Chương 5
Edit: Bút Chì 0804
Beta: Bỉ Ngạn Hoa
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp ==")
Từ sở cảnh sát đi ra, Nhạc Sinh giải thích với Bộ Cát Tường tất cả mọi chuyện xảy ra.
Hóa ra, ở trong lớp Bộ Nhạc Sinh đắc tội với một người bạn học, người kia vì muốn trả thù, nên đem đồ vật nhét vào ba lô để hãm hại cậu.
"Anh, em biết lỗi rồi, em không nên sinh sự trong lớp, không nên không cẩn thận như vậy, làm cho cậu ta lợi dụng cơ hội."
Trước khi Bộ Cát Tường trách mắng, Nhạc Sinh đã xin lỗi trước.
Từ điểm đó có thể thấy Nhạc Sinh là một người tương đối thông minh.
Muốn mắng, lại bị Nhạc Sinh giành nói trước, thái độ thẳng thắng chân thành như vậy, nhất thời Bộ Cát Tường không biết nên nói cái gì.
"Được rồi, em đã mười bảy tuổi, chuyện của em tự em xem mà làm." Bộ Cát Tường lạnh lùng nói.
Đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt của anh mình, Nhạc Sinh cảm thấy khó chịu, cậu không muốn bị trách mắng, nhưng Bộ Cát Tường lạnh lùng như vậy, cậu vẫn thấy rất tổn thương.
Thấy tình cảnh trở nên kỳ lạ, Lâm Diễm nãy giờ không nói liền phá vỡ sự yên lặng bên trong xe.
"Có muốn tôi dạy dỗ người bạn học kia giúp cậu không?" Hắn hỏi Bộ Nhạc Sinh.
"Hở?" Nhạc Sinh ngẩn người một chút: "Chuyện đó em sẽ tự xử lý, cám ơn."
Dừng một chút, Bộ Nhạc Sinh hỏi: "Anh và anh em có quan hệ như thế nào?" Đây là lần thứ hai cậu thấy người đàn ông đẹp trai này, lần đầu tiên, do vội vàng, ấn tượng của cậu với Lâm Diễm chỉ là một người đàn ông rất xuất sắc; còn vừa nãy khi ở sở cảnh sát, thấy hắn nói chuyện với những người cảnh sát kia, cậu có ấn tượng sâu hơn.
Khôn khéo chín chắn, ung dung tự tin, vừa nhìn liền biết Lâm Diễm là người đàn ông thành công ra sao.
Người đàn ông xuất sắc, tài giỏi như vậy, lại có khí thế áp chế người khác, không giống là bạn bè của anh cậu!
Từ lúc mới gặp cậu liền chú ý, bầu không khí giữa Bộ Cát Tường và Lâm Diễm, nếu nói là quan hệ bạn bè, chi bằng nói là bạn bè có quan hệ.
"Anh ấy là ông chủ của anh." Không muốn để em trai biết chuyện cậu bán thân, Bộ Cát Tường lập tức trả lời, hai mắt cầu xin nhìn Lâm Diễm.
Hắn khẽ mỉm cười, xem như là đồng ý.
"Anh, anh nói ở lại nhà bạn, chính là nhà anh Lâm sao?" Bộ Nhạc Sinh hỏi lại.
Trước đây, Bộ Cát Tường chỉ nói với cậu, đến nhà bạn sống một thời gian, trực giác nói cho Bộ Nhạc Sinh biết, người đó hẳn là Lâm Diễm.
"Uh." Bộ Cát Tường nhất thời sửng sốt một chút, không biết nên nói cái gì.
"Đúng vậy, anh của cậu bây giờ là trợ lý của tôi, ở lại nhà tôi thuận tiện hơn nhiều." Lâm Diễm thay Bộ Cát Tường trả lời.
Có thật thế không?
Mặc dù không quá tin bọn họ có loại quan hệ này, nhưng Nhạc Sinh thông minh giả bộ tin tưởng, không hỏi nhiều nữa.
Có một số việc, cho dù là anh em, nhưng người kia không muốn nói, cậu cũng không có quyền hỏi, chỉ cần Bộ Cát Tường cảm thấy vui vẻ là được, đúng không?
"Vậy thì anh của em, nhờ anh chăm sóc." Bộ Nhạc Sinh nhìn về Lâm Diễm cúi đầu nói.
Lâm Diễm nhìn cậu ra dấu rồi nở nụ cười hàm ý: "Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh cậu."
Tầm mắt hai người đụng nhau trên không, truyền đi tin tức chỉ có bọn họ mới hiểu.
***
Ăn xong cơm tối cùng Bộ Nhạc Sinh, sau khi đưa cậu ta về nhà, Lâm Diễm và Bộ Cát Tường về đến nhà đã hơn mười giờ đêm.
Lâm Diễm dùng khăn lông vừa lau khô tóc, vừa đi ra phòng tắm. Bộ Cát Tường đã tắm xong ngồi ở trên giường, không biết đang suy nghĩ gì mà ngẩn người, có giọt nước nhỏ xuống từ tóc cậu cũng không phát hiện. Thấy vậy Lâm Diễm dở khóc dở cười lắc đầu một cái.
"Tại sao em không lau khô tóc?" Trong lời nói Lâm Diễm là trách cứ nhưng trong mắt lại là sự cưng chiều thích thú.
"Anh tắm xong rồi hả?" Bộ Cát Tường phát hiện Lâm Diễm đi tới, lúc này mới bất giác dùng ống tay áo lau nước trên mặt: "Tôi quên mất mà!"
"Em đấy, làm sao cũng không tự chăm sóc bản thân?" Lâm Diễm vừa nói vừa đi lấy máy sấy giúp Bộ Cát Tường sấy tóc, hắn cảm thấy từ khi ở cùng Bộ Cát Tường, hắn đã biến thành bảo mẫu luôn rồi.
"Ha ha ha ha! Có anh mà!" Đây không phải lần đầu tiên Bộ Cát Tường bị nhắc như vậy, nên lấy lòng nở nụ cười.
Nghe vậy, Lâm Diễm không biết nên vui hay nên giận.
Máy sấy tóc vang vọng bên tai, cảm nhận xúc cảm trên tay là sự mềm mại lại có vẻ ẩm ướt, Lâm Diễm nhếch đôi môi mỏng, lẳng lặng thưởng thức khoảng thời gian yên tĩnh này.
Ánh mắt dừng lại tại đôi mắt xinh đẹp của Bộ Cát Tường, đường cong trên mặt Lâm Diễm càng nhu hòa.
Lúc mới bắt đầu, hắn nghĩ Bộ Cát Tường là một người khô khan, sống chung lâu ngày, hắn mới phát hiện cậu là một người mơ mơ màng màng, không biết cách tự chăm sóc bản thân cậu và người đàn ông của cậu, nhưng ở bên cậu càng lâu, hắn càng cảm thấy yên lòng.
"Cảm ơn anh! Hôm nay đã mang rắc rối đến cho anh rồi." Bộ Cát Tường nói cám ơn hắn vì chuyện của em trai cậu, trong lòng cậu biết, chẳng qua chuyện lần này chỉ nói ngoài miệng là không đủ.
"Được rồi." Lâm Diễm tắt máy sấy tóc, đưa tay búng một cái vào trán cậu: "Giữa chúng ta không cần khách khí như vậy đâu."
Vừa nói xong, hắn đứng dậy đem dẹp máy sấp tóc.
Xoa chỗ bị búng, nhìn bóng lưng hắn như không có chuyện gì xảy ra, trong phút chốc Bộ Cát Tường thất thần.
Cho dù Lâm Diễm không nói gì, giống như người không liên quan, nhưng cậu biết vì chuyện của Nhạc Sinh, cậu đã nợ Lâm Diễm một ân tình dù ít hay nhiều, phải hi sinh bao nhiêu quyền lợi mới trả hết nợ do Nhạc Sinh gây ra đây?
Tại sao Lâm Diễm lại làm như vậy?
Chỉ vì một trò chơi tình yêu, có cần phải làm đến mức này không?
Chẳng lẽ Lâm Diễm đối với cậu...
Trước khi cậu có thể trả lời, dù cho Lâm Diễm có làm bất cứ chuyện gì, cậu cũng sẽ không dao động, hiện tại cậu cũng không biết cậu muốn gì.
Nguyên nhân không chỉ vì hắn giúp Nhạc Sinh, mà còn những thứ khác, phải không?
Hai năm trải qua không ít mưa gió, cậu thật sự rất mệt mỏi, muốn tìm một người để dựa vào.
Không phải cậu yếu đuối mà Lâm Diễm quá mạnh mẽ, giống như không có chuyện gì hắn không thể giải quyết được, chỉ cần bên cạnh hắn, cậu không cần để ý hay lo lắng bất cứ chuyện gì.
Lâm Diễm làm cậu cảm thấy an toàn, chỉ là hiện tại hắn ôn nhu, không biết lúc nào hắn biến thành một con sư tử hung dữ, đem cậu nuốt vào bụng đây!
Cho đến thời điểm kết thúc tất cả, thì khi đó cậu mới hết lo lắng!
Đang lúc hoảng hốt, có nhiệt độ ấm áp ôm cậu từ phía sau, tay khẽ sờ lên hai gò má cậu, Bộ Cát Tường đầu tiên là cứng đờ, sau đó buông lỏng dựa vào cơ thể Lâm Diễm.
"Em đang nghĩ gì thế?" Sau khi dẹp xong máy sấy tóc, Lâm Diễm ngồi xuống bên cạnh cậu, theo thói quen ôm cậu vào trong ngực, cách áo ngủ thoảng đến mùi hương của sữa tắm, bình thường nhiệt độ cơ thể hắn cao hơn Bộ Cát Tường, làm cho lòng cậu rung động.
Vùi đầu vào vai Bộ Cát Tường, ngửi thấy mùi hương trong từng sợi tóc cậu, thưởng thức sự mềm mại từ thân thể cậu....
Hắn có cảm giác cậu giống như trẻ con vậy!
"Uh!" Phục hồi lại tinh thần, Bộ Cát Tường cười khổ một tiếng: "Cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ nói dối Nhạc Sinh, nhưng hôm nay lại..."
"Hóa ra là việc này." Lâm Diễm lộ ra biểu tình thì ra là việc này, rồi nở nụ cười: "Thế này đi, bắt đầu từ ngày mai em đến công ty giúp anh, như vậy thì không tính là nói dối."
"Nhưng mà như vậy được không?" Bộ Cát Tường cố gắng hết sức không để sự hưng phấn của cậu lộ ra ngoài.
"Không có gì là không được, dù sao em ở nhà cả ngày cũng buồn chán, vậy thì đến công ty giúp anh đi!" Lâm Diễm vừa đùa nghịch ngón tay cậu vừa nói.
Bộ Cát Tường dựa vào khuôn ngực dày rộng của Lâm Diễm, nhìn chăm chú vào gương mặt anh tuấn của hắn, ánh mắt lóe lên sự phức tạp.
"Từ khi cha mẹ tôi mất, tôi và Nhạc Sinh luôn sống dựa vào nhau, em ấy là người thân duy nhất của tôi trên đời này.... Chuyện lần này, may nhờ có anh, nhưng thật sự tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào mới phải."
Nghe vậy, Lâm Diễm tâm tình phức tạp xoa tóc Bộ Cát Tường.
Quyết định giúp Bộ Nhạc Sinh, không phủ nhận hắn có ý đồ làm cho Bộ Cát Tường cảm kích hắn, hiện tại Bộ Cát Tường nghiêm túc nói lời cảm ơn với hắn, hắn lại có loại ảo giác mất mác, giống như hai người nói chuyện quá hời hợt, quá khách sáo.
Lâm Diễm áp xuống sự buồn bã trong lòng, nằm lăn ra, mỉm cười: "Nếu muốn cảm ơn anh thì cười một cái cho anh xem."
"Cười?" Bất ngờ nghe được yêu cầu này, Bộ Cát Tường kinh ngạc xoay người nhìn hắn, chỉ đơn giản như vậy?
"Đúng! Anh muốn em cười vui vẻ một lần."
Lâm Diễm chậm rãi dùng ngón tay vuốt ve đôi môi cậu, đôi mắt hắn dịu dàng nhìn cậu, làm cậu say đắm.
Bộ Cát Tường hoảng hốt một chút, tiếp theo không suy nghĩ, nhìn hắn nở nụ cười sáng lạn.
Ánh mắt Lâm Diễm trong suốt bình tĩnh nhìn nụ cười như hoa trên mặt Bộ Cát Tường, một lúc lâu mới thở dài: "Không phải như vậy."
Hắn thương tiếc xoa hai má Bộ Cát Tường: "Tại sao ở bên cạnh anh, em hay lộ ra nụ cười lạnh lẽo? Đã bao lâu rồi, em không cười thoải mái?"
Cô đơn lạnh lẽo?
Bộ Cát Tường nhăn mặt, mệt mỏi nhìn Lâm Diễm, hắn nói giống như cậu rất không vui: “Đâu phải tôi không vui!”
Để chứng minh lời ấy không đúng, Bộ Cát Tường thoải mái cười.
"Nhưng em cảm thấy không vui vẻ, không phải sao?" Lâm Diễm nói trúng tim đen.
Bởi vì lời nói của hắn, tim Bộ Cát Tường đạp chậm nửa nhịp.
Lúc nhìn vào mắt Lâm Diễm, cậu mới bừng tỉnh, hóa ra không chỉ có cậu hiểu Lâm Diễm, mà Lâm Diễm cũng hiểu cậu nhiều như vậy.
Đồng thời cũng rung động, đáy lòng cậu tức giận xen lẫn ngọt nào cùng cảm giác khổ sở.
Là như vậy sao?
Có lẽ là vậy.
Hai năm trước bởi vì một tai nạn, cha mẹ cứ như vậy mất đi, cuộc sống của cậu thay đổi hoàn toàn, giống như từ thiên đường lập tức rơi xuống địa ngục.
Dần dần, cậu biến thành một người vô cảm — — đau buồn cũng tốt, cô đơn cũng tốt, vui sướng cũng được, dường như đã bị cậu quên mất.
Hai năm cậu trải qua gian khổ, thực tế mặc dù tàn khốc, cậu vẫn cắn răng chịu đựng. Ngược lại với vẻ ngoài nhã nhặn lịch sự, trong lòng Bộ Cát Tường rất kiên cường, tự tôn và kiêu ngạo không cho phép cậu cúi đầu trước thực tế.
Chính vì cậu kiên cường, thêm một phần kiêu căng nghiêm nghị cho nên dù trải qua tang thương, cậu vẫn ngẩng cao đầu như trước.
"Em rất dũng cảm, giỏi lắm, không phải ai cũng có thể vượt qua để bắt đầu lại, không bị hoàn cảnh đánh bại.” Lâm Diễm đưa hai tay nâng mặt cậu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh thật to, không nhìn thấy một chút hỗn độn nào trong mắt cậu.
Có lúc, Lâm Diễm thật sự tò mò, không nôn cũng không vội, cậu sao có thể làm được?
Sau khi biến cố xảy ra vẫn có tinh thần và nghị lực thế này, chẳng những không hận đời cũng không hoàn toàn thất bại.
Đôi mắt còn có thể ngay thẳng và sạch sẽ như thế.
“Hẳn là hai năm nay em vất vả lắm nhỉ?” Lâm Diễm dùng tay lấy lòng, ôm Bộ Cát Tường vào người.
Lâm Diễm dịu dàng dùng ánh mắt bao dung nhìn cậu, trong lòng Bộ Cát Tường không khỏi dâng lên một chút chua xót cùng hương vị ngọt ngào.
Hai năm qua chịu oan ức, đau đớn, cảm giác từ sâu trong đáy lòng xông lên, làm cậu kích động muốn khóc.
Không đúng!
Đột nhiên, Bộ Cát Tường nghĩ tới chuyện gì.
"Tại sao anh biết chuyện trước kia của tôi?" Chuyện trước kia của cậu, cho tới bây giờ Bộ Cát Tường cũng không nói với bất kỳ ai, tại sao Lâm Diễm lại biết như lòng bàn tay chuyện của cậu?!
"Anh cho người điều tra tôi?" Giọng điệu Bộ Cát Tường có chút tức giận.
"Tức giận sao? Khi đó, đối với người anh theo đuổi lại phớt lờ không để ý đến anh, vì để hiểu em hơn, anh mới làm như vậy mà!”
Lâm Diễm thấy cậu có vẻ căng thẳng thì hôn lên, cười như không cười nói: "Em là người của anh, tất cả mọi chuyện của em, anh dĩ nhiên phải biết."
Rõ ràng là hành động không đúng, Lâm Diễm lại nói như chuyện đương nhiên, hắn quả thật có phong cách cuồng vọng trước sau như một.
Nhất thời Bộ Cát Tường không nói được gì, nhìn chăm chú người vào đàn ông đang ôm cậu.
"Chuyện đã qua thì cho nó qua đi, từ nay về sau, anh sẽ ở bên cạnh em, chăm sóc em, khi em vượt qua khó khăn, anh sẽ cùng em chia sẻ, khi em vui vẻ, chúng ta sẽ cùng chia sẻ với nhau..."
Giọng của Lâm Diễm vừa trầm thấp lại lười biếng nhẹ nhàng nói bên tai Bộ Cát Tường, đôi tay thon dài không thành thật sờ mặt cậu, lặng lẽ chui vào trong áo ngủ cậu, xúc cảm tiếp xúc với da thịt trắng mịn bóng loáng làm cho hắn lưu luyến quên đường về.
Chìm đắm trong bầu không khí ngọt ngào mà Lâm Diễm tạo nên, đang bị đè xuống giường trong nháy mắt cậu phục hồi tin thần: "Chờ một chút, anh đang sờ chỗ nào a?"
"Mới vừa nãy em không phải muốn cảm ơn anh sao?" Lâm Diễm mê hoặc nhìn cậu, lại mỉm cười đầy nguy hiểm: "Bây giờ là lúc em cảm ơn anh."
Lâm Diễm cúi người hôn lên môi đỏ mọng còn muốn nói thêm của Bộ Cát Tường, chỉ chốc lát, bên trong phòng tràn đầy cảnh tượng kiều diễm, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên rỉ thẹn thùng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét