Chương 1
Edit: Bút Chì 0804
Beta: Bỉ Ngạn Hoa
Beta: Bỉ Ngạn Hoa
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp ==")
"Cậu cảm thấy như thế nào mới được coi là hạnh phúc?" Bộ Cát Tường đang đứng bận rộn trong quầy bar, bởi vì trước mặt là người phụ nữ đã say, cậu thoáng sửng sốt.
"Tôi nghĩ vấn đề này thì tùy theo từng người!" Hỏi một trăm người, cõ lẽ không chỉ có một trăm câu trả lời khác nhau.
Ví dụ như cậu, hai năm trước và hai năm sau, định nghĩa của hạnh phúc cũng không giống nhau.
"Vậy câu trả lời của cậu là gì?" Người phụ nữ cố ý muốn hỏi cho ra đáp án.
"Chị hỏi tôi?" Bộ Cát Tường suy nghĩ: "Tôi cảm thấy hẳn là trải qua cuộc sống một mình!"
Trải qua cuộc sống một mình, nhìn như một câu nói đơn giản, nhưng có ý nghĩa sâu sa.
Thử nghĩ xem, mỗi một người đều mong muốn một cuộc không giống nhau, có người nghĩ tới cuộc sống không buồn không lo, có người muốn trong cuộc sống tràn đầy mạo hiểm kích thích.
Người nghèo cũng hy vọng thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ, trải qua cuộc sống không cần phiền não vì tiền, còn người có tiền thì lại nghĩ mình là trung tâm của cuộc sống, nhất định phải sống khác so với mọi người.
"Cậu nói trừu tượng quá." Nhẹ nhíu mày, người phụ nữ một tay chống cằm, không hài lòng lắm với câu trả lời của cậu.
Bộ Cát Tường nhăn mày, đổi một lời giải thích khác: “Hoặc là nói như vầy, tôi hy vọng có thể có thật nhiều tiền, vì có tiền không cần đi làm việc, không cần buồn phiền."
Trước mặt mấy loại người này, Bộ Cát Tường thuộc về người nghèo.
"Nhưng người có tiền vẫn sẽ buồn phiền chứ!" Khóe miệng người phụ nữ khẽ nhếch.
Cô ta suy nghĩ, nhiều tiền thì dùng mấy đời cũng không hết, nhưng cô ta vẫn không vui.
Nghe vậy, Bộ Cát Tường nhìn cô ta.
Cô ta tản mát ra một loại khí chất cao quý thanh lịch, cũng chỉ có người đứng đầu mới hiểu rõ giá trị của mình mà cảm thấy ung dung, cô ta có gan ở giữa những người khách này, cậu cảm thấy cô ta là người có tiền.
Mặc dù, toàn thân cô ta không đeo đầy châu báu hay các loại trang sức.
"Có lúc, trời cao cũng công bằng, bất luận người có tiền hoặc người nghèo, đều phiền não giống nhau."
Bộ Cát Tường cười theo: "Nhưng đối với một người trải qua mấy ngày không một hột cơm vào bụng, vừa đói vừa lạnh, lo sợ không có người giúp, thì dĩ nhiên có tiền so với không có tiền tốt hơn gấp trăm lần!"
"Cậu nói cậu sao?" Người phụ nữ nhìn vào một bên mặt cậu.
Từ các hành động của cậu cho thấy cậu là một người có khí chất, nếu không nhìn lầm, hẳn là người nhà có tiền hoặc cũng là cậu ấm, tuy nói bây giờ cậu chỉ là phục vụ.
"Có lẽ." Bộ Cát Tường phải trả lời mập mờ cái nào cũng được.
Người phụ nữ nheo đôi mắt đẹp, quan sát cậu. Cô ta nhìn trúng đôi mắt của Bộ Cát Tường, nóng bỏng, làm cho người ta cảm thấy không còn ý nghĩa.
