Chương 4
Edit: Bút Chì 0804
Beta: Bỉ Ngạn Hoa
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp ==")
Lúc trời gần tối.
Ờ cùng Lâm Diễm, Bộ Cát Tường mới ý thức được cậu đi theo một người đàn ông lợi hại.
Tập đoàn Dương Tường chẳng qua là gia tộc làm ăn trong nước, quy mô trung bình.
Công việc kinh doanh của nhà hắn đa số ở Mỹ, Anh và Nhật Bản
Sản nghiệp của hắn bao gồm vũ khí quân sự, xăng dầu cho đến công ty tổng hợp nhiều chủng loại; nhân viên của hắn có tới mấy chục ngàn người. Lâm Diễm còn có một người chị, cũng là một người hung dữ, hai chị em có tính cách, tác phong làm việc tương tự nhau.
Trước kia tuy Bộ Cát Tường cũng coi như là cậu ấm nhà giàu, nhưng so với Lâm Diễm thì khác biệt một trời một vực.
Cũng khó trách Lâm Diễm ngông cuồng tự cao tự đại, tự cho hắn là tài giỏi như vậy.
***
"Anh biết em sẽ đọc sách ở đây."
Bất ngờ nghe tiếng nói, làm cho Bộ Cát Tường đang đắm chìm trong thế giới của quyển sách sợ hết hồn, xém chút nữa không cầm được quyển sách trên tay.
"Anh tan việc rồi hả?" Bộ Cát Tường buông sách xuống, đứng lên đón hắn.
"Em thích đọc sách sao?" Lâm Diễm cùng cậu ngồi xuống trên ghế sa lon, hắn kéo Bộ Cát Tường vào ngực, để cho cậu ngồi ở trên đùi hắn.
"Chỗ này có rất nhiều sách, mà trước kia tôi tìm rất lâu cũng không tìm được..." Nhắc tới sách, Bộ Cát Tường nói không ngừng, hoàn toàn không chú ý tới cậu bị người nào đó giở trò.
Bộ Cát Tường không thích tiếp xúc tay chân với người khác, đó cũng là một trong những nguyên nhân cậu không muốn bán thân.
Làm tình trong nhận thức của cậu là chuyện bẩn thỉu, cậu là người thích sạch sẽ, không cách nào chịu được sự đụng chạm của người khác.
"Em luôn đọc sách ở đây cả ngày phải không?" Lâm Diễm cầm bàn tay mềm mại của Bộ Cát Tường mà chơi đùa, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng dâm tà.
Trên người Bộ Cát Tường phát ra mùi hương tựa như trẻ con, làm cho Lâm Diễm ngửi thấy không dằn lòng được. Một tuần nay hắn lo lắng cho cơ thể Bộ Cát Tường mới vừa khỏi bệnh nên mới không chạm qua người cậu, nói cách khác, hắn đã cấm dục một tuần lễ nha.
"Ừ!" Bộ Cát Tường trả lời một tiếng, sau đó giống như là nghĩ tới chuyện gì, hỏi: "Tại sao mỗi ngày anh đều đúng giờ tan ca vậy hả?
“Công ty là của anh nhưng phải làm việc theo quy định, đến giờ tan ca, dĩ nhiên phải đi về nhà rồi." Lâm Diễm bị câu hỏi vô nghĩa của cậu chọc cười, trịnh trọng trả lời.
"Ý tôi muốn hỏi, anh không cần tăng ca hoặc xã giao gì sao?'' Làm sao mỗi ngày khoảng sáu giờ là hắn đã có thể về đến nhà?
Trước kia, cha cậu cũng không giống hắn, luôn đi sớm về trễ.
Trong cuộc sống của cha cậu, tăng ca và xã giao là không thể thiếu.
Đều là ông chủ giống nhau, tại sao Lâm Diễm có thể thoải mái như thế?
"Hiệu suất làm việc của anh cao!" Lâm Diễm cười nói, giọng điệu nhẹ nhàng làm cho người ta cảm thấy hắn giỏi giang và khôn khéo.
Trong giờ làm việc làm xong những việc cần làm, đương nhiên là không cần tăng ca.
"Loại chuyện xã giao đó, càng không cần anh đi làm." Hắn sử dụng tiền lương cao như vậy mời những người quản lý kia, loại chuyện này dĩ nhiên do bọn họ làm!
"Người đứng đầu quả nhiên là có quyền, có tiền là tốt nhất, có thể tự do sắp xếp thời gian của mình và người khác." Bộ Cát Tường xúc động.
"Nói hay." Lâm Diễm bật cười nói.
Những nguyên tắc này, lúc còn rất nhỏ hắn đã hiểu.
Nhưng hiểu thì hiểu, thật sự muốn làm, cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Hơn nữa, em ở nhà, làm sao anh có thể không trở về?" Lâm Diễm lấy ngón tay chỉ về cậu rồi cười.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn làm cho Bộ Cát Tường không được tự nhiên, đột nhiên khóe mắt liếc một cái mới phát hiện tay của Lâm Diễm vẫn còn đang ăn đậu hủ cậu, cậu vội vàng mượn cớ từ trên người Lâm Diễm đứng lên.
"Cũng đã trễ thế này,hay là xuống lầu ăn cơm nha!" Bộ Cát Tường không phải con nít ba tuổi, làm sao không hiểu Lâm Diễm muốn làm cái gì, nhưng cậu chính là chán ghét!
Một tay Lâm Diễm bắt cậu lại, dùng sức kéo cậu vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi của cậu.
Đối diện với đôi mắt đầy ắp dục vọng của Lâm Diễm, Bộ Cát Tường run rẩy, cơn đau đêm đó vẫn rõ ràng ở trước mắt.
"Anh không đói bụng hả? Hay là chúng ta đi ăn...?"
Lâm Diễm ngắt ngang lời còn chưa nói xong của cậu: "Đói, cho nên anh bắt đầu ăn."
Vừa nói hắn vừa ôm lấy Bộ Cát Tường đi tới phòng ngủ cách vách.
"Chờ một chút, bây giờ là ban ngày!" Bộ Cát Tường liều mạng tìm lý do kéo dài số phận bị ăn của cậu.
"Làm tình thì bất kỳ thời gian nào, bất kỳ chỗ nào đều có thể làm." Vừa nói, Lâm Diễm dứt khoát cởi quần áo của hai người xuống.
"Nhưng mà..." Bộ Cát Tường vẫn giãy giụa.
"Em ồn ào quá." Lâm Diễm đè lên người cậu, dùng nụ hôn ngăn lại lời cậu.
"A..." Miệng bị phủ kín, Bộ Cát Tường phát ra một giọng nói thích thú không rõ ràng.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Lâm Diễm nhanh chóng tìm được điểm mẫn cảm của Bộ Cát Tường.
Đầu lưỡi nóng bỏng lướt qua hàm răng cậu, tỉ mỉ liếm hôn mỗi một tấc trong khoang miệng Bộ Cát Tường, trêu đùa mỗi dây thần kinh của cậu.
Lặp đi lặp lại như vậy, cho đến khi Bộ Cát Tường phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, Lâm Diễm mới buông môi cậu ra.
Lâm Diễm xoa nhẹ vùng eo cùng cánh tay Bộ Cát Tường, tìm kiếm đến bắp đùi trong của cậu: "Cơ thể của em rất nhạy cảm!"
"Không.... Dừng tay! A...." Không để ý Bộ Cát Tường yếu ớt ngăn cản, Lâm Diễm đưa tay đến phân thân của cậu, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Mới sờ một chút mà em đã cứng lên, thật đáng yêu, có phải rất muốn rồi không?"
Cảm giác sướng khoái như điện giật dọc theo bắp đùi chạy khắp toàn thân, Bộ Cát Tường lấy tay che miệng lại, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ vui sướng như phụ nữ.
"Em không nói, không chừng anh sẽ phạt em nha!" Lâm Diễm cầm phân thân của cậu, không để cho cậu bắn.
"Tôi không được, anh..."
"Thế nào?" Bản chất tà ác của Lâm Diễm muốn cậu mở miệng cầu xin hắn.
"Tôi muốn anh..." Bộ Cát Tường không kiềm chế được, dùng đôi mắt dịu dàng cầu xin Lâm Diễm.
"Em xem đi, cũng không phải rất khó nói ra, đúng không?" Lâm Diễm cười tà ác buông tay ra.
Sau khi Bộ Cát Tường bắn, Lâm Diễm đưa tay tìm kiếm phía sau của cậu.
"Đau..." Bộ Cát Tường đau đến nỗi vội vàng kẹp chân lại, không cho Lâm Diễm được như ý.
Lâm Diễm áp chế cuồng loạn trong người xuống: "Anh không phải đã nói sẽ chăm sóc dạy dỗ em thật tốt sao? Mở chân ra một chút, em xem, ngón tay đưa vào.... không đau phải không?"
Có dầu bôi trơn trợ giúp, Lâm Diễm đưa ngón tay vào trong nụ hoa chật hẹp của cậu, sau đó rút ra lại đâm vào.
"Bên trong em co rút không ngừng nha!" Lâm Diễm nói bên tai Bộ Cát Tường.
"Không muốn." Bộ Cát Tường không ngừng lắc đầu, không nghe những lời nói công kích của hắn.
"Đừng dùng tay che mặt, để cho anh nhìn thấy mặt em." Lâm Diễm rút ngón tay ra khỏi cơ thể cậu, đầu lưỡi tham lam liếm môi Bộ Cát Tường, phủ kín môi cậu, đồng thời đâm thẳng phân thân của hắn vào nụ hoa của cậu, làm cậu phát ra tiếng gào thét.
Chờ Bộ Cát Tường quen với sự tồn tại của hắn, Lâm Diễm liền chậm rãi cử động.
"Tại sao..." Dùng sức nắm ga trải giường, Bộ Cát Tường cảm nhận sự va chạm trong cơ thể, nhìn người đàn ông phía trên, không hiểu chuyện đau đớn như vậy, tại sao phải Lâm Diễm lại thích làm.
Tựa như biết cậu muốn hỏi cái gì, Lâm Diễm khẽ mỉm cười, sắc mặt nhìn hết sức cổ quái.
"Tin anh, một lát nữa em sẽ quen. Anh sẽ chăm sóc dạy dỗ cơ thể em không có anh là không chịu được, anh muốn em điên cuồng đói khát với chỉ mình anh. Không chỉ là cơ thể, mà còn cả trái tim em, tình yêu của em, anh muốn tất cả của em, toàn bộ!"
"Không!" Bộ Cát Tường dùng sức lắc đầu.
“Anh muốn em không có anh thì không sống nổi!" Lâm Diễm trầm thấp thề thốt bên tai Bộ Cát Tường, đôi mắt gian tà lóe lên ánh sáng làm cậu sợ hãi.
"Anh điên rồi!" Bộ Cát Tường cố gắng muốn đẩy hắn ra, Lâm Diễm nở cười tà ác, dùng sức đâm vào trong cơ thể Bộ Cát Tường.
"Em trốn không thoát, khi trò chơi này bắt đầu thì không thể dừng lại."
***
Bộ Cát Tường đứng ở bên cạnh bồn hoa, nhìn mặt trời mới mọc.
Hai tuần nay, chưa tới giữa trưa thì cậu không thể ngồi dậy.
Bắt đầu từ hôm đó, Lâm Diễm nói được liền làm được, có cơ hội hắn lại ôm cậu lên giường.
Nhờ có sự chăm sóc dạy dỗ của Lâm Diễm, lúc đầu cậu chống cự, dần dần cậu cũng học được cách hưởng thụ, cảm giác như cả người bốc cháy.
Bộ Cát Tường phát hiện cậu đã thay đổi, cho dù trong lòng xem thường hành động tham lam này, nhưng khi Lâm Diễm tràn đầy tình dục ôm lấy cậu, cơ thể đã được dạy dỗ qua vẫn không nghe theo mệnh lệnh của đại não, bị hành động của Lâm Diễm hòa tan.
Đây là một trò chơi, trong lòng mọi người điều hiểu.
Nhưng khi hai tay Lâm Diễm vuốt ve cậu dịu dàng như vậy, làm cho cậu có ảo giác hạnh phúc, giống như hắn thật sự yêu cậu vậy.
Trong lòng Bộ Cát Tường biết rõ, Lâm Diễm sử dụng tất cả thủ đoạn để dụ dỗ cậu, làm cho cậu rơi vào lưới tình mà hắn tạo ra, không phân biệt đâu là ảo, đâu là thực mà không thể tự kiềm chế chính mình.
Sau đó, sẽ vô tình khoanh tay đứng một bên xem cậu làm trò hề.
Không, hắn tuyệt đối không thể để cậu rơi vào kết cục đau buồn như vậy!
Bộ Cát Tường nắm chặt hai tay, cậu là người thợ săn mới đúng, cậu sẽ không để mình bị vùi lấp!
Đây không phải là dự định của cậu!
Một hồi lâu sau, cậu thở ra một hơi dài, tầm mắt bị hồ phun nước trước mặt hấp dẫn.
Đi tới bên cạnh hồ phun nước, Bộ Cát Tường ngồi xổm người xuống, nhìn cá chép trong hồ đang ngủ say.
Không biết nhìn bao lâu, Bộ Cát Tường đưa tay vào trong hồ, khuấy nước, nổi lên từng đợt sóng lăn tăn.
Rút tay về, hồ nước trở lại tĩnh lặng, cậu lại đưa tay vào, rồi rút tay về, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.
"Nghịch nước như vậy vui lắm sao?"
Chẳng biết lúc nào, Lâm Diễm đã đi tới sau lưng cậu.
"Tôi không phải đang nghịch nước." Hai mắt Bộ Cát Tường không rời con cá chép trong hồ.
"Chẳng lẽ em sẽ nói với anh, em hâm mộ sự tự do của con cá trong hồ này, muốn trở thành một thành viên trong đó?" Lâm Diễm hòa nhã nói đạo lý.
Hai chân cậu có hơi tê do ngồi lâu quá, Bộ Cát Tường dứt khoát ngồi xuống hòn đá bên cạnh hồ.
"Khi còn bé, tôi hay có suy nghĩ, làm người rất phiền phức, rất khổ sở. Con cá lại không giống, mỗi ngày ở trong nước chơi đùa, đói thì có người đút đồ ăn, sẽ không có nhiều rắc rối giống con người, như vậy tuyệt hơn nhiều." Dừng một chút, Bộ Cát Tường cười thoáng qua, nụ cười kia giống như chế giễu cậu lúc còn nhỏ không biết gì.
"Thật sự tôi đã nghĩ nếu được lựa chọn, tôi thà rằng làm cá. Sau khi lớn lên, tôi mới phát hiện rất nhiều chuyện không đơn giản như bề ngoài của nó. Ví dụ, những con cá này nhìn như không lo, nhưng nếu không có người cho nó ăn, thì nó sẽ chết vì đói, hoặc là nó sẽ trở thành món nhậu cho con người."
"Em muốn nói, trong cuộc sống này có điều tốt, có điều không tốt, giống như âm dương tương khắc với nhau phải không?"
Bộ Cát Tường khẽ nhíu mày: "Tôi cảm thấy, sự tự do của động vật và con người là không tồn tại trong cuộc sống này. Nhưng nó cũng có khả năng tồn tại trong một phạm vi nhất định nào đó.”
Lâm Diễm ngẩn ra, ánh mắt thoáng qua sự kỳ lạ: "Vậy ý em là gì, giới hạn tự do của em ở đâu?"
Bộ Cát Tường nhẹ nhàng mà kiên quyết nói : "Trong tầm tay."
"Như vậy theo em, trong quá trình tôi đạt đến mục đích thì nhân vật của tôi đóng vai trò quan trọng bao nhiêu?" Lâm Diễm thờ ơ hỏi, một tay cũng đưa vào bên trong hồ trêu chọc lũ cá.
"Có lẽ... Vượt qua dự đoán ban đầu của tôi!" Bộ Cát Tường tự lẩm bẩm, đồng thời nhìn hắn với ánh mắt sắc bén.
Làn nước chập chờn, chiếu lên nụ cười thỏa mãn của Lâm Diễm.
"Bộ tiên sinh, ngài có điện thoại." Người giúp việc cầm điện thoại đi tới.
"Cám ơn."
Bộ Cát Tường nói chuyện điện thoại.
..
Một lúc sau...
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thấy Bộ Cát Tường nghe xong điện thoại, mặt đầy nặng nề, Lâm Diễm lo lắng hỏi.
"Nhạc Sinh bị người ta bắt, nói em ấy trộm đồ ở trường. Bây giờ đang ở sở cảnh sát, tôi muốn đến đó." Mặc dù nhìn bề ngoài Bộ Cát Tường bình tĩnh, nhưng âm thanh vừa khàn vừa nhỏ khi trả lời Lâm Diễm cho thấy cậu đang rất lo lắng.
"Anh đi với em!"
Lâm Diễm xoay người căn dặn người giúp việc: "Đi thông báo cho luật sư Trần đến sở cảnh sát!"
"Cám ơn!" Bộ Cát Tường cảm kích nói.
"Chờ anh một chút!" Vỗ nhẹ vào bả vai cậu, Lâm Diễm đi vào trong nhà.
Lâm Diễm từ trong nhà cầm ra hai cái áo khoác: "Đi thôi!"
Hắn thúc giục Bộ Cát Tường đang đứng ngẩn người tại chỗ.
Ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt anh tuấn của Lâm Diễm, làm cho cậu có cảm giác những khó khăn đó, hắn không để vào mắt.
Gió mát lướt nhẹ qua gương mặt của Lâm Diễm dưới ánh nắng mặt trời nhìn thật tự nhiên, làm cho Bộ Cát Tường có chút si mê.
Lâm Diễm xoay người, thấy cậu đứng ngốc tại chỗ không đuổi theo, hắn đi về phía Bộ Cát Tường, đưa tay ra nắm bàn tay lành lạnh của cậu.
Nắm chặt tay, cùng đi đến già.
Bộ Cát Tường đột nhiên nghĩ tới câu nói xưa, cậu cười khổ một tiếng.
Làm sao có thể!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét