Thứ Năm, 9 tháng 5, 2019

[Q2] XIỀNG XÍCH ÂM DƯƠNG CHƯƠNG 1

Quyển 2

Chương 1 Tội ác.

Edit: Bút Chì 0804

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!)

KTV Hoàng Hôn phòng 5012 đã được bao.
Ánh đèn mập mờ ảm đạm, ca khúc bên trong vào năm tám mươi, y y nha nha chấn động
màng nhĩ, lại không có người hát theo, ánh đèn thay đổi không hợp với phong cảnh, lúc
sáng lúc tối, ánh sáng chói mắt không ngừng thay đổi với đủ loại màu sắc.
Hai người ngồi trên ghế sa lon, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ngồi cùng một cô
gái hơn hai mươi tuổi.
Cô gái không được tự nhiên, đầu cuối thấp, mắt rũ xuống nhìn đầu gối, hai tay nghiêm túc
để lên đùi, có chút khẩn trương nắm ngón tay, mái tóc dài buông xuống che đi khuôn mặt,
chỉ lộ ra một vùng da trắng tinh.
Người đàn ông tham lam nhìn chằm chằm vào da thịt của cô gái, sau đó ánh mắt di chuyển
trên cơ thể cô, dường như trong mắt tóe ra tia lửa, muốn đốt cháy quần áo trên người cô.
"Hướng tổng, lúc nào thì bọn họ đến?" Lúc đầu, Hướng Hoa Quân nói với cô là tụ họp với
người trong công ty nên cô mới đến, nhưng đến đây chỉ thấy có hai người bọn họ, cô thấy
không ổn, hỏi như thế, chỉ ôm một tia hy vọng mỏng manh mà thôi.
Hướng Hoa Quân cười ha hả, cũng không nói gì, chỉ nhích lại gần cô, tay đặt lên tay cô.
Cô tránh, nhưng cuối cùng cũng không dám hành động mạnh, dù sao, còn chưa đến mức
chết lưới rách, chỉ là cô không biết đến khi lưới rách rồi thì mọi chuyện đã không còn kịp.
Hướng Hoa Quân không biết xấu hổ lại tiếp tục đến gần, cô vội vàng đứng lên đi đến máy
quay đĩa: "Hướng tổng, tôi đi chọn ca khúc cho ngài."
Hướng Hoa Quân kéo cổ tay cô lại, để cô ngồi bên cạnh mình: "Giờ này còn ca cái gì, tôi
đến đây cũng không phải để ca hát."
"Không đến để hát, vậy đến đây để làm gì?" Cô gái làm bộ như không hiểu.
Đáng tiếc loại chuyện này làm bộ như không hiểu cũng không thể tránh được: "Em không
biết tôi muốn làm gì?" Hướng Hoa Quân nói xong thì tiến đến miệng cô gái: "Tiểu Văn a,
em không biết thật sao?" Vừa nói vừa sờ lên mặt tiểu Văn.
Tiểu Văn lấy tay ngăn lại: "Hướng tổng không nên làm như vậy."
Nhưng cô không thể ngăn được, cổ tay cô bị giữ lấy, Hướng Hoa Quân đè cô lên ghế sa lon,
vừa hôn vừa liếm.
“Không nên ... Không nên, đừng đối xử với tôi như vậy, tha cho tôi đi!" Tiểu Văn cầu xin.
Tiểu Văn không biết, bộ dáng đáng thương này của cô ngược lại càng kích thích thú tính của
ông ta.
Hướng Hoa Quân không để ý đến lời cầu xin của tiểu Văn, bắt đầu xé rách quần áo của tiểu
Văn.
Tiểu Văn liều mạng giãy giụa, nhưng cô vừa kiếm được đường thoát thân, lại bị Hướng Hoa
Quân bắt lại.
Tiểu Văn quá ngây thơ, Hướng Hoa Quân nói hội họp ở đây mà cô cũng tin, đến nơi phát
hiện không có ai, mặc dù cảm thấy không đúng, nhưng Hướng Hoa Quân là cơm áo của cô,
cô không thể không đi, hơn nữa sớm đã biết Hướng Hoa Quân có ý đồ đối với cô, cô quá
ngây chỉ nghĩ nếu mình không đồng ý, chỉ cần mình không dao động, thì sẽ không có chuyện
gì, cũng không nghĩ Hướng Hoa Quân có gan cạy quyền...
Cho nên tiểu Văn ở lại, không ngờ Hướng Hoa Quân lại không quan tâm, muốn xâm hại cô.
Tiểu Văn giãy giụa kịch liệt, bắt đầu kêu to, trong phòng âm thanh đinh tai nhức óc, tiếng thét
của tiểu Văn nhỏ bé đến đáng thương.
Hơn nữa nơi này là KTV, cho dù nơi này không phải là vũ trường, thì cũng là nơi rất loạn,
gần như mỗi ngày ở đây đều xảy ra chuyện, chỗ hỗn loạn thế này, thì ai chú ý đến một cô
gái đang kêu cứu chứ.
Hơn nữa nếu có người chú ý đến, thì ai lại chịu xen vào việc của người khác...
Cô giãy giụa ấn chuông gọi phục vụ đến, lại bị Hướng Hoa Quân đè xuống ghế sa lon, không
thể giãy giụa được.
Giọng nói tiểu Văn khàn khàn, tóc tai tán loạn, cơ thể run rẩy, móng tay cào loạn trên người
Hướng Hoa Quân, cô cũng không dám dùng sức, không phải vì sợ, mà vì không đủ nhẫn
tâm, những vết cào này đối với Hướng Hoa Quân mà nói chẳng có cảm giác đau đớn gì,
cuối cùng Hướng Hoa Quân tháo cà vạt buộc hai tay cô lại, đè lên đỉnh đầu, bắt cô dang hai
chân ra, nhanh chóng khống chế...
Cô tuyệt vọng....
Dục vọng của Hướng Hoa Quân được như ý, tiểu Văn vô thần nhìn trần nhà, toàn thân cô
đau nhức, trên người đầy vết xanh tím, máu chảy ra không ngừng, thảm hại vô cùng.
Hướng Hoa Quân nhìn như không thấy những vết thương này, hắn ngồi bên cạnh tiểu Văn
tháo cà vạt  trên cổ tay cô ra: "Tiểu Văn a, đừng lo, tôi có dùng bao, cô sẽ không mang thai,
chuyện này cũng không có gì to tác, tôi sẽ cho cô một căn trong khu "Cẩm Sắc", sau này làm
việc cho tốt vào!" Nói xong lấy chút đồ rồi đi ra ngoài.
Tiểu Văn vẫn không nhúc nhích, rất lâu rất lâu, cô hơi cử động một chút, cả người đau nhức,
vừa động đã thấy xương như muốn rớt ra, nhưng cô không nằm, dùng sức ngồi dậy.
Tay cô run rẩy đưa về phía bàn trà nhỏ, lấy một chai bia, cô cầm chai bia đập mạnh xuống
bàn trà, mảnh vụn văng khắp nơi, sao đó cô dùng một mảnh vỡ cắt cổ tay mình...
Máu chảy ra, lan tràn trên thảm...
Tiểu Văn nhắm mắt lại, khóe mắt rơi lệ, ngoại trừ chết, cô không biết mình có thể lựa chọn
cái gì, đi kiện sao? Đi trả thù? Hướng Hoa Quân dám làm chuyện như thế, cho dù đi kiện thì
thế nào chứ, mà cô cũng không ngu đến độ đem bộ dạng này để người khác biết, một cô gái
không nơi nương tựa, đi trả thù người có giá trị hơn trăm triệu sao.
Cơ thể cô từ từ lạnh đi, cô cố gắng mở mắt, thế giới đã lẫn lộn, đây là lần cuối cô nhìn thấy
thế giới này.
Suy nghĩ cuối cùng của tiểu Văn: Chỉ mong quỷ thật sự có trên đời, vậy thì cô sẽ thành quỷ,
sẽ không bỏ qua cho ông ta...
Sáng sớm người của KTV kiểm tra phòng, ông chủ mở cửa phòng, sau đó thét lên chói tai...
Vu Hải Hiên và đồng nghiệp đến hiện trường vụ án, thấy tình cảnh bên trong, mắt cô gái vô
thần nhìn trần nhà, tay rũ xuống, vết máu đọng lại trên thảm, trên cơ thể cô cũng toàn máu bị
tụ lại, vết thương rất rõ ràng, cô gái này đã bị xâm hại sau đó thì tự sát.
Vu Hải Hiên bắt đầu điều tra xem ai là người phục vụ phòng này vào tối hôm qua, hơn nữa
đến chỗ thu ngân kiểm tra ai là người trả tiền cuối cùng.
Kết quả nhanh chóng được tìm ra, phòng này là do Hướng Hoa Quân tổng giám đốc công ty
Hải Thành đặt, Hải Thành là công ty lâu đời, một tháng đều đến đây một lần, hôm qua là do
ông chủ mang Hướng Hoa Quân đi nhận phòng, nhưng lúc nào rời khỏi thì không ai chú ý.
Ông chủ vẫn còn ấn tượng với cô gái này, vì lúc vào cô ta rất lo lắng, có thể nhìn ra được đây
là lần đầu tiên cô đến và đây là một cô gái ngoan ngoãn.
Hai người vào chỉ gọi trái cây, thịt nguội và bia, trong phòng KTV Hoàng Hôn đều có chuông,
nếu khách có nhu cầu thì chỉ cần nhấn chuông là được, nhưng ngày hôm qua, phòng 5012
không có ai nhấn chuông, cho nên cũng không ai chú ý đến.
Mấy người xử lý hiện trường, sau đó đem thi thể về.
Trải qua điều tra, tên cô gái này là Lý Hiểu Văn, là cô nhi, năm nay vừa tốt nghiệp đại học,
đến công ty địa óc Hải Thành làm trợ lý cho Hướng Hoa Quân, Hướng Hoa Quân là người
cuối cùng gọi điện thoại cho cô trước khi cô chết, cho nên Hướng Hoa Quân là tình nghi lớn
nhất, đáng tiếc sau khi kiểm tra không có bằng chứng xác thực để tố cáo Hướng Hoa Quân,
trong người cô cũng không có tình trùng của ông ta, xung quanh cũng không có vật chứng gì
đặc biệt, nhưng vẫn bị tình nghi, Vu Hải Hiên là cảnh sát phụ trách vụ án này, cậu đi đến công
ty địa ốc Hải Thành để tìm hiểu.
Công ty địa ốc Hải Thành là công ty lớn ở thành phố Vĩnh Ninh, kiệt tác trong tiểu khu "Cẩm
sắc" chính là do ông ta khai thác, vừa mới bắt đầu phiên giao dịch đến mười hai ngàn một
mét vuông, mặc dù nhiều người than vãn, nhưng cũng có rất nhiều người bỏ tiền ra mua,
trong tiểu khu "Cẩm sắc" không chỉ có nhà đẹp, hơn nữa cũng đặc biệt đầy đủ, bệnh viện,
siêu thị, trường học, ngân hàng, công viên... Có thể nói là tiện nghi.
Nghe nói phong thủy của tiểu khu này đặc biệt tốt, rất nhiều chuyên gia đã xem, cho nên bắt
đầu phiên giao dịch vào mùng một, thì đã có giá mười hai ngàn....
Vu Hải Hiên cùng Cát Bân đến công ty địa ốc Hải Thành, Công ty địa ốc Hải Thành là một tòa
cao ốc độc lập bảy tầng, xây dựng nguy nga lộng lẫy, toàn bộ toà nhà có hình dáng như một
cây đao, nghe nói có liên quan đến phong thủy, Vu Hải Hiên ở bên ngoài nhìn một chút, bị
tường thủy tinh làm cho chóng mặt.
"Không hổ làm địa ốc, nơi làm việc tốt như vậy." Cát Bân cảm khái.
"Bớt nói nhảm đi." Vu Hải Hiên nói xong thì dẫn đầu đi vào trước, Cát Bân đuổi theo sau.
Đến trước đại sảnh thì bị ngăn lại, cho dù là cảnh sát, tiếp tân ở đại sảnh cũng không dám
cho vào, gọi vài cuộc điện thoại xin phép, cuối cùng mới nói Hướng Hoa Quân không có ở
công ty, vừa nhìn là biết đang từ chối khéo, Vu Hải Hiên cũng không tức giận, mang Cát Bân
trực tiếp ngồi xuống ghế sa lon ở phòng khách đợi.
Sắc mặt tiếp tân hoảng sợ gọi vài cuộc điện thoại, mới đi đến nói với Vu Hải Hiên và Cát Bân:
"Xin lỗi ngài, Hướng tổng có ở công ty, vừa rồi là nhầm lẫn, mời các ngài đến phòng làm việc
của Hướng tổng ở tầng bảy."
Vu Hải Hiên cùng Cát Bân một bộ dạng lười biếng đứng lên đi vào thang máy.
Vu Hải Hiên và Cát Bân tìm được phòng làm việc của Hướng Hoa Quân, đi vào. Phòng làm
việc của hắn ta rất lớn, trang trí cũng không tệ, làm cho người ta chú ý chính là mặt tường
thủy tinh, từ bên trong có thể nhìn thấy rõ bên ngoài, phong cảnh không tệ.
Hướng Hoa Quân thấy Vu Hải Hiên cùng Cát Bân vào thì vội vàng đứng lên chào đón: "Xin
lỗi, vừa rồi muốn đi ra ngoài, lúc sau đã giải quyết xong nên cũng không cần đi, cấp dưới của
tôi lầm, nên để hai vị đợi lâu, hai vị tìm tôi có chuyện gì sao?" Hắn nói rất chân thành, cười rất
vô tội, giống như chuyện là thật vậy.
Vu Hải Hiên và Cát Bân hai người nhìn nhau, trong ánh mắt thầm hiểu người này không dễ
đối phó.

Chính là gặp phải tội phạm, không sợ người dương dương tự đắc một bộ dáng cậu không
dám động đến tôi, chỉ sợ cái thứ chết còn không biết hối cãi.

Thứ Ba, 30 tháng 5, 2017

XIỀNG XÍCH ÂM DƯƠNG CHƯƠNG 16

Chương 16 Tách rời

Edit: Bút Chì 0804
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!)
Bốn người ở đây chen chúc nhau thành một cục, giữa bọn họ như có một vòng xoáy vô hình, lấy Vu Hải Hiên làm trung tâm, ba người còn lại quay quanh.
"Làm sao đây?" Vu Hải Hiên hỏi.
"Hủy nó đi!" “Cốt trủng” vương la.
Già Nam chưa kịp nói, chỉ thấy Vu Hải Hiên đã xé lá bùa kia làm hai...
"Ầm" Một tiếng nổ... Bốn người họ bị nổ văng ra, ngay cả căng biệt thự cũng sụp đỗ hoàn toàn, đá bay tứ tán, mảnh vụn văng khắp nơi, Lâu Uy được Già Nam bảo vệ dưới thân, không có chuyện gì, “Cốt trủng” vương cũng không sao, chỉ có Vu Hải hiên rất thảm, căn bản chỉ còn một hơi tàn.
"Não của ngươi bị hư rồi hả, ngươi nghĩ chúng ta đều như ngươi, có thể trải qua một vụ nổ lớn như vậy sao?" Già Nam nhìn “Cốt trủng” vương nhíu mày, nói xong đi đến bên cạnh Vu Hải Hiên, trong tay xuất hiện luồng sáng màu vàng, bao phủ người Vu Hải Hiên...
Cuối cùng Vu Hải Hiên cũng rên rỉ một tiếng, cố gắng mở mắt, nhưng trên người vẫn còn vô số vết thương...
Già Nam thu tay lại, Lâu Uy đi đến, đỡ Vu Hải Hiên dậy, nghe được tiếng còi cảnh sát chạy đến nơi này, Vu Hải Hiên khó khăn dựa vào Lâu Uy: "Vì sao không chữa khỏi cho tôi?"
"Ở đây nổ lớn như thế, cảnh sát đến xem cậu mà không bị thương thì sao được hả?"
Vu Hải Hiên không nói nữa, dùng sức xoay đầu nhìn đống thịt trên đất, vẫn còn đang giãy giụa.
Lâu Uy chú ý đến hành động của Vu Hải Hiên, đã bị thương thành thế này mà vẫn còn quan tâm đến đống thịt, những người khác cũng nhìn thấy, Già Nam sờ cằm nhìn “Cốt trủng” vương: "Chuyện của ngươi, ngươi tự giải quyết."
“Cốt trủng” vương dùng trượng đánh tới, Vu Hải Hiên kêu thảm thiết hai chữ "Không được", Già Nam đưa tay ra giữ lại trượng của “Cốt trủng” vương: "Ý của ta là ngươi cho hắn bộ xương, không phải kêu ngươi giết hắn!"
Xương “Cốt trủng” vương vang lên hai tiếng, đưa một ngón tay chỉ vào Mạc Khô, một luồng bụi bặm màu xám từ lòng bàn tay hắn phát ra, chảy vào cơ thể Mạc Khô...
Mạc Khô càng giãy giụa kịch liệt, từ trong đống thịt mộc ra từng cái xương, làm cho hắn sống không bằng chết...
Lúc này cảnh sát đến, thấy Vu Hải Hiên và Mạc Khô đều bị thương nằm dưới đất...
Cảnh sát đưa hai người đến bệnh viện, cơ bản Vu Hải Hiên chỉ bị ngoại thương, cả người đều băng lại, những thứ khác không có vấn đề gì, chỉ là trong thời gian ngắn không tự chăm sóc được mình thôi.
Đồng nghiệp hỏi Vu Hải Hiên có cần báo cho người nhà cậu đến chăm sóc không, Vu Hải Hiên nghĩ nghĩ, không muốn làm cho cha mẹ phải lo lắng, chỉ thuê một người đến chăm sóc, đáng tiếc ngày thứ nhất đã xảy ra vấn đề.
Người được thuê là một người phụ nữ, lúc đầu Vu Hải Hiên cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà về sau... Cậu muốn đi vệ sinh... Người cậu thuê cũng không biết, mấu chốt là Vu Hải Hiên cũng không thể nói a.
Cậu lại muốn thuê một người nam, không biết vì sao lại có rất ít người, trong lúc nhất thời không tìm được, đồng nghiệp tìm giúp cậu một người, lại là một người đàn ông thô kệch...
Vu Hải Hiên nằm một mình một phòng trong bệnh viện, cả người quấn đầy băng vải, thật ra Già Nam có thể trị hết cho cậu, nhưng dưới con mắt mọi người, cả người cậu bị thương, nếu lập tức khỏe lại, sợ rằng sẽ được lên báo đó.
Lâu Uy đến, trong tay cầm một tờ báo và một hộp cơm giữ ấm, mấy ngày nay đều là anh cho sóc cho cậu.
Ngày thứ nhất Lâu Uy đến Vu Hải Hiên vẫn còn rất khách sáo, dù sao Lâu Uy cũng cứu mạng cậu, hơn nữa hai người có thể nói là không quen biết, chỉ là cùng chống lại kẻ thù thôi, mặc dù Lâu Uy chủ động đến chăm sóc cậu, nhưng mà... Nhưng mà Vu Hải Hiên ngại.
Kết quả là ngày đó từ sáng đến tối, Vu Hải Hiên không nói gì, đến buổi tối, cuối cùng Lâu Uy cũng hỏi Vu Hải Hiên: "Cậu không đi vệ sinh sao?"
Muốn, muốn chết được, nhưng mà vẫn xấu hổ, Vu Hải Hiên nhớ lại ngày hôm qua, nhìn người cậu thuê xoay quanh mình, cũng không biết có phải da mặt cậu mỏng không, nhưng thật sự con người có ba cái gấp, cậu vẫn là lúng túng gật đầu.
Vu Hải Hiên nhìn Lâu Uy đi đến, trong mắt Lâu Uy lóe lên tia sáng ranh mãnh, nhất định cậu không nhìn lầm...
Chờ Lâu Uy chăm sóc Vu Hải Hiên đi vệ sinh xong, Vu Hải Hiên không còn ngại nữa, theo như cậu nói là, cuối cùng đã đạt đến mức độ quan hệ thân mật của “Cậu nhỏ”, còn ngại gì nữa chứ.
Vu Hải Hiên vừa thấy được Lâu Uy thì tinh thần tỉnh táo, chủ yếu bởi vì Lâu Uy cầm theo hộp cơm, cơm bệnh viện thật sự là ăn không ngon, ngày hôm qua có nói, hôm nay liền thấy hộp cơn, Lâu Uy là người tốt a, Vu Hải Hiên cảm động.
Lâu Uy đở Vu Hải Hiên dậy, lót cái gói sau lưng cậu, cho cậu nửa nằm, sau đó lật tờ báo ra, đặt trước mặt cậu, tiêu đề thật to: CẢNH SÁT DŨNG MÃNH PHI THƯỜNG PHÁ ĐƯỢC MÊ ÁN. Phía dưới thì lưu loát viết một bài hoàn chỉnh, nội dung là cảnh sát cùng một nhóm tội phạm đấu trí đấu dũng, trải qua nhiều sự việc, cuối cùng hôm qua đã tìm được sào huyệt của bọn tội phạm, sau khi đánh nhau kịch liệt, tội phạm cho nổ lựu đạn, hai người đều bị thương nặng, cảnh sát cũng bắt được tội phạm.
Vu Hiên Hiên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó hỏi Lâu Uy: "Đây là chuyện xảy ra lúc nào, sao tôi không biết."
Lâu Uy mở hộp cơm giữ ấm ra, bên trong có cháo thịt nạc trứng muối, đổ ra chén: "Người được nói đến là cậu, sao cậu không biết được."
"Tôi thật sự không biết, anh xem,... Cảnh sát Vu một đường quét đến sào huyệt của tội phạm, lúc này tội phạm xin tha, cảnh sát Vu nhất thời mềm lòng mà tha cho tội phạm, không ngờ tội phạm cho nổ lựu đạn, muốn cùng cảnh sát Vu chết chung, cảnh sát Vu đá một chiêu, đá bay trái lựu đạn..." Vu Hải Hiên đọc đến đây thì không nhịn được cười, làm động đến vết thương, biến thành bộ dạng nhăn nhó, nhưng còn chưa chịu thôi: "Khi nào thì xảy ra chuyện này, nhất định người này ăn không nói có, đúng là biết diễn mà."
Cuối cùng Lâu Uy cũng bị Vu Hải Hiên chọc cười, lấy cháo ra ngồi trên giường trước mặt cậu.
"Thật sự là cháo thịt nạc trứng muối, anh làm hả?" Vu Hải Hiên hít hà.
"Mua."
Vu Hải Hiên ồ một tiếng há mồm ăn, cậu chỉ là thuận miệng hỏi thôi, từ phòng bếp của hai người có thể nhìn ra được, Lâu Uy cũng như cậu, điều không có thiên phú nấu nướng, cậu muốn nhắc đến muốn ăn thứ này, ít nhất Lâu Uy cũng mua cho cậu, cảm thấy rất cảm động a.
Vừa mới ăn cháo, cửa phòng bệnh "Ầm" một tiếng bị mở ra, đầu hói cục trưởng đại nhân vọt đến trước giường bệnh của Vu Hải Hiên: "Thằng nhóc này ô a, trở về nhớ cho tôi chữ ký a!"
Vu Hải Hiên bị sặc cháo ho khan, đầu Lâu Uy đầy hắc tuyến.
Căn bản cục trưởng không chú ý đến vẻ mặt hai người, ở đó tiếp tục vui mừng, huơ tay múa chân: "Lần này cậu nổi tiếng, tất cả mọi người đều biết, nhưng mà cậu yên tâm, tôi không cho báo đăng hình của cậu, còn giữ bí mật nơi cậu nằm viện và nhà của cậu, mọi người sẽ không biết, như vậy về sau cậu có thể đi nằm vùng tiếp..."
Nếu như không phải cả người cậu đều bị băng lại hành động không thuận lợi, thật sự Vu Hải Hiên muốn trốn vào trong chăn, không nhìn cục trưởng đại nhân, cậu dùng ánh mắt ra hiệu cho cục trưởng xem bài báo kia, ho khan vài tiếng mới hỏi: "Những thứ này không biết do ký giả nào viết?"
Cục trưởng cao hứng: "Là tôi a, thế nào, viết cậu rất anh dũng đi, tất cả mọi người sẽ thần tượng cậu, cậu nên cảm ơn tôi phải không?"
Đầu Vu Hải Hiên hắc tuyến: "Hình như xếp quên nói với ký giả kia câu gì phải không?"
"Câu gì?" Cục trưởng khó hiểu.
"Nguồn gốc của báo đài, đơn giản chỉ là hư cấu."
Cục trưởng tức giận muốn nắm lấy vai của Vu Hải Hiên, nhưng cả người cậu đều băng bó không biết xuống tay ở chỗ nào, không thể làm gì hơn là trừng cậu tỏ vẻ ông đang tức giận: "Được a, vậy cậu nói sự thật cho tôi biết."
Vu Hải Hiên nghĩ nghĩ muốn đem chuyện hôm qua nói ra, nhưng lại có cảm giác nói ra sẽ càn hư cấu hơn: "Không phải, tôi nói xếp không hổ danh là xếp, chuyện hư cấu cũng làm như sự thật được." Nói xong trong lòng cậu muốn ói.
Lâu Uy không nhịn được ho khan một tiếng, vẻ mặt kỳ quái, sau đó hai người bắt đầu làm việc của mình, không ai để ý đến vị cục trưởng đang vui mừng như nổi điên bên cạnh.
Thật vất vả cục tưởng mới đi, Lâu Uy cất hộp cơm giữ ấm, ngồi ở đầu giường gọt táo, anh không giỏi nói chuyện, Vu Hải Hiên thấy anh trầm mặt cũng không sợ, bắt đầu ầm ĩ muốn gọi đầu.
Lúc đầu Lâu Uy chỉ nói hai chữ, chính là không được, đáng tiếc loại tính cách như Lâu Uy, thì bề ngoài lạnh lùng nhưng lòng dạ thì rất tốt, cuối cùng cũng không thắng được người nào đó làm bộ dáng đáng thương cầu xin.
Vu Hải Hiên đã nắm được tính cách của Lâu Uy hoàn toàn, biết làm cách nào để đó phó anh, cuối cùng sử dụng chiêu công kích Lâu Uy bằng ngôn ngữ khó chịu muốn chết làm bộ đáng thương, Lâu Uy không còn cách nào chỉ có thể kêu Già Nam ra trị khỏi vết thương trên đầu cho cậu, sau đó bưng thao nước để bên cạnh giường, cho Vu Hải Hiên nằm trên giường để anh gọi đầu giúp cậu.
Vu Hải Hiên vô sĩ, một chút ngại ngùng cũng không có, còn nói nhỏ là cậu rất thoải mái.
Một bên gội đầu còn không quên nói chuyện với Lâu Uy: "Rốt cuộc chuyện như thế nào? Chính tôi cũng không rõ!"
"Lúc đầu, Mạc Khô chỉ muốn lợi dụng “Cốt trủng” vương để được giàu có, nhưng mà hắn không chỉ muốn có thế, suy nghĩ của “Cốt trủng” vương về cốt trủng có ảnh hưởng đến hắn cho đến sau này, hắn muốn xây dựng một thế giới chỉ có cốt trủng!"
Vu Hải Hiên trợn mắt há mồm!
Lâu Uy chăm sóc Vu Hải Hiên cho đến khi cậu xuất việc, ngày cậu xuất viện đồng nghiệp có đến đoán cậu, cậu vẫn ngồi trên giường bệnh đợi Lâu Uy đến, vốn đồng nghiệp muốn nói sẽ ra ngoài ăn cơm để chúc mừng cậu xuất viện, mà hiện tại Vu Hải Hiên đang khó chịu vì sao Lâu Uy không đến, cuối cùng nói dối là vẫn còn mệt nên trở về nhà.
Kết quả về đến nhà thì thấy Lâu Uy đang thu dọn đồ đạc, dáng vè muốn đi.
Vu Hải Hiên ngẩn ngơ: "Anh muốn đi đâu?"
"Về nhà!" Lâu Uy thấy Vu Hải Hiên cũng sững sốt, còn nghĩ cậu sẽ cùng đồng nghiệp đi chúc mừng, không nghĩ lại về sớm thế này.
Vu Hải Hiên lập tức phản ứng Lâu Uy đang nói đến chỗ anh đi, cậu hối tiếc, cậu còn không biết Lâu Uy đến từ đâu, chỉ biết anh là vì Lâu Tình mà đến, hiện giờ chuyện đã giải quyết, anh cũng phải trở về.
"Nhà mới ở được vài ngày, đi như vậy, rất lãng phí."
Lâu Uy cười cười không nói gì, Vu Hải Hiên nhận lấy thùng giấy từ tay Lâu Uy: "Muốn đi cũng phải là tôi đưa anh đi, thật không có suy nghĩ."
Lâu Uy cũng không nói, cuối cùng hai người vừa nói đùa vừa đi thẳng đến xe lửa, Vu Hải Hiên vẫn còn nói đùa.
Lâu Uy mua vé xe, Vu Hải Hiên trộn liếc qua, ít nhất biết được Lâu Uy là người ở thành phố nào, chờ Lâu Uy lên xe, Vu Hải Hiên nhìn Lâu Uy cười nói: "Rảnh thì lại đến chơi."
Lâu Uy gật đầu, xe chạy đi, Vu Hải Hiên không cười nữa, ủ rủ cuối đầu, hận mình không nói một câu, chính là: Tôi sẽ nhớ anh!

but chi dua be.gif