"Cậu có vì tiền mà bán mình không?" Người phụ nữ thờ ơ hỏi.
Đôi mắt phượng khẽ nheo của cô ta lóe lên vẻ sắc bén, nhưng lại khiến Bộ Cát Tường có cảm giác cô ta cố ý không giống như những người khách còn lại vì muốn những thứ khác.
Nơi này là quán bar Thiên Đường, hội viên câu lạc bộ đều là những người giàu có.
Người phục vụ ở Thiên Đường, bất luận là trai hay gái, đều là ngàn chọn vạn chọn, ra ngoài đều là những người tốt nhất.
Nơi này cũng không phải giống như các hộp đêm tình dục, thời gian sau giờ làm việc, khách và người phục vụ có âm thầm giao dịch gì, quán bar cũng sẽ không nhúng tay.
Người làm việc ở đây, không chỉ xem trọng tiền lương, mà là những thứ khác.
Ví dụ như, tiền boa khách đưa, hoặc là chờ cơ hội chim sẻ biến thành phượng hoàng, cho dù không phải vợ lớn thì tình nhân cũng là lựa chọn tốt, vv…
Nói trắng ra, nơi này là một loại hộp đêm tình dục khác nhưng cao cấp hơn.
"Tôi không phải nhân viên của nơi này, tôi chỉ làm thay bạn tôi mấy ngày thôi." Không phải là cậu không biết người phụ nữ này ám chỉ cái gì, không kịp suy nghĩ có chút lúng túng trả lời, cậu không bán mình.
Cẩn thận nhìn một chút, cậu quả thật không giống những người phục vụ khác trong bar.
Vẻ ngoài của cậu chỉ thuộc kiểu trên trung bình, có thể nói là thanh tú, nhưng không tính là đẹp trai.
So với những người khôn khéo khác, thì cậu tỏ ra không quá lưu loát.
Bộ Cát Tường năm nay hai mươi bốn tuổi, ra xã hội làm việc lại ít nói, chỉ có mấy năm kinh nghiệm, nhưng trông cậu vẫn nhìn non nớt như người mới ra ngoài xã hội.
Lúc cậu cười lên, sẽ làm cho người khác giật mình vì có một loại cảm giác không buồn không lo.
"Mỗi một người đều có giá riêng, chẳng qua khác nhau là nhiều hay ít. Cậu nói có đúng không?" Cười duyên một tiếng, từ trong găng tay cô ta rút ra một tấm danh thiếp đưa cho cậu: "Có hứng thú, gọi cho tôi." Nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, khi nhìn đến tên người phụ nữ thì trên mặt Bộ Cát Tường mơ hồ hiện lên một tia quỷ dị.
"Ồ! Cô ta rất giàu nha!" Lâm Đào ở bên cạnh luôn luôn chú ý đến bọn họ, tò mò đi tới, từ sau lưng cậu nhìn sang.
Nghe Lâm Đào nói, cậu chỉ cười nhẹ: "Cậu muốn nói gì? Cầm lấy đi." Cậu không do dự nhường cơ hội mà mọi người mơ tưởng cho Lâm Đào.
"Thật sao! Tôi yêu cậu quá." Lâm Đào vui vẻ cầm danh thiếp cười nói.
Dư quang nơi khóe mắt nhìn về phía bóng lưng của người phụ nữ, giống như đùa cợt, hời hợt nở nụ cười, khóe miệng Bộ Cát Tường lặng lẽ nhếch lên.
Trò hay sắp diễn ra!
***
Chen chúc như cá mòi đóng hộp trong xe, đối với Bộ Cát Tường mà nói, mùi nước hoa quá mức nồng nặc, bởi vì ngủ không đủ cộng thêm thiếu máu nhẹ, sắc mặt của cậu tái nhợt, có thể té xỉu bất cứ lúc nào.
Xuống xe ở trạm, Bộ Cát Tường vừa đi vào phòng vệ sinh, lúc ra xe đã đi mất.
Tức khắc, cậu không đón xe buýt nữa, đưa tay đón một chiếc taxi.
Ngay lúc mở cửa muốn vào xe thì thân ảnh cao lớn của một người với tốc độ cực nhanh từ bên kia cửa xe ngồi vào trong.
"Đến Đồng La, lái xe nhanh lên một chút, tôi không có nhiều thời gian."
"Chờ một chút! Xe này tôi lên trước!" Sau khi ngây người, Bộ Cát Tường vội vàng ngăn cản.
"Tiền này đủ cho cậu đi mấy lần, tránh ra."
Một tờ tiền giấy một ngàn HKD đưa tới trước mặt Bộ Cát Tường, sau đó cậu chưa kịp phản ứng, người đó dùng một tay đẩy cậu ra, rầm một tiếng đóng cửa xe.
"Này!" Bộ Cát Tường còn muốn nói gì đó nhưng xe taxi đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Có tiền, dáng dấp đẹp trai thì hay lắm sao?
Càn quấy như vậy, sớm muộn sẽ bị báo ứng!
Một tay Bộ Cát Tường siết chặt tờ tiền giấy, một tay làm động tác khiêu khích đối với chiếc xe không còn bóng dáng.
"A!" Bộ Cát Tường phát hiện lần này thật sự sắp trễ, vội vàng đón một chiếc xe khác, vừa đúng dịp có một chiếc taxi đi qua.
***
"Đừng để cho tôi thăng chức nhanh chóng, nếu không, tôi nhất định sẽ mua công ty này, sau đó tôi sẽ nô dịch chết hắn! Đều là tại người đàn ông chết tiệt đó! Tôi phải dùng một ngàn nhân dân tệ đổi thành tiền xu ném chết hắn..."
Đứng trong phòng nghỉ uống nước, Bộ Cát Tường nhỏ giọng nguyền rủa cấp trên và gã cướp xe cậu hồi sáng.
Chuông điện thoại di động cắt đứt suy nghĩ linh tinh của cậu, nhìn điện thoại, là bạn học cấp ba Tiếu Danh Thắng, cũng chính là người mà cậu đi làm thay.
Bà chủ hào phóng bao cậu ta hai tuần lễ đến Châu Âu du lịch, lại không muốn mất việc ở bar Thiên Đường, cho nên cậu ta tìm cậu đi làm giúp.
Vì trả học phí cấp ba cho em trai và cuộc sống chi tiêu hằng ngày mà Bộ Cát Tường nhức đầu không thôi, nên dĩ nhiên là đồng ý.
"Cái gì...? Không phải chỉ nói làm xong đến ngày hôm qua thôi sao.... Được rồi!"
Tiếu Danh Thắng nói trong điện thoại, tuần sau mới trở về, xin cậu giúp thêm một tuần nữa.
Ngoài mặt Bộ Cát Tường cố mà làm, thật ra cậu cũng không vui vẻ gì.
Ở Thiên Đường, số tiền cậu kiếm được trong hai tuần tương đương với một tháng tiền lương của cậu, còn chưa kể tới tiền boa đó!
Mới vừa rồi chỉ là làm khó làm dễ thôi, aizzz....
Phải nhân cơ hộ bắt chẹt Tiếu Danh Thắng một khoản.
***
"Không phải cậu chỉ làm tới ngày hôm qua thôi hả?” Bộ Cát Tường bước vào quán bar, Lâm Đào liền hỏi.
"Tiếu Danh Thắng tuần sau mới trở về, cho nên mấy ngày này cậu còn phải chỉ tôi nhiều hơn!" Bộ Cát Tường cúi người như người Nhật Bản, khiến cho Lâm Đào bật cười.
"Quá tốt, nếu như không còn gặp cậu, tôi sẽ thấy cô đơn nha!" Lâm Đào nói bằng giọng như cậu ấm nhà giàu.
Ở đây, Bộ Cát Tường nói chuyện nhiều nhất với Lâm Đào.
Nói thật, cậu thích người đồng nghiệp này, đừng xem bề ngoài Lâm Đào đẹp lạnh lùng, nhưng tính cách rất nhiệt tình!
Bộ Cát Tường là đi làm thay, bề ngoài không quá xuất sắc, tính cách hòa ái dễ thân cận, các đồng nghiệp đối xử với cậu rất tốt, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là khách qua đường, từ đầu đến cuối không cách nào hòa hợp với các nữ đồng nghiệp, nếu so sánh thì Lâm Đào cùng cậu coi như có quan hệ tốt nhất.
Có lúc bọn họ sẽ cãi vả, nhưng người khác cũng nhìn ra hai người là bạn thân.
"Mỗi lần thấy anh ta đều đẹp trai như vậy!" Bỗng nhiên, Lâm Đào xen lẫn vào một câu khen ngợi, làm cho Bộ Cát Tường chú ý.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt của Lâm Đào.
Là hắn!
Đó là một người mang lại cảm giác áp bức, vô cùng có sức hấp dẫn và đẹp trai, nhìn bề ngoài của hắn thì hắn cao khoảng một mét tám.
Khi nhìn hắn, điều khắc sâu vào ấn tượng người khác chính là vẻ ngoài phóng khoáng.
Tóc nhuộm màu nâu đen đơn giản, gương mặt cân đối, nụ cười bỡn cợt, cùng với dáng người do rèn luyện mà nhìn thon dài khỏe mạnh.
Nhìn bề ngoài, hắn không quá ba mươi tuổi, nhưng mọi cử chỉ của hắn vô cùng tự tin và ung dung, nhưng thứ làm hắn tăng thêm vẻ vững vàng lại là sự chín chắn.
Bộ Cát Tường không chú ý tới ánh mắt của hai người, vẫn luôn nhìn về phía quầy bar. Ánh mắt sắc bén của hai thanh niên giống như sư tử chuẩn bị tấn công con mồi nhưng ánh mắt kia lại quét về phía bọn họ.
"Người kia là ai?" Bộ Cát Tường cắn răng nghiến lợi hỏi thăm lai lịch của kẻ thù.
"Vương tử!”
Danh hiệu này không giống bình thường, Bộ Cát Tường kinh ngạc trợn to hai mắt: "Là quốc gia nào?"
"Đó là biệt hiệu mọi người gọi anh ta! Cậu không cảm thấy anh ta giống vương tử vừa đẹp trai vừa cao quý sao?"
Biết cậu hiểu sai ý, Lâm Đào cười giải thích: "Anh ta tên là Lâm Diễm, tập đoàn Dương Tường cậu có nghe qua chưa? Anh ta chính là Tổng giám đốc của tập đoàn đó."
Tập đoàn Dương Tường là tập đoàn lớn ở Hồng Kông, còn trẻ như vậy đã làm CEO, chắc chắn hắn ta không phải dựa vào năng lực bản thân mà là một cậu ấm rồi!
Con nhà giàu!
Bộ Cát Tường trong lòng nghĩ đến mà khinh thường.
"Sao đột nhiên cảm thấy hứng thú với anh ta vậy?"
Biết Bộ Cát Tường đã một tuần nên Lâm Đào hiểu cậu không phải là người hay chú ý đến người khác, bây giờ cậu nhìn Lâm Diễm ánh mắt cũng sắp tóe lửa.
"Cậu thích anh ta?" Lâm Đào quan sát cậu một hồi, sau đó lấy giọng cười hài hước nói: "Đừng bảo là tôi không khuyên cậu trước nha, cậu ngàn vạn lần không nên yêu anh ta, nếu không người bị thương nhất định sẽ là cậu."
"Tôi có nói, tôi thích anh ta sao?" Bộ Cát Tường tức giận vì Lâm Đào cho rằng mình hiểu rõ mọi việc.
Lâm Diễm đi đến trước quầy bar, Lâm Đào cười đùa vứt câu tiếp theo: "Miệng thì nói không, nhưng trong lòng thì trúng tim đen rồi chứ gì?!" sau đó liền đi ra quầy bar tiếp khách.
"Một ly Martini." Ngồi xuống quầy bar, Lâm Diễm quan sát Bộ Cát Tường: "Cậu mới đến sao?"
Nhìn dáng vẻ của hắn thì hoàn toàn không nhớ tới buổi sáng hôm kia.
Dĩ nhiên, thứ người như hắn thì làm sao nhớ một người bình thường như cậu.
Bộ Cát Tường không rõ là không cam lòng hay là oán giận, áp chế cơn giận trong lòng, cố gắng nặn ra nụ cười.
"Tôi làm thay bạn, chỉ làm ở đây mấy ngày thôi."
Có nên bỏ thêm chút gì vào rượu không nhỉ?
Bề ngoài Bộ Cát Tường tỉnh rụi, nhưng không ngừng suy nghĩ làm sao chỉnh Lâm Diễm.
Lâm Diễm cong môi cười yếu ớt: "Tôi tên Lâm Diễm, cậu tên gì?"
"Bộ Cát Tường." Không biết có phải bị nụ cười mị hoặc thu hút hay không, đầu tiên là cậu sửng sốt một chút, sau đó mới nói tên cậu.
"Cát Tường, Cát Tường, tên rất hay." Lâm Diễm tựa như lẩm bẩm tên của người yêu.
Khóe miệng Bộ Cát Tường khẽ giật giật: "Cám ơn."
Rất nhiều người khi nghe tên của cậu đều bật cười, cậu đã sớm luyện được năng lực chịu đựng, dưới tình huống đó, có thể hoàn toàn không có cảm giác.
Không biết sao, Lâm Diễm tuy không giễu cợt, nhưng tên mình được hắn gọi, có một loại cảm giác không được tự nhiên.
Thật là đáng ghét!
"Trên mặt tôi có dính gì sao?" Ánh mắt Lâm Diễm sâu không lường được, chăm chú nhìn Bộ Cát Tường.
Bộ Cát Tường lúc này mới phát giác nãy giờ cậu vẫn nhìn chằm chằm vào mặt người ta, cậu hiểu rõ vội vàng dời tầm mắt. Cậu không dám tưởng tượng cậu dùng ánh mắt gì chăm chú nhìn Lâm Diễm.
Nhớ lúc đi học, cậu chính là người vui giận gì điều hiện lên mặt, nếu như nhìn người nào đó không vừa mắt, thì ánh mắt nhìn về phía người đó sẽ hiện rõ suy nghĩ không thể nghi ngờ.
Vì vậy, khi ở trong lớp cậu gây thù không ít.
Bạn cậu từng khuyên cậu nhiều lần, nhất là mấy năm nay, cậu cũng đã cải thiện không ít, nhưng lần này gặp Lâm Diễm lại khiến cho tật xấu của cậu lại phát tác.
Đừng thấy Bộ Cát Tường thẳng thắn bộc lộ hết vui buồn, thật ra trong lòng cậu chẳng mấy khi căm ghét người khác.
Vui giận hiện lên trên mặt như vậy, chỉ có thể nói, hắn đối với cậu thẳng thắn, không quan tâm đến ánh mắt của người khác mà thôi.
Nói một cách thẳng thừng, hắn chỉ là một đại thiếu gia ngây thơ không biết sự hiểm ác của xã hội.
"Cậu rất đặc biệt đấy." Lâm Diễm một tay chống cầm cười yếu ớt.
"Cám ơn." Bộ Cát Tường cười nhạt.
"Cậu ghét tôi sao?" Lâm Diễm giơ tay lên gạt nhẹ mái tóc qua một bên, ống tay áo của âu phục dưới ánh đèn phản chiếu ra tia sáng chói mắt.
"Làm sao anh biết?" Bộ Cát Tường sợ hết hồn, cậu biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
"Buổi sáng, tôi đuổi theo một vị khách quan trọng, nhưng giữa đường xe hư, may mà khi đó có người nhường xe, nếu không, công ty tôi một sẽ bị tổn thất lần nữa."
Trong mắt Lâm Diễm lóe lên ánh sáng gian xảo: “Cậu sẽ không vì thế mà giận tôi chứ?"
Bộ Cát Tường há mồm nhìn hắn, hóa ra hắn nhận ra cậu, nhưng vẫn giả bộ nhìn cậu lúng túng, quá ghê tởm!
Chiếc xe kia cũng không phải là cậu sẵn lòng nhường cho hắn, là hắn giành của cậu có được hay không?
"Dĩ nhiên là không, có thể giúp anh một tay là vinh hạnh của tôi." Khách hàng luôn luôn đúng.
Ở trong lòng mặc niệm mấy lần, Bộ Cát Tường cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Khi nào cậu hết giờ làm? Tôi mời cậu ăn khuya coi như là xin lỗi." Lâm Diễm nhếch môi nở nụ cười cám dỗ nhìn cậu, con ngươi gian tà, lóe lên âm mưu đầy thích thú.
Nụ cười trên mặt Bộ Cát Tường cứng lại, hắn sẽ không theo đuổi cậu chứ?
Chưa được ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy nha.
Sau khi Bộ Cát Tường làm việc ở đây, cậu biết ánh mắt này chính là muốn theo đuổi người khác.
"Không cần khách khí như thế, bảy giờ sáng ngày mai tôi mới hết giờ làm." Cậu khéo léo từ chối.
"Vậy tôi mời cậu ăn sáng!" Lâm Diễm chưa từ bỏ ý định mời một lần nữa.
"Tôi có thói quen không ăn sáng." Nụ cười trên mặt Bộ Cát Tường như cũ, nhưng trong lòng lại khó chịu cực kỳ.
Một ngày cậu làm hai công việc, chỉ có thể ngủ bù vào thời gian trống mỗi khi hết giờ làm.
Khoan nói đến chuyện cấu tạo cơ thể Lâm Diễm cũng là đàn ông như cậu, khiến cậu không có bất kỳ hứng thú nào, mà cho dù là một người đẹp như hoa, bây giờ cậu cũng không có tinh lực theo hầu nha!
Cậu còn phải cười bao lâu nữa đây?
Mặt rất mỏi nha!
Muốn tán tỉnh đàn ông, nhờ hắn đi tìm người khác, đừng có hoa mắt si mê cậu, cậu không có hứng thú với đàn ông, OK!
Bộ Cát Tường không chỉ một lần muốn nói những lời này cho Lâm Diễm hiểu rõ, nhưng vì biết đây là nơi làm việc, đối phương lại là ông chủ lắm tiền không thể làm mất lòng, cậu đành phải liều mình nhẫn nại.
"Lâm Diễm? Làm sao tới rồi mà không tìm em?" Vào lúc này, một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy đi tới.
Thấy là bạn cũ, Lâm Diễm cũng nở nụ cười nghênh đón người tới: "Em tới một mình sao? còn những người khác đâu? Joe.."
Bị người vừa tới dời đi sự chú ý, Lâm Diễm buông tha không chọc ghẹo Bộ Cát Tường nữa, cùng người vừa tới rời đi.
"Chờ một lát, nói chuyện sau." Trước khi rời đi, Lâm Diễm cho Bộ Cát Tường một nụ cười mê người.
Bộ Cát Tường rùng mình một cái.
"Cậu cũng có sức hút quá nha." Lâm Đào đến gần, cười đểu, lấy tay khoát lên vai cậu trêu chọc.
"Đừng chế giễu tôi."
"Cũng khó trách anh ta bị cậu hấp dẫn!"
Lâm Đào hất cằm phân tích: "Cậu là loại người bên ngoài thì nóng bên trong thì lạnh, bề ngoài nhìn như hòa nhã dễ thân cận, nội tâm lại khép kín, không có người nào có thể thật sự làm cậu dao động. Người như cậu, người khác đặc biệt thích trêu chọc, họ thích khiêu chiến với những ong bướm yêu cầu cao nhá!"
"Hóa ra cậu hiểu tôi như vậy, làm tôi quá cảm động." Bộ Cát Tường vuốt ngực, làm tâm trạng xúc động.
"Có yêu tôi hơn chút nào không đấy?" Lâm Đào nghịch ngợm cho cậu một ánh mắt quyến rũ, chọc Bộ Cát Tường ha ha cười to.
Trong lúc bất chợt, hình như cậu cảm giác được gì đó, xoay người nhìn vào một góc của quán bar, ánh mắt sắc bén của Lâm Diễm đang nhìn cậu như có điều suy nghĩ.
Nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc, Bộ Cát Tường chuyển tầm mắt, đáy mắt thoáng qua một tia thích thú không rõ.
***
Bóng dáng thon dài cao lớn của người đàn ông chậm rãi ngăn cản tầm mắt của Bộ Cát Tường.
Không cần ngẩng đầu, cậu cũng biết người đến là khách quen trong một tuần nay, Lâm Diễm.
Mùi hương nước hoa đặc biệt, hắn làm cho người khác có cảm giác dã tính mà mê người.
"Tây Ban Nha thắng."
Hắn nhìn một cái tựa như không biết đến sự tồn tại của Bộ Cát Tường, Lâm Diễm có chút hàm ý.
Một tuần nay, Lâm Diễm đều mượn đủ lý do hẹn Bộ Cát Tường, nhưng đều bị Bộ Cát Tường từ chối.
Lâm Diễm biết được tối nay là ngày cuối cùng Bộ Cát Tường đi làm, vừa vặn world cup bốn năm một lần, vì vậy Lâm Diễm cá cược với Bộ Cát Tường, nếu như tối nay Tây Ban Nha thắng, Bộ Cát Tường phải hẹn hò với hắn.
Nghe vậy, Bộ Cát Tường luôn luôn cúi đầu, hành động trong tay rõ ràng dừng một chút, một hồi lâu nghe cậu buồn bực nói: “Vừa rồi tôi có xem phát sóng trực tiếp..."
Nghe ra trong lời nói của Bộ Cát Tường là sự chấp nhận, ánh mắt Lâm Diễm thoáng hiện lên sự không đứng đắn, lộ ra gương mặt mỉm cười đầy thắng lợi: "Vậy thì tốt.” Không cần hắn tốn nước miếng nói nhiều.
"Tôi đã nói chuyện với giám đốc, cậu ta đồng ý cho cậu tan ca sớm, vậy chúng ta đi thôi!" Lâm Diễm thông báo, một tay kéo Bộ Cát Tường ra khỏi quầy bar, không cho cậu cơ hội từ chối.
"Chờ một chút." Bộ Cát Tường rút tay cậu ra khỏi tay hắn, quay đầu nhìn về phía Lâm Đào.
Người phía sau thấy ánh mắt sắc bén của Lâm Diễm, chỉ có thể dùng ánh mắt muốn giúp mà không giúp được.
Không có tình nghĩa!
Bộ Cát Tường thầm mắng một câu.
"Anh để cho tôi đi lấy đồ trước, được không?" Quan trọng chính là, cậu còn chưa đi gặp giám đốc lấy tiền lương làm trong tuần này nha!
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Lâm Diễm, cậu hùng hồn nói: "Tôi không chạy trốn đâu."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét