Thứ Hai, 7 tháng 11, 2016

YÊU GIẢ THÀNH THẬT CHƯƠNG 8

Chương 8

Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

(Hình nh ch mang tính cht minh ha cho đẹp ==")

Mấy tuần sau.
"Sáng nay tập đoàn MC tuyên bố mua lại tập đoàn Dương Tường..."
Bên trong phòng ngủ, âm thanh phát ra từ ti vi cùng âm thanh thu dọn hành lý xen lẫn vào nhau.
Nhìn trên giường từng đống quần áo và đồ trang sức nhãn hiệu nổi tiếng mà Lâm Diễm tặng cho cậu, hành động trong tay Bộ Cát Tường dần dần chậm lại, khuôn mặt thanh tú thoáng chút bối rối và mơ hồ không muốn, đôi mắt đờ đẫn từ trên giường chậm rãi nhìn về những chỗ khác trong phòng, dường như đang nhìn xem có còn những thứ đồ khác sót lại không, vừa như cố gắng ghi nhớ cuộc sống mấy tháng nay, lại nhìn về trên giường.
Nên xử lý những thứ này như thế nào đây?
Đối với vật chất, trong thời gian qua cậu cũng không cố chấp, tuy trong những năm gần đây tạo nên thói quen không lãng phí tiền bạc, nhưng tính tình trời sinh cậu là người thoải mái cho nên không muốn đem những thứ này đi.
Bộ Cát Tường là loại người nếu cần thiết sẽ không lưu luyến với bất kì thứ gì, bình tĩnh rời đi.
Từ góc độ nào đó có thể thấy, cậu lạnh lùng vô tình không thua gì Lâm Diễm.
Bỏ chúng lại thì cũng chỉ tạo nên một ít đồ vật bỏ đi mà thôi, mang đi, chẳng lẽ muốn ngày sau thấy vật nhớ người?
Bộ Cát Tường đột nhiên cảm thấy cậu thay đổi giống như bà già, chỉ là mấy món đồ, có cần phải nhức đầu như vậy không?
Trong lúc suy tư, một giọng nói lạnh băng chui vào tai Bộ Cát Tường.
"Cục cưng, hành động của em có phải quá nhanh không? Công ty anh bên này vừa mới bị người ta thu mua, em thì không kịp đợi để lợi dụng điểm yếu uy hiếp anh thì  đã chạy, em có phải quá vô tình rồi không?"
Bộ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía người tới, Lâm Diễm hai tay khoanh trước ngực nghiêng người dựa vào cửa phòng, ánh mắt sắc nhìn chằm chằm thằng vào cậu.
Giống như là đang quan sát, theo dõi cái gì đó, một vài sợi tóc rơi xuống trán, bởi vì ngược sáng, làm cho trên gương mặt anh tuấn của hắn tạo nên một ít bóng mờ, Bộ Cát Tường không nhìn rõ vẻ mặt của hắn lúc này.
Bộ Cát Tường nhíu mày lại, trên mặt dường như  không cảm thấy chút xấu hổ hay chật vật gì, cũng chỉ là vẻ bất ngờ, tưởng rằng Lâm Diễm sẽ không trở về vào lúc này.
Đối diện với ánh mắt sắc bén có tính chèn ép của Lâm Diễm, cậu không chút sợ hãi giương cao khóe miệng: "Tôi nghĩ anh hiểu lầm."
"Hử?" Lâm Diễm không nói chỉ cười nhạt, xem cậu còn có thể ngụy biện gì nữa.
"Thứ nhất, tôi không nhớ đã từng kí hợp đồng bán thân hay hợp đồng gì đó tương tự với anh, đi hay ở không đến lượt anh cho phép. Tôi có thể đường đường chính chính mà rời đi, không phải trốn đi! Còn anh trách tôi vô tình, tội này dường như có phần hơi quá! Tôi nhớ có câu châm ngôn 'Vợ chồng vốn như chim chung rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi' vợ chồng còn như vậy, chúng ta ngay cả người yêu còn không phải. Hay anh tưởng là thật?"
Nói tới đây, tựa hồ Bộ Cát Tường còn ngại lời nói chưa đủ, cuối cùng còn bổ sung một câu: "Nếu như anh thật sự yêu tôi thì trò chơi này xem như tôi thắng phải không? Nói cách khác, khoảng thời gian này tôi thành công rút lui rồi, đúng không?"
Lẳng lặng nghe những lời mặt dày vô sỉ của cậu, Lâm Diễm cũng không tức đến hộc máu, ngược lại cười lớn: "Anh không biết hóa ra em mặt dày như vậy. Thú vị! Thiếu chút nữa anh bị vai diễn vô tội thường ngày của em lừa gạt rồi!"
Thấy hắn không giận lại còn có hứng thú dạt dào, Bộ Cát Tường không hiểu được suy nghĩ của hắn, sắc mặt hơi cứng lại.
Cậu ghét nhất chính là đối mặt với loại tình cảnh này, muốn thừa dịp Lâm Diễm không ở nhà mà lặng lẽ rời đi, nhưng cuối cùng lại để cho hắn bắt tại trận.
Tại sao lại luôn luôn như vậy?
Không muốn xảy ra chuyện, nhưng rốt cuộc lại xảy ra.
Liếc mắt nhìn người đàn ông đứng ở cửa, Bộ Cát Tường u ám thầm mắng một câu thô tục.
Tại sao hắn không mắc mưu?
Tưởng rằng có thể chọc giận Lâm Diễm, chỉ cần hắn tức giận, cãi nhau cùng cậu, hoặc như thế nào cũng tốt, miễn là hắn bỏ đi, cậu liền lợi dụng cơ hội chạy trốn.
Cậu có thể không thừa nhận cậu đang sợ Lâm Diễm, sợ hắn một hơi cắn cậu chẳng hạn, càng không phải vì thấy Lâm Diễm đứng ở đó, cậu không có can đảm bước qua hắn mà đi ra ngoài, chẳng qua cậu muốn nhiều đi một chuyện không bằng ít đi một chuyện mà thôi.
Có lẽ ông trời nghe thấy mong muốn trong lòng cậu, một giây kế tiếp Lâm Diễm đi vào thật, hắn đi đến trước mặt cậu không quá một mét liền dừng lại, ánh mắt gian tà từ trên cao nhìn xuống dưới.
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia, dường như bị ánh mắt sắc bén đó đâm tới, Bộ Cát Tường hơi cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt hắn nữa.
Lâm Diễm cúi đầu xuống gần sát cậu, hơi thở vững vàng quen thuộc của người đàn ông làm cho Bộ Cát Tường chấn động, theo bản năng lui về phía sau, kéo dãn khoảng cách của hai người.
"Em càng lạnh lùng như vậy, anh thật sự càng ngày càng thích em." Lâm Diễm nở một nụ cười xinh đẹp.
"Phải không?" Tròng mắt xoay tròn, Bộ Cát Tường trong miệng vừa nói, cơ thể lại lanh lẹ bật lên: "Tấm lòng của anh chỉ sợ tôi không có khả năng hưởng thụ, khoảng thời gian này làm phiền anh rồi, tôi đi đây."
Cậu cầm hành lý lên, thừa dịp Lâm Diễm không phản ứng kịp, nhanh chóng chạy về phía cửa phòng.
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy cánh tay phải của cậu, dùng sức kéo cậu lại, hành lý trong tay bịch một tiếng rơi xuống, cơ thể cậu bị ném thẳng lên giường.
"Khi còn nhỏ thầy cô không dạy em sao? Khi người khác chưa nói xong mà em bỏ đi, đó là hành vi không lịch sự nha!"
Cười một cách hài hước, Lâm Diễm xoay người đè lên cậu, hai tay nắm chặt cơ thể cậu không cho giãy giụa: "Sợ sao? Mới vừa rồi không phải nói năng hung hăng trêu chọc anh sao?"
Cậu chửi thề một tiếng!
Cơ thể đụng vào thành giường làm cho Bộ Cát Tường đau đến cắn răng, cậu giãy giụa muốn đứng lên.
Bất luận cậu giãy giụa như thế nào đi nữa, hai cánh tay của Lâm Diễm vẫn nắm chặt không có dấu hiệu thả lỏng, cậu trừng mắt nhìn hắn, người đàn ông đê tiện lợi dụng sự chênh lệch thể lực để áp chế cậu: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Cả người Lâm Diễm dán sát vào ngực cậu, cảm xúc nóng bỏng làm cho cậu hô hấp khó khăn thở hổn hển.
Bộ Cát Tường vì bị đặt dưới tình huống như vậy, còn vì tâm tình thất thường nên cảm thấy tức giận.
"Không biết anh đã nói chưa, nhưng nhìn dáng vẻ em tức giận rất động lòng người nha."Lâm Diễm cúi đầu xuống nhìn thẳng vào gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Bộ Cát Tường.
Do cơ thể Bộ Cát Tường bị đè, trên mặt thoáng qua sự phẫn nộ, oán giận, lo lắng, không thể tin được bởi vì tức giận mà ánh mắt sáng lên liếc nhìn hắn, hắn chưa bao giờ thấy qua Bộ Cát Tường cũng có vẻ mặt sinh động như vậy.
Đôi mắt kia tràn đầy sinh khí, mãnh liệt tỏ rõ thái độ của cậu, không giống như trước kiềm chế hoặc không cần, nhìn vào ánh mắt đó, Lâm Diễm không kiềm nổi hưng phấn.
Nghe lời nói trêu chọc của Lâm Diễm, nhìn vào ánh mắt khó lường của hắn, Bộ Cát Tường thở dài.
Xem ra nếu không nói rõ mọi chuyện mà rời đi trong im lặng, thì Lâm Diễm sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu đi.
Cậu thả lỏng cơ thể, nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra một lần nữa, đôi mắt trong suốt như bình thường, không thấy một tia chấn động: "Anh muốn như thế nào mới chịu để tôi đi?"
Quan sát sự bình tĩnh của Bộ Cát Tường, Lâm Diễm thu lại nụ cười trên mặt, đôi mắt léo lên sự thích thú không rõ ràng, nhưng còn một chút nôn nóng.
Buông Bộ Cát Tường ra, hắn ngồi xuống mép giường: "Em cho là, đối với một người phản bội anh, hại công ty anh bị thu mua, anh làm sao để bắt người đó đây?"
Rõ ràng âm thanh của hắn rất dịu dàng, ý nghĩa trong lời nói làm người nghe phải sợ hãi run lên.
Bộ Cát Tường nửa mở miệng, dường như muốn nói gì, nhưng mà, một lúc lâu cũng không nghe được âm thanh cậu nói ra.
Lâm Diễm đưa tay xoa mặt cậu, hành động dịu dàng không khác ngày thường: "Em làm anh quá đau lòng, em yêu, anh tự hỏi về vật chất, hay về tình dục anh đều cố gắng thỏa mãn em nha, em còn gì không vừa lòng sao?"
Hắn càng nói càng có vẻ oan ức, làm cho Bộ Cát Tường gần như nghĩ cậu đã phạm tội ác tày trời.
Nói tới chỗ này, vẻ mặt buồn bã thay thay thế cho vẻ mặt tùy tiện ngày thường, Lâm Diễm dùng hai ngón tay nắm cằm Bộ Cát Tường: "Tuy nhiên, em có can đảm bán đứng anh, thì phải có gan nhận kết quả đã chọc giận anh đi!"
Lúc nói lời này, tuy Lâm Diễm nở nụ cười, nhưng âm thanh lạnh lẻo thấu xướng, ánh mắt tuấn mỹ tàn khóc làm cho tâm người ta lạnh, Bộ Cát Tường không tự chủ được rùng mình một cái.
Hắn đưa tay đẩy tay Lâm Diễm ra vì hắn đang cầm tay cậu, hắng giọng: "Vốn có mấy lời tôi không muốn nói rõ, nhưng việc đến nước này, không nói cũng không được!"
Mở đầu bằng một phen lầm bầm lầu bầu, Bộ Cát Tường lộ ra vẻ chế giễu: "Dĩ nhiên tôi biết đắc tội với Lâm đại thiếu gia cũng không phải chuyện đùa."
Nếu có thể lựa chọn, thì cậu không muốn làm kẻ địch của Lâm Diễm, nếu thời gian có thể quay ngược lại, cậu tình nguyện không biết hắn: "Tuy nói nội dung vở diễn là như vậy, mà cậu ấm anh lại thích đóng vai người bị hại lại là một người tự do, tôi quả thật không hứng thú đóng vai người phản bội này đâu! Hơn nữa, sự thật là như thế nào, trong lòng anh cũng biết rõ mà!"
"Ồ?" Bất ngờ với bộ dáng nhàn nhã của Bộ Cát Tường, trông vẻ còn có bí mật khác, Lâm Diễm hai tay khoanh ngực chờ nghe tiếp.
Bộ Cát Tường ngồi dậy, một bên xoa xoa bả vai bị đau: "Lúc đầu anh bỏ ra hai triệu đô la mua tôi, là vì sớm đã biết thân phận tôi, đúng không?"
Đây là mồi nhử Lâm Diễm vào cuộc nha!
Đây là kế sách khi đánh cờ — — làm cho Lâm Diễm biết được cậu là gián điệp do Lâm Tranh sắp xếp, làm cho Lâm Diễm chú ý đến cậu.
Nếu không, với loại người như cậu làm sao có thể lọt vào mắt Lâm Diễm, chứ đừng nói gì ra mức giá cao như vậy.
"Anh biết Lâm Tranh trăm phương ngàn kế muốn đối phó anh, biết được chị ta sẽ có âm mưu, liền tương kế tựu kế, giữ tôi bên cạnh, lợi dụng tôi lừa chị ta để đạt được mục đích của anh."
"Theo như em nói, anh biết rõ em là gián điệp, còn muốn dùng kế phản gián lừa chị ta, cuối cùng lại rơi vào kết quả thế này, tất cả mọi việc đều do anh tự làm, không liên quan đến em? Vì muốn thoát tội, chuyện gì em cũng có thể nói được nhỉ."
Chân mày thanh tú của Bộ Cát Tường khẽ nhếch, vẻ mặt thờ ơ, ánh mắt kiên định nhìn chăm chú Lâm Diễm.
"Tuy nói diễn là phải diễn đến cùng, nhưng đến nước này, giả bộ ngu ngốc thì hơi quá phải không? Thật sự anh có mất đi Dương Tường hay không? Có lẽ ở trong mắt người ngoài là như vậy, nhưng ai biết được cổ đông đứng đầu tập đoàn MC cuối cùng có phải là anh không?"
Sắc mặt Lâm Diễm phút chốc trở nên nặng nề, giữa hai hàng lông mày lộ ra cảnh giác cùng nghiêm túc: "Anh quá xem thường em rồi, ‘Trò Chơi Chung Kết’!"
Không sai!
Khi biết Bộ Cát Tường là người của Lâm Tranh, Lâm Diễm liền bố trí việc này, thông qua Bộ Cát Tường, làm cho tập đoàn MC thu mua Dương Tường, dùng việc này làm Lâm Tranh mất cảnh giác, âm thầm tiến hành kế hoạch thâu tóm công ty chị ta.
Tất nhiên mọi chuyện đều thuận lợi, nếu không hắn cũng không tổn thất, dù sao Dương Tường cũng chỉ thuộc về hắn trên danh nghĩa, trong cuộc chiến này hắn vẫn là người chiến thắng.
Tất cả mọi chuyện hắn đều nắm trong tay, nhưng ngàn lần không nghĩ tới, hắn chuyên tâm vào cuộc chiến này, lại bại bởi trong tay của một người mà ngày thường có vẻ mơ hồ, hiền lành Bộ Cát Tường.
Lâm Diễm không tự chủ nắm tay chặt thành đấm, đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh lùng tự giễu.
Uổng hắn tự nhận là người thông minh nhất, không có bất kỳ chuyện gì có thể thoát khỏi đôi mắt hắn.
Buồn cười!
Đáng ghét!
Làm cho hắn tức giận không chỉ khinh địch mà thất bại, càng nhiều hơn chính là Bộ Cát Tường làm tổn thương niềm kiêu ngạo của hắn.
Hắn không phải là người không chịu thua, chẳng qua là nuôi chó mà bị nó cắn ngược lại thì cảm giác rất khó chịu!
"Lúc đầu em cũng biết kế hoạch của anh phải không?" Nếu thế thì tâm tư Bộ Cát Tường quá đáng sợ.
"Tôi rất muốn nói là đúng vậy, nhưng tiếc là không phải." Lâm Diễm cũng quá coi trọng cậu, cậu không nghĩ là cậu thông minh hơn Lâm Diễm cùng Lâm Tranh, tuy nhiên bọn họ lập nên kế hoạch này, người thì quyết tâm, người thì không quan tâm, cậu mới có năng lực đi một bước này!
"Về phần, tôi biết được bí mật của anh."  Bộ Cát Tường ngoắc ngoắc ngón tay: "Anh quên tôi là một hacker sao?"
Tuy nói trên toàn thế giới thì cậu không giỏi lắm, nhưng muốn vào máy tính của Lâm Diễm thì không phải việc khó gì: "Tôi tra được anh cùng một người nào đó của tập đoàn MC có quan hệ mờ ám, sau đó thì tra được hóa ra anh là người góp vốn lớn nhất của tập đoàn MC."
Lúc đầu, chẳng qua Lâm Tranh sắp xếp cho cậu đến gần Lâm Diễm, về phần tình cảm phát triển như thế nào, Lâm Diễm phản ứng lại ra sao, thì bọn họ làm sao biết được chứ?
Bộ Cát Tường nói tới đến chỗ này thì dừng lại một chút, thay đổi chủ đề: "Lúc đầu, tôi đồng ý với Lâm tiểu thư làm cho Dương Tường tổn thất nặng nề, xem như tôi đã làm được. Còn về những chuyện khác, thì không nằm trong phạm vi trách nhiệm của tôi. Thật ra thì, cuộc tranh giành của các người, tôi chỉ vô tình bị kéo vào, tôi cũng không muốn để ý, chẳng qua tôi chỉ muốn cấm số tiền tôi đáng nhận được đến Anh hưởng thụ cuộc sống."
Nghe ra bí mật trong lời nói của cậu, ánh mắt Lâm Diễm sáng lên, giọng nói mang chút hưng phấn chứng thực những gì hắn đoán: "Ý của em là chị ta không biết quan hệ của anh với tập đoàn MC sao?"
Bộ Cát Tường gật đầu một cái: "Tôi nói rồi tôi chỉ vô tình đối nghịch với anh, tôi là một người có nguyên tắc, nhận bao nhiêu tiền, thì làm bao nhiêu việc, hơn nữa so với chị ta, anh rộng rãi hơn nhiều. Mấy ngày này, anh đối với tôi tốt như vậy làm sao tôi lại không báo đáp được!"
"Ha ha, anh càng ngày càng thích em nha." Cảm thấy nhẹ nhõm, Lâm Diễm cười ba phần tùy tiện, bảy phần tà ác.
"Nếu hiểu lầm đã được giải quyết, tôi cũng nên đi, máy bay không chờ người nha!" Bộ Cát Tường cố ý nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Chúc anh trở thành chủ nhân của Lâm thị."
"Em cứ đi như vậy sao? Anh nhớ hợp đồng của chúng ta vẫn chưa chấm dứt mà?"
Khi Bộ Cát Tường cất bước, bước ra cửa phòng, âm thanh lười biếng của Lâm Diễm quanh quẩn trong không khí, đấu tranh nhiều lần, cậu dừng bước, chậm rãi xoay người đối mặt với Lâm Diễm.
"Tôi cho là chúng ta đã nói rõ ràng."
Cậu giúp Lâm Diễm đối phó Lâm Tranh, giữa bọn họ đã xóa bỏ ân oán, không còn nợ nần gì nhau nữa.
Lâm Diễm không có trả lời cậu, ánh mắt khó hiểu nhìn vào gương mặt lo lắng của Bộ Cát Tường, dường như có mấy phần khiêu khích, vừa tựa như mấy phần mê hoặc.
Có một loại người, xem như không nói lời nào, sống cùng hắn một khoảng thời gian thì chỉ là một ánh mắt cho dù Bộ Cát Tường có tự nhận cậu đủ bình tĩnh vẫn thất thần trong nháy mắt.
Cắn môi, chỗ đau trên môi làm cho cậu trở về hiện tại, nhếch khéo miệng, Bộ Cát Tường cười như không cười hỏi: "Thật sự anh muốn tôi ở lại, anh thật sự muốn như phải không? Chị anh cũng không phải là người ngu nha, hay là anh cảm thấy tôi quan trọng hơn Lâm thị, tình nguyện vì tôi mà mạo hiểm, làm cho kế hoạch của anh thất bại trong gang tấc?"
Cậu không đoán ra được ý đồ của Lâm Diễm trong hành động này, nhưng cậu tin nếu lấy Lâm thị ra làm con át chủ bài thì nhất định không sai.
Không thể nghe được Bộ Cát Tường uy hiếp, Lâm Diễm bước lại gần cậu, sau đó nghiêng người trán hắn đụng vào trán cậu, ánh mắt giống như ma thuật lại dường như là ảo giác khóa cậu lại, ngón tay thon dài sạch sẽ vuốt ve hai má cậu, làm cho toàn thân cậu dâng lên từng trận run rẩy sợ hãi nhưng vẫn không kìm lòng được.
"Thật giống như trận thi đấu lúc đầu, em vẫn từ chối anh, anh thật sự đáng ghét như vậy sao?"
Ánh mắt hắn quấn lấy Bộ Cát Tường, một tay hắn nắm lấy tay cậu đặt trước ngực hắn: "Em hại tâm hồn yếu ớt của anh bị tổn thương, em phải bồi thường cho anh như thế nào đây?"
Sau khi hết lo lắng, hắn lại có hứng thú đùa giỡn Bộ Cát Tường.
Nhìn Lâm Diễm diễn xuất sắc như vậy, Bộ Cát Tường có chút rối loạn nhìn hắn nói ra những lời đau lòng nhưng trong mắt lại lộ ra sự tà ác cùng thích thú.
Suy nghĩ bối rối một lúc lâu, Bộ Cát Tường vểnh môi, sắc mặt lạnh lùng đông lại, ánh mắt trong veo tố cáo.
Đem tất cả sự thay đổi trên vẻ mặt Bộ Cát Tường thu vào mắt, lúc đầu là mê muội, tiếp đó là hoảng hốt, cuối cùng là lạnh lùng chặt chẽ nhìn hắn, nhất thời tâm tình Lâm Diễm thật tốt, tức giận buồn bã trong ngực tự nhiêu tiêu tán không còn nữa.
Có lẽ, hắn đánh giá thấp năng lực làm việc cùng thủ đoạn của Bộ Cát Tường, nhưng hắn cũng không nhìn lầm là Bộ Cát Tường có tình cảm với hắn.
Mặc dù, cậu ẩn giấu cực sâu, sâu đến nỗi gần như hắn không phát hiện được, làm cho lòng hư vinh của hắn bị tổn thương to lớn — — cho nên hắn cũng đem hết thủ đoạn ra sử dụng, chẳng lẽ Bộ Cát Tường lại không cảm kích chút nào.
Bây giờ nhìn lại, sự thật cũng không phải là như vậy.
Giờ phút này, Bộ Cát Tường môi mím thật chặt, nhưng vẫn có nỗi ưu sầu, cô tịch nồng đậm khiến lòng người chua xót. Đôi mắt quật cường thêm mấy phần buồn bã
Bộ Cát Tường lộ ra vẻ mặt này, lại làm cho hắn có cảm giác mừng rỡ không thôi.
Trong lúc bất chợt, Lâm Diễm  cảm thấy có chút tội lỗi như bắt nạt trẻ con.
Bỏ đi, nếu chơi tiếp nữa thì chuyện sẽ không dễ thu dọn được nha.
Chẳng qua là hắn không cam lòng bị Bộ Cát Tường nắm mũi dẫn đi, mới muốn trêu chọc cậu cho hòa nhau thôi, ngược lại cũng không muốn giữ cậu lại, hắn không muốn gây thêm rắc rối.
Bộ Cát Tường àm hắn có chút không muốn, nhưng nếu so sánh cùng Lâm thị, thì tất cả đều không quan trọng.
Đang lúc Lâm Diễm muốn để Bộ Cát Tường được tự do như một chú ngựa, âm thanh của Bộ Cát Tường lại vang lên bên tai hắn một lần nữa.
"Trước hôm nay, tôi cho anh là một người thông minh, thua thì chấp nhận, nhưng tôi sai rồi. Đây là một trò chơi, anh và tôi từ đầu đã không coi là thật, hiện tại kết thúc trò chơi cần gì phải làm bộ làm tịch ra vẻ ta đây, có phải quá mất mặt không?"
Cậu chịu đủ rồi nha!
Hoặc đối với Lâm Diễm, hành động của hắn vừa rồi chẳng qua là mánh khóe trêu chọc vô hại, nhưng đối với cậu hành động của hắn không khác gì khiểu khích.
Cậu có thể tiếp thu Lâm Diễm không thương cậu, lại không thể chịu đựng hắn đem cậu thành một thằng ngốc mà trêu chọc.
Mọi người thường nói tính cách quyết định số phận, những lời này áp dụng trên người Bộ Cát Tường là thích hợp nhất.
Bộ Cát Tường vốn cũng là người thông minh, nóng lòng muốn thoát khỏi Lâm Diễm, là do nhận ra hắn đối với cậu là một loại độc dược ngọt ngào.
Nhưng mà, cậu không quen đoán ý qua lời nói và sắc mặt cho nên nhất thời dung túng Lâm Diễm, làm khơi dậy lòng háo thắng của hắn, hai người vốn là có thể cắt đứt đoạn nghiệt duyên này để chạy đi, nhưng lại tạo thành cơ hội cho hai người nối tiếp.
Sắc mặt Lâm Diễm nặng nề, ánh mắt nheo lại nguy hiểm, hơi thở bốn phía trong nháy mắt đông lại.
Lâm Diễm lạnh nhạt mà nghiêm túc nâng môi lên, nở nụ cười xảo quyệt, gian tà cùng tùy tiện hiện lên đáy mắt.
Hắn dịu dàng nói: "Anh rất tiếc, làm cho em có loại ảo giác này. Lúc bắt đầu thì anh làm sai, uhm, nói gì đến trò chơi! Sau khi chuyện ở đây chấm dứt, anh sẽ để cho em biết thành ý của anh đối với em là thật lòng hay không, anh nhất định làm hết sức để cho em cảm nhận được tình yêu của anh đối với em có bao nhiêu nồng đậm."
Rõ ràng lời tỏ tình tràn đầy tình cảm dịu dàng, nghe vào tai Bộ Cát Tường không khác gì lời ác ma đang thì thầm, một cảm giác buồn nôn đột nhiên xông lên đầu.
Kiềm chế cảm giác khác thường trong lòng, Bộ Cát Tường không thua hắn cũng lộ ra nụ cười rực rỡ.
"Vậy thì tôi mỏi mắt mong chờ nha! Tôi sẽ ở Anh chờ anh. Tuy nhiên, nói trước chuyện này, tôi không chia sẽ đồ cùng người khác nếu như anh thật sự yêu tôi, vậy chỉ có thể thuộc về một mình tôi, hiểu không? Cô gái họ Tương kia, anh biết nên xử lý thế nào rồi chứ?"
"Dĩ nhiên."
Lâm Diễm một tay vững vàng giữ gáy Bộ Cát Tường, bá đạo mà trêu ghẹo in nụ hôn lên môi cậu.


“Trò Chơi Chung Kết’ nụ cười tự tin hưng phấn hiện lên khóe miệng Lâm Diễm: "Lần sau gặp lại, chúng ta không còn là trò chơi."

_____________
Giải Pass chương 9 nào mấy chế ihihi
Nhìn dãy số 'một23456789' Chế viết như thế nào?
Đáp án 5 từ 4 số không hoa có dấu có cách nhoa ~ ihihi
Chế nào vào được thì comment nhoa ihihi. Nhớ đừng comment đáp án đúng, nếu không tôi lại phải đổi pass khổ lắm ~
10101011
but chi mat cuoi.gif

26 nhận xét:

  1. Gợi ý thêm được ko chủ nhà

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. pass sẽ theo một quy luật, chế nhìn kỹ sẽ thấy, đơn giản không khó đâu ihihi

      Xóa
    2. T nhìn kỹ lắm luôn, gần 30p lúc nửa đêm rồi mà vẫn ko hỉu mô tê gì! -_-

      Xóa
  2. Mình không hiểu lắm, pass này là sao? Muốn tìm ra gì? Chủ nhà có thể gợi ý thêm k?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. không tìm ra gì hết, đơn giản là đánh chữ và số ra thôi

      Xóa
  3. Bao nhiêu ký tự vậy chủ nhà

    Trả lờiXóa
  4. Gợi ý của chủ nhà nhầm rồi kìa.
    Là 5 số 4 từ chứ

    Trả lờiXóa
  5. Ây da. Làm sao đây ta ko giải được pass.

    Trả lờiXóa
  6. Chủ nhà cho mình xin pass đi thật sự mình chẳng hiểu cái gì cả

    Trả lờiXóa
  7. Chủ nhà cho mình xin pass đi thật sự mình chẳng hiểu cái gì cả

    Trả lờiXóa
  8. Bạn ơi bạn có thể gợi ý thêm chút chút chương 9 không, please:(((((((((((((((((

    Trả lờiXóa
  9. có ai giải được không ... đọc chả hiểu ý chủ nhà gì hết'

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. viết vừa chữ vừa số, sao đủ 5 từ 4 số như đáp án là được rồi!

      Xóa
  10. Mình nhập như bạn nói mà vẫn k đk

    Trả lờiXóa
  11. Gõ xen kẽ lẻ chẵn hay gom vào 1 nhóm v ad?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. nghĩ thế nào thì đánh thử thế đó, đánh đúng pass thì chứng tỏ suy nghĩ của chế đúng!!!

      Xóa
  12. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  13. Sau gần 30 phút vẫn không giải được, thì thôi, chỉ số IQ mình không cao nên mình rút quân, chúc chủ nhà vui vẻ ^^

    Trả lờiXóa