Thứ Hai, 7 tháng 11, 2016

YÊU GIẢ THÀNH THẬT CHƯƠNG 9

Chương 9

Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa


(Hình nh ch mang tính cht minh ha cho đẹp ==")

Một năm sau.
Mặt trời ngả về tây, dọc theo bờ sông có đường dành cho người đi bộ, Bộ Cát Tường đang đi thì ngừng lại, đôi mắt cậu bị mê hoặc bởi phong cảnh trước mắt.
Hai bên bờ sông là hoa anh đào xinh đẹp đang giành nhau khoe sắc nở rộ, những cánh hoa màu hồng nhạt theo gió nhẹ nhàng tung bay, quả là một thế giới xinh đẹp mờ ảo.
Nhìn những cánh hoa màu sắc sinh đẹp rơi khắp mặt sông, mặt đất, dính trên các cửa hàng ven sông, Bộ Cát Tường không biết có phải cậu bị ảo giác hay không.
Từ sau khi rời khỏi Hồng Kông, Bộ Cát Tường đưa em trai đến Canada học, cậu thì đeo ba lô đi du lịch khắp nơi, đây cũng là mong muốn từ nhỏ của cậu.
Một năm nay, cậu đi không ít nơi, nước Pháp, nước Mỹ...
Cuối cùng, đi đến Nhật Bản.
Đi nhiều nơi như vậy, cậu mở rộng được tầm mắt và biết thêm không ít kiến thức, nhưng có một số việc và người không thể quên lãng theo thời gian, ngược lại theo thời gian càng nhớ.
Nghĩ đến người kia mà làm cậu phải đi khắp nơi, tâm tình Bộ Cát Tường phức tạp thở dài.
Lúc đầu khi tiếp cận Lâm Diễm, cậu từng nghiên cứu hắn một cách nghiêm túc, người không màng danh lợi như cậu cũng không khỏi oán giận trời cao thiên vị Lâm Diễm.
Làm sao trên đời này, tất cả may mắn đều để cho hắn chiếm lấy?
Sống ở nhà lớn, có một người cha giàu có, chỉ việc này thôi người ngoài đã ao ước, không những thế  hắn còn có vẻ ngoài đáng kiêu căng, khí chất kiêu ngạo.
Dĩ nhiên, ngậm muỗng vàng sinh ra, dáng vẻ cậu ấm tuấn tú lịch sự, trong cái thế giới hiện giờ cũng hiếm khi thấy được.
Hơn hết hắn có trí thông minh tuyệt vời, hoàn cảnh sống ưu việt, giỏi về mưu tính, chỉ cần là thứ hắn muốn, cho đến hiện tại không có gì là không đạt được, đồ vật cũng thế mà con người cũng vậy.
Người như thế, không phải ông trời cố ý tạo ra để mê hoặc người khác sao?
Nói thật, ấn tượng đầu tiên của Bộ Cát Tường đối với Lâm Diễm cũng không tốt là bao, nguyên nhân không chỉ riêng gì lòng háo thắng, tự ti, tiêu cực các loại, mà hơn hết chính là cuộc sống riêng tư của hắn không có chừng mực, đáng ghét hơn nữa chính là tính cách trời sinh  bạc tình, lạnh lùng của hắn.
Nhìn hắn đùa giỡn người khác để làm thú vui, cảm giác xem thường vẫn chưa đủ để hình dung cảm giác cậu đối với hắn.
Khi cùng Lâm Diễm ở chung, cho dù hắn đối xử với cậu dịu dàng, lại cưng chiều cậu , Bộ Cát Tường cũng có cảm giác với hắn, nhưng cậu không tin người lạnh lùng như Lâm Diễm sẽ yêu cậu.
Trước đây cậu thấy nhiều rồi, những người từng yêu thương Lâm Diễm, kết quả hắn làm cho người ta tan nát cõi lòng bất kể là nam hay nữ, đó tấm gương trước mắt!
Nhưng cậu biết rõ Lâm Diễm có sự chân thành, không biết từ khi nào cậu đã bị chìm đắm trong đó, may mà cậu thoát ra nhanh chóng, tính cách không màng danh lợi cũng đúng lúc phát huy tác dụng!
Nhưng thật sự là như thế sao?
Chỉ sợ kéo dài liên tục như thế này, cảm giác càng rối hơn!
Như đã nói, cậu cũng không có tài năng nổi bật gì, có lẽ trong lòng Lâm Diễm đã sớm không cần cậu.
Càng nghĩ, Bộ Cát Tường càng cười khổ.
"Hóa ra anh thật sự ở đây, em tìm anh rất lâu rồi nha!
Bỗng dưng, một thiếu niên có âm thanh trong suốt không thể tưởng tượng hét lên, làm cho Bộ Cát Tường đang ngẩn người giật mình, một giây kế tiếp, cậu đã bị một người khoảng mười bảy tuổi ôm vào trong lòng.
Bộ Cát Tường quay đầu nhìn về phía người tới, đó là một người thiếu niên đẹp trai tỏa sáng.
Bộ Cát Tường ở Mỹ có nhận nuôi một người, tên là Diệp Dương, là con lai Mỹ và Hoa, cho nên cậu ta có nét xinh đẹp của phương tây, hơn nữa khí chất mềm mại và cuồng dã trên người của cậu ta kết hợp với nhau một cách kỳ diệu, không có một chút cảm giác không hài hòa.
Cánh tay của cậu ta khoát qua vai Bộ Cát Tường, đôi mắt có sự trầm lắng cùng khôn khéo không hợp với tuổi tác.
Thiếu niên đối với Bộ Cát Tường lộ ra một cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, một cảm giác mãnh liệt muốn chiếm cậu làm của riêng.
"Xin lỗi, đã làm cho anh đợi lâu!"
Bộ Cát Tường không có thói quen cùng người khác tiếp xúc thân mật nên kéo tay Diệp Dương ra khỏi vai cậu, một bên hài hước trêu chọc: "Anh biết, ai thấy anh cũng thích, xe thấy xe chở, nhưng em cũng không nên ôm anh chặt như vậy, có ai giành với em đâu. Đi, anh mời em đi ăn một bữa thật ngon."
Nghe giọng điệu vui vẻ như con nít của Bộ Cát Tường, Diệp Dương không tình nguyện buông tay: "Không cần nắm tay em giống như em còn nhỏ, em lớn rồi, em thích anh."
"Cám ơn, anh cũng thích em nha!" Bộ Cát Tường buồn cười nhéo gương mặt vì khó chịu mà làm ầm ĩ lên.
Còn nói không phải con nít, chỉ có con nít mới có thể cả ngày thích nói khoác nha!
Diệp Dương vui vẻ khẽ nhếch mày: "Anh thật là xảo quyệt."
Hai người điều nói thích, nhưng ý nghĩa lại không giống nhau!
Bộ Cát Tường xem cậu ta như em trai, xem thường tình cảm của cậu!
Diệp Dương biết, hiện tại cậu ta chưa đủ khả năng để bảo vệ Bộ Cát Tường, cậu còn chưa xứng với Bộ Cát Tường.
Là Bộ Cát Tường đem cậu ta từ thế giới tối tăm đến với ánh mặt trời, Bộ Cát Tường giống như cha mẹ thứ hai của cậu ta, từ khi cậu ta sinh ra đến nay Bộ Cát Tường là người đầu tiên cậu ta yêu, Diệp Dương từng thề sẽ trong thời gian ngắn nhất, nhanh chóng trở thành người đàn ông có thể xứng với Bộ Cát Tường, Diệp Dương sẽ đem những thứ tốt đẹp nhất toàn thế giới cho Bộ Cát Tường, chờ cậu ta lớn thêm một chút nữa, chờ sau khi cậu ta trở thành một người đàn ông xuất sắc, cậu ta nhất định sẽ làm cho Bộ Cát Tường yêu cậu ta.
"Anh đứng ở đây bao lâu rồi? Sao trên đầu toàn là hoa anh đào thế này?" Diệp Dương cười giúp Bộ Cát Tường lấy từng bông hoa xuống, nhìn vẻ mặt của Bộ Cát Tường ngây ngô cười nói lời xin lỗi thì vẻ mặt của cậu ta càng ôn nhu cùng vui vẻ hơn.
Diệp Dương nhớ lại hoàn cảnh mà hai người quen nhau.
Đó là chuyện của nửa năm trước, khi cậu ta còn là trẻ em đường phố ở một trấn nhỏ tại Mỹ, còn Bộ Cát Tường chính là một du khách hiền lành.
Lần đầu tiên gặp mặt, cậu ta cướp bóp tiền của Bộ Cát Tường.
Khi đó trong ấn tượng của Diệp Dương, Bộ Cát Tường là một chàng trai nhát gan lại vô dụng, ví tiền bị cướp mất, cũng chỉ đứng tại chỗ trợn to mắt, trơ mắt nhìn cậu ta chạy trốn.
Mấy ngày sau, bọn họ lại gặp lại, chỉ là lần này cậu ta tương đối thảm hại.
Thời gian qua có một đại ca xã hội đen thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Diệp Dương, liền mang theo mấy tên thủ hạ đến chặn đường cậu ta, may mắn nhờ bản lĩnh không tệ, nhưng mà hai nắm đấm nhỏ làm sao thắng được bốn bàn tay to đây!
Trong khi cậu ta bị đánh chỉ còn lại nửa cái mạng, mắt thấy kết quả bi thảm sắp bị hiếp dâm tập thể, chính là Bộ Cát Tường ra tay cứu cậu ta.
Đừng cho rằng Bộ Cát Tường lịch sự nho nhã, cũng không biết từ đâu cậu lấy ra được một cây súng, một thân một mình cho dù bốn thằng lực lưỡng cũng không dám nhúc nhích, đem cậu ta từ miệng cọp cứu ra.
Dường như chỗ u tối cũng được ông trời xếp đặt, hai ngày sau vị đại ca kia lại tìm cậu ta, trong lúc hỗn loạn cậu ta lỡ tay bắn chết vị đại ca đó, Diệp Dương tưởng rằng cậu ta sẽ phải ngồi tù, nhưng cuối cùng lại được Bộ Cát Tường cứu một lần nữa.
Bộ Cát Tường vì một người không có quan hệ với cậu, mời luật sư nổi tiếng cả nước giúp cậu ta, kết quả tất nhiên cậu được xử vô tội.
Sau chuyện này, Bộ Cát Tường trở thành người giám hộ của Diệp Dương, đem cậu ta khỏi nước Mỹ, còn hứa sẽ đào tạo cậu ta thành tài.
Diệp Dương xuất thân là cô nhi, cho đến giờ không ai giống như Bộ Cát Tường giúp cậu ta mà không cần cậu ta báo đáp, cậu yêu quý Diệp Dương như vậy, làm sao cậu ta không cảm kích cậu cho được đây?
Diệp Dương khao khát sự điềm tĩnh ấp áp trên người Bộ Cát Tường, cùng ở chung, Diệp Dương cảm thấy tâm hồn cậu ta vô cùng an tâm, người như Bộ Cát Tường làm sao cậu ta không thương cho được?
"Chỗ này rất nổi tiếng, em ăn thử đi."
Âm thanh Bộ Cát Tường đột nhiên vang vọng bên tai Diệp Dương, sau khi cậu ta phục hồi tinh thần, mới phát hiện chẳng biết lúc nào hai người đã vào trong một nhà hàng nhỏ nhưng sang trọng.
"Chúng ta sẽ ở lại Nhật Bản bao lâu?" Diệp Dương nếm thử sushi.
Mấy ngày trước, vốn là quyết định đi Anh, nhưng Bộ Cát Tường lại tạm thời thay đổi hành trình đến Nhật Bản.
Đợi một lúc không nghe Bộ Cát Tường trả lời, Diệp Dương ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy Bộ Cát Tường nhìn chăm chú về phía sau lưng cậu ta, Diệp Dương tò mò nên cũng nhìn theo ánh mắt của cậu.
Bọn họ ngồi ở đại sảnh ngay hướng cửa ra vào, bình thường cậu không thích ngồi ở vị trí này, cậu chỉ thích ngồi dựa vào cửa sổ, nhưng chỗ này có thể nhìn toàn bộ nhà hàng, bất luận là trong phòng khách, phòng trong, hoặc là khách bên ngoài vào, cũng không thoát được đôi mắt bọn họ.
Diệp Dương liền bị một đôi tình nhân mới vừa vào hấp dẫn, người đàn ông thì đẹp trai hút hồn, người phụ nữ kia thì mặt một bộ đồ bó sát, cái váy cực ngắn nha, mặt mày như tranh vẽ, khóe miệng hàm xuân, bộ dáng thùy mị quyến rũ làm người khác say mê.
Nếu như nói người phụ nữ này đẹp đến lóa mắt, thì người đàn ông bên cạnh cô ta làm cho người ta nhìn không rời mắt.
Hắn có dáng người khỏe mạnh đẹp đẽ, từ cử chỉ ngẫu nhiên sẽ tản ra hơi thở quyền lực, một sợi dây buộc mái tóc ra sau ót, lộ ra cái trán sáng bóng đầy đặn, ngũ quan sâu sắc, theo từng động tác đi lại mà sợi tóc hai bên rũ xuống như khiêu vũ, tăng thêm một phần dã tính xinh đẹp.
Một đôi mắt sáng chói thanh cao, làm cho người khác cảm thấy hắn vừa tài hoa lại tuấn tú.
Hơi nhếch khóe miệng, làm cho hắn nhìn tự tin hơn người.
Nụ cười tà khí, nếu như người khác nhìn hắn sẽ bị hãm sâu không thể tự kiềm chế.
Hắn đang nhìn Bộ Cát Tường sao?
Khi ánh mắt người đàn ông nhìn về bọn họ, ánh mắt trở nên long lanh sáng chói, trực giác nói cho Diệp Dương biết, mục tiêu của người đàn ông kia là Bộ Cát Tường.
Quả nhiên, người đàn ông nói vài lời bên tai người phụ nữ, hai người nắm tay nhau đi về phía họ.
"Bạn anh sao?" Thấy vậy, Diệp Dương quay đầu hỏi.
"Xem như là vậy đi!" Bộ Cát Tường thu hồi ánh mắt. Nghe vậy, vẻ mặt cậu hiện lên một chút bất đắc dĩ...
Vui vẻ sao?
Đột nhiên, Diệp Dương cảm giác món đồ yêu thích của cậu ta sẽ bị người khác cướp mất.
"Hắn chính là mục đích anh đến nơi này phải không?"
Đầu tiên là Bộ Cát Tường sửng sốt một chút, tiếp theo Diệp Dương vì sức quan sát sắc bén của cậu ta mà cười khổ còn chưa kịp nói gì, hai người kia đã đến trước bàn bọn họ.
"Không ngờ lại gặp được em ở đây!"
Ánh mắt của người đàn ông không chút kiêng kỵ nhìn Bộ Cát Tường, một lúc lâu mới thấp giọng cười, vừa trêu chọc vừa hoài niệm, sờ lên gương mặt bóng loáng của Bộ Cát Tường: "Lâu rồi không gặp, dường như em không có gì thay đổi!"
Giọng điệu của hắn, giống như Bộ Cát Tường là vật sở hữu của hắn vậy, hoàn toàn không nhìn ra được hai người đã một năm không gặp.
Nhẹ đẩy tay hắn ra, Bộ Cát Tường trở về bộ dáng cười đùa: "Hết cách rồi! Dáng vẻ một người trưởng thành thì làm sao mà thay đổi được. Một năm không gặp, Lâm Diễm anh càng ngày càng ra dáng ông chủ nhỉ.”
Liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh Lâm Diễm: "Không ngờ anh thăng quan tiến chức thuận lợi quá! Tuy nhiên, khẩu vị của anh vẫn tệ như thế."
"Em đang làm nũng với anh sao?"
"A ha..." Lâm Diễm cười cười, bởi vì trong lời nói Bộ Cát Tường có phần ghen tuông mà cong khóe miệng: "Anh không chú ý cho lắm, chỉ là nghe em nói vậy, đối với Kanda tiểu thư* quá thất lễ nha!"
Bị gạt qua một bên, Diệp Dương nhìn hai người bọn họ trêu chọc không coi ai ra gì, nhẫn nhịn đến cực hạn: "Cát Tường đi thôi, không phải nói muốn đi shopping sao?"
Vừa nói, Diệp Dương vừa kéo Bộ Cát Tường rời đi, hoàn toàn không thấy ánh mắt Lâm Diễm trở nên sắc bén.
"Em nhặt được chú mèo nhỏ đáng yêu thế này ở đâu thế?" Lâm Diễm nhìn khiêu khích, giọng điệu nhạo báng, làm cho Diệp Dương cũng không kiềm chế được nữa.
"Anh nói ai là con mèo nhỏ?" Dường như chú hổ Diệp Dương cảm thấy địa bàn của cậu ta bị xâm chiếm, lập tức nắm chặt vạt áo của Lâm Diễm, sắc mặt hung ác như tuyên bố  trận so tài sắp diễn ra.
"Dương Dương, bỏ tay ra!" Câu nói đầu tiên của Bộ Cát Tường là ngăn lại cơn tức giận của Diệp Dương. Cậu ta không cam lòng mà buông tay ra.
"Xin lỗi! Cậu ấy vẫn hay kích động như vậy, anh có sao không?" Bộ Cát Tường tuy khiển trách Diệp Dương, nhưng trong lời nói lại không che dấu sự cưng chiều đối với cậu ta.
Nhìn Bộ Cát Tường nuông chiều Diệp Dương, cùng với bầu không khí thân mật của hai người, ngọn lửa nguy hiểm trong mắt hắn tăng vọt, một cảm giác vừa khó chịu vừa đố kị tự nhiên nảy sinh trong lòng hắn.
Lâm Diễm áp chế nội tâm đang nổi cơn sóng dữ, nở nụ cười tà khí: "Em yêu, lâu ngày không gặp, có hứng thú cùng anh uống một ly không?"
***
"Cảnh ở đây cũng không tệ lắm!"
Lâm Diễm đi vào một phòng trong quán bar, Bộ Cát Tường bị cảnh hoa anh đào rơi ngoài cửa sổ hấp dẫn sự chú ý.
"Nếm thử xem, đây là rượu từ một người bạn bên Pháp mang sang." Lâm Diễm đưa cho cậu một ly rượu nho, sau đó ngồi xuống mép bàn, đôi mắt xinh đẹp nhìn Bộ Cát Tường, nói: "Hình như, em đã thay đổi."
Thật ra thì loại cảm giác này lúc mới vừa gặp hắn đã cảm nhận được, hiện tại càng cảm thấy rõ ràng hơn.
Dựa vào một bên bệ cửa sổ, dáng vẻ Bộ Cát Tường lười biếng, đôi môi xinh đẹp cong lên.
"Mỗi ngày thế giới này đều thay đổi, nếu như tôi cũng không thay đổi theo, có thể sẽ bị đào thải mất. Hơn nữa, làm sao anh biết đây không phải là tính cách của tôi?"
"Nói rất hay! Xem ra, anh thật sự không hiểu em."
Lâm Diễm lắc nhẹ ly rượu trong tay, nhếch khóe miệng cười lộ ra hàm răng trắng tinh: "Hiện tại chúng ta có chính là thời gian, từ từ, anh sẽ khám phá em từ trong ra ngoài, được không?"
Trước kia Bộ Cát Tường dường như có một sức hút vô hình, xa nhau một năm, cái loại sức hút hấp dẫn này chỉ có tăng chứ không giảm.
Đôi mắt gian tà của hắn liếc nhìn Bộ Cát Tường từ trên xuống dưới, ánh mắt kia làm máu toàn thân Bộ Cát Tường sôi trào.
Bộ Cát Tường nâng ly nếm thử rượu, mượn việc này chuyển tầm mắt: "Vị tiểu thư Kanda kia, sao anh không ăn cùng cô ấy? Sao lại muốn tìm bất mãn ở đây?" Đối với thái độ trêu đùa của Lâm Diễm, cậu hài hước mà chống đỡ, thần thái ung dung không vội vã, nhìn không ra nội tâm cậu đang hưng phấn.
"Giữa anh và cô ta không phải loại quan hệ đó, bọn anh chỉ hợp tác làm ăn chung mà thôi."
Vuốt vài sợi tóc tán loạn trên trán, Lâm Diễm thờ ơ chuyển tới đề tài làm hắn canh cánh trong lòng: "Dường như thằng nhóc kia thích em, vừa rồi không cho cậu ta đi theo, em không thấy dáng vẻ cậu ta trợn mắt nhìn anh đâu, giống như anh có thù giết cha cậu ta không bằng."
Bộ Cát Tường nhếch khóe miệng cười, liếc hắn: "Anh nói đi đâu đâu, Diệp Dương vẫn còn nhỏ mà."
Hình như mỗi lần nói đến Diệp Dương, vẻ mặt Bộ Cát Tường sẽ trở nên nhu hòa, ánh mắt nổi bậc long lanh sáng chói.
Bỗng dưng, lửa giận trong lòng Lâm Diễm im lặng bốc cháy, hắn vỗ một cái vào chỗ trống bên cạnh: "Lại đây ngồi đi, anh muốn nhìn kỹ em."
Con ngươi Bộ Cát Tường di chuyển vòng vo, sau đó đi lại ngồi cạnh Lâm Diễm.
Lâm Diễm vừa đến nơi này vào sáng sớm, cậu liền biết việc này có ý nghĩa như thế nào, vừa đến đã có chuẩn bị, giờ phút này cũng sẽ không rút lui.
"Tại sao không ở Anh chờ anh? Anh đã giữ đúng lời hứa, hủy hôn với Tương Nghiên rồi." Lâm Diễm xấu xa đem đôi môi ẩm ướt đến gần sát bên tai cậu, làm cho cả người Bộ Cát Tường run lên.
Một hơi nóng mềm mềm tê tê lan từ bên tai đến toàn thân cậu, gần như hơi nóng đốt cháy thần thể làm cho Bộ Cát Tường rối loạn, không thể chống đỡ.
Bộ Cát Tường âm thầm cười khổ, hóa ra cậu khao khát lâm Diễm hơn so với tưởng tượng!
"Tôi không muốn gây áp lực cho anh, tôi hy vọng anh cam tâm tình nguyện chia tay với cô ta. Nếu như anh thật sự quan tâm tôi, anh nhất định sẽ tìm tôi, đúng không?"
Bộ Cát Tường ngắm nhìn Lâm Diễm, đôi mắt rực cháy làm cho người ta mê mẩn: "Anh không cảm thấy, hiện tại không phải là thời điểm để tính toán nợ cũ sao?"
"Không sai, hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Bị đôi mắt của cậu kích thích, Lâm Diễm không thể kiềm chế được xung động trong lòng, xoay mình đem cậu đè dưới thân, gương mặt tràn đầy nụ cười tà khí.

Hai tay thuần thục cởi quần áo của cậu, từng đốt ngón tay xinh đẹp lưu luyến lướt nhẹ trên mỗi tấc da tất thịt của cậu, kịch liệt hôn sâu như muốn nuốt chửng đôi môi Bộ Cát Tường.
"Em cho anh ăn cái gì đấy?" Chợt, Lâm Diễm đẩy Bộ Cát Tường ra.
Dùng lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng bị cắn, Bộ Cát Tường mặt đầy vô tội nhìn hắn: "Một loại thuốc có thể gia tăng tình thú cho chúng ta, chẳng lẽ anh nghĩ là đó là thuốc độc hả?"
"Anh không biết em còn có loại ham mê này!" Nghe vậy, sắc mặt Lâm Diễm hơi tỉnh lại, hắn cũng biết những người ở đây khi làm tình có lúc sẽ sử dụng thuốc. Tuy nhiên, hắn không thích dùng loại này cho lắm.
Bộ Cát Tường nhìn gương mặt hắn dần dần đỏ lên, vẻ mặt nở nụ cười quỷ dị: "Thật ra thì, tôi không hề dùng thuốc!"
Lâm Diễm nghiền ngẫm nụ cười cổ quái của Bộ Cát Tường, cảm giác choáng váng phút chốc đánh úp về phía hắn, sau đó, Lâm Diễm cảm thấy như mất hết sức lực, hắn vô lực vuốt trán: "Em..."
Lời còn nói chưa xong, Bộ Cát Tường liền cười híp mắt đẩy hắn ngã xuống giường, khuôn mặt thanh tú lúc này thoải mái mà đắc ý giống như mèo trộm được cá, tiếp theo cậu ngồi lên người Lâm Diễm.
"Người kia nói anh rất nhớ tôi, nhất định tôi phải trở lại tìm anh, nhưng tôi thấy cái gì? Anh lại cùng người phụ nữ khác phong lưu vui vẻ.”
Bộ Cát Tường ung dung thong thả cởi quần áo trên người Lâm Diễm: "Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi ghét phải chia sẻ đồ của mình với người khác. Anh xem lời tôi nói như gió thổi bên tai, anh nói xem, tôi nên trừng phạt một đứa trẻ không nghe lời như thế nào đây?"
Bộ Cát Tường nở nụ cười tà ác, làm cho sống lưng Lâm Diễm lạnh run, không cần nói gì, hắn cũng biết Bộ Cát Tường muốn làm cái gì.
"Nếu em dám làm như vậy, anh sẽ không tha cho em."  Lâm Diễm hung tợn trợn mắt nhìn cậu.
"Cho dù hiện tại tôi dừng lại, anh cũng sẽ không bỏ qua cho tôi!"
Hắn phô trương thanh thế cậu hoàn toàn không xem ra gì, bộ đồ lót cuối cùng Bộ Cát Tường cũng cởi ra, dương dương đắc ý vuốt ve mặt của Lâm Diễm, trong khi hắn hận đến cắn răng nghiến lợi.
"Loại thuốc kia không chỉ làm cho toàn thân anh không có sức lực, mà còn làm cho các tế bào trên người anh nhạy cảm hơn gấp mấy lần bình thường nhá!"
Xem thường ánh mắt giết người của Lâm Diễm, Bộ Cát Tường hứng thú ngẩng cao đầu áp đảo hắn: "Trước kia không phải anh rất yêu thích chăm sóc dạy dỗ người khác sao, hiện tại tôi phải đáp lễ thật tốt cho anh mới đúng. Đừng sợ, danh sư xuất cao đồ mà, tôi nhất định sẽ làm cho anh hài lòng.”
***
"Em cái tên khốn nạn! Lại làm anh bốn lần!" Sức lực toàn thân Lâm Diễm bị ép không còn một mống, nằm trên giường để cho Bộ Cát Tường phục vụ.
"Cơ hội khó có được mà, mà anh lại xuất sắc như vậy, dĩ nhiên tôi phải đem hết khả năng để thỏa mãn anh." Không có chút hối cải nào, Bộ Cát Tường mặt đầy đắc ý, Lâm Diễm tức giận thề không đem cậu băm thành tám khúc thì chưa hết hận.
Em chết chắc rồi!
Chưa bao giờ Lâm Diễm bị làm nhục như vậy, đôi mắt tàn bạo nhìn Bộ Cát Tường, trong đầu suy nghĩ phương pháp đem cậu đi lăng trì.
"Anh lại nhìn tôi với ánh mắt xinh đẹp tràn đầy mê hoặc, tôi sẽ lại kích động đấy!"
Bộ Cát Tường nhìn gương mặt xanh mét của Lâm Diễm bằng một ánh mắt quyến rũ, cười đùa hỏi: "Biểu hiện vừa rồi của tôi không tệ lắm phải không? Tôi đã làm đủ các tư thế đã học đấy! Theo phản ứng của anh vừa rồi thì chứng tỏ tôi làm không tệ phải không?"
Vừa rồi Lâm Diễm cũng không phải là không có cảm giác!
Nói cách khác, chuyện lần này Bộ Cát Tường đã có âm mưu từ lâu, hắn còn tự động dâng đến cửa. Càng nghĩ, Lâm Diễm càng nổi nóng.
Bộ Cát Tường giúp hắn mặc lại đồ, lại đưa hai ngón tay nâng gương mặt khó chịu của Lâm Diễm lên, cười híp mắt sờ gương mặt hắn, nhận lấy sự chán ghét xem thường của đối phương.
"Không phải anh thích chơi đùa lắm sao? Chúng ta liền chơi trò trốn tìm đi! Chúng tôi sẽ rời Nhật Bản, cho anh thời gian một tuần, tôi sẽ đến Anh chờ anh, nếu trong thời gian đó anh tìm được tôi, vậy tùy anh xử lý, còn bằng không, chuyện hôm nay xem như xóa bỏ, thế nào? Còn như vượt quá thời gian đó, sau này có thể anh không tìm được tôi á!"
Gương mặt tràn đầy nụ cười, nói ra dự tính từ trước, trong giọng nói của Bộ Cát Tường lại có vẻ cô đơn cùng buồn bã.
"Tôi đi đây, không nên quá nhớ tôi nha!" Bộ Cát Tường hài hước hôn trộm lên môi Lâm Diễm một cái, liền nghênh ngang mà đi, lưu lại gương mặt đáng sợ của Lâm Diễm.

***
Mấy ngày sau.
Bộ Cát Tường nhởn nhơ vênh váo ngồi bên trong căn nhà sang trọng nào đó tại Luân Đôn.
Bên trong căn phòng được trang trí đồ dùng như cung điện, ngập đầy không khí quý tộc cổ điển Anh sang trọng.
Cậu ngồi trên chiếc ghế cổ điển, nhàn tản cầm một miếng vòng ngọc xanh biếc đùa giỡn.
Vòng ngọc xanh biếc ướt át, nhìn vào liền biết đồ vật quý giá.
"Vẫn còn thích sao?" Giọng nói ôn hòa đôn hậu, làm an lòng người.
Biết Bộ Cát Tường thích thu thập một ít tinh phẩm đặc biệt, Lâm Nghệ luôn đưa cho cậu một hai hai vật đồ cổ hoặc tinh phẩm trong lúc gặp cậu.
"Rất thích, cám ơn." Không phải là không từ chối những đồ vật mà ông ấy tặng, nhưng mỗi lần ông ấy điều thuyết phục cậu, cậu không thể không nhận, nhiều lần, Bộ Cát Tường cũng không từ chối nữa, nói cảm ơn luôn.
"Lâm Diễm đã trở về từ hôm qua." Lâm Nghệ bưng tách trà, nhẹ nhàng thổi thổi nước trà nóng.
"Vậy sao?" Bộ Cát Tường như cũ đùa giỡn cùng miếng ngọc hoàn trong tay, dường như không có chuyện gì khác hấp dẫn được sự chú ý của cậu.
Nhưng đôi mắt của Lâm Nghệ nhìn rõ ràng trong mắt cậu có một sự chấn động nhẹ.
"Tôi có chút tò mò, cậu sử dụng biện pháp gì mà Diễm chịu bỏ qua chuyện ở Nhật Bản để quay lại?"
Nghe vậy, gương mặt của Bộ Cát Tường thoáng qua một chút đỏ ửng khả nghi: "Ở đây thật sự an toàn không?"
Không phải là không biết Bộ Cát Tường đang nói lảng sang chuyện khác, Lâm Nghệ vẫn cười trả lời: "Chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Diễm không thể nào nghĩ ra cậu lại trốn trong biệt thự của nó."
Trong lòng Lâm Nghệ có dự tính cười, đôi mắt lóe lên sự quỷ dị, tốc độ nhanh đến mức người khác không thấy được.
"Bác Lâm, thật ra lần này nếu bác không đồng ý hợp tác cùng tập đoàn Kanda thì cũng có thế nói trực tiếp với Lâm Diễm, cháu nghĩ anh ấy không phải là một người không nói phải trái."
Bộ Cát Tường không hiểu tại sao ông ấy lại làm vấn đề phức tạp lên, thà để một thằng nhóc phá hư lần hợp tác này của bọn họ chứ không ra mặt giải quyết vấn đề.
Chỉ cần ông ấy phân tích vấn đề thiệt hơn, cậu tin Lâm Diễm sẽ không nhất quyết làm theo ý hắn nữa.
Không có thương nhân nào chịu làm ăn lỗ vốn nha!
Đặt tách trà xuống, Lâm Nghệ nở nụ cười đầy thông minh.
"Tôi muốn dạy cho nó một bài học, làm cho nó biết trên thế giới này không phải mọi chuyện đều như mong muốn của nó." Có lẽ cuộc sống của Lâm Diễm quá thuận lợi, mà hắn lại quá thông minh, tạo thành thói quen kiêu ngạo xem thường mọi thứ, hơn nữa hắn còn nắm quyền cả Lâm thị, cho nên càng không xem mọi thứ ra gì.
Là một người cha, hiện tại chính là khoảng thời gian tốt để dạy cho con trai một bài khóa học.
"Thứ hai thì sao?!"
Lâm Nghệ có dụng ý khác liếc Bộ Cát Tường: "Cậu thật sự không hiểu nỗi khổ trong lòng tôi?"
Đối diện với ánh mắt sâu xa của ông, Bộ Cát Tường lúng túng nhìn chỗ khác, trong lòng than thầm.
Tuy đã là một người thành công, lại là người tuyệt đỉnh thông minh, không thể dùng lẽ thường để suy đoán ý nghĩ của bọn họ, nhưng cậu thật sự nghĩ không ra, tại sao Lâm Nghệ lại tích cực muốn kết hợp cậu với Lâm Diễm như vậy?
Người làm cha lại sao lại muốn con trai mình sống chung với một người đàn ông?
Lúc trước cậu chỉ nghĩ Lâm Nghệ ra tay rộng rãi mới gặp mặt ông, ai ngờ chẳng những ông muốn cậu âm thầm giúp đỡ Lâm Diễm, còn muốn cậu câu dẫn Lâm Diễm.
Chuyện quá hoang đường, cậu dĩ nhiên từ chối.
Nhưng người tính không bằng trời tính, cậu cũng bỏ đi xa, muốn vạch rõ giới hạn cùng hai cha con bọn họ, đến già cũng không gặp nhau, nhưng lại vì Diệp Dương giết người, bất đắc dĩ cậu phải đi nhờ ông ấy giúp.
Nói đến mối quan hệ cùng Lâm Nghệ, thì phải nói đến một năm trước.
Lúc ấy, Bộ Cát Tường hoàn thành nhiệm vụ Lâm Nghệ giao cho, lại bất ngờ từ ông ấy mà biết được, hóa ra mẹ cậu là mối tình đầu của ông ấy.
Trước khi mẹ cậu qua đời không lâu, cũng không biết là phải dự cảm trước hay không, mẹ cậu viết cho mối tình đầu của bà là Lâm Nghệ một bức thư, nội dung đại khái nhờ ông chăm sóc cho hai anh em Bộ Cát Tường.
Nhưng mà trời xui đất khiến thế nào, hai năm trước Lâm Nghệ mới phát hiện lá thư này, vì vậy mới đi tìm bọn họ.
Đúng lúc đó Lâm Tranh cùng Lâm Diễm đang tranh nhau kịch liệt, lại biết Bộ Cát Tường là gián điệp thương mại khá danh tiếng, Lâm Nghệ nhanh trí, cuối cùng có sự gặp mặt lần đó cùng với sự việc phát triển sau này.
Nói cho cùng thì ông đã có sắp xếp hết rồi, chỉ là khảo nghiệm Bộ Cát Tường xem có năng lực như thế nào, để kết hợp cùng một người xảo quyệt như Lâm Diễm!
Nhìn Bộ Cát Tường hồi hộp cùng con trai phát triển, thì đối với năng lực của Bộ Cát Tường có thái độ chấp nhận!
Như đã nói, bởi vì nửa năm trước thiếu Lâm Nghệ một ân huệ, khi Lâm Nghệ muốn cậu lừa Lâm Diễm trở về Anh, Bộ Cát Tường cũng chỉ có thể nghĩa bất dung từ mà đồng ý.
Do dự một chút, Bộ Cát Tường úp úp mở mở hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Tại sao bác tin chắc chắn cháu và Lâm Diễm sẽ ở bên nhau?"
"Bởi vì hai đứa có duyên, cháu không thấy hai đứa là ông trời tác hợp lại sao?" Lâm Nghệ nở nụ cười đáng yêu nhìn cậu.
Cái trò này không ăn thua gì với Bộ Cát Tường, nheo mày nói: "Cháu còn tưởng rằng bác có lý do gì độc đáo hơn nữa chứ!"
"Được rồi, bác nói thẳng được chưa?" Nhìn nụ cười mỉm chi của cậu, Lâm Nghệ ngượng ngùng cười theo, vuốt mặt nói: "Bộ dáng của cậu cùng người đó rất giống nhau."
Người đó chính là người mà đời này ông yêu nhất, cũng phụ nhiều nhất.
Lần đầu tiên gặp Bộ Cát Tường, Lâm Nghệ sợ hết hồn, thế giới này làm sao mà hai người không có quan hệ máu mủ mà dáng người lại giống nhau như vậy?
Không chỉ bề ngoài, ngay cả tính cách không màng danh lợi, khí chất dịu dàng mà kiên nghị cũng giống nhau.
Lâm Nghệ tin, trời cao sắp xếp cho ông gặp được Bộ Cát Tường, cho ông cơ hội đền bù tiếc nuối của đời này.
Lúc còn trẻ, bởi vì ham mê danh lợi quyền thế mà bỏ rơi người cả đời này ông yêu nhất, cho đến ba năm trước, sau khi người đó qua đời, Lâm Nghệ nhìn lại, mới bừng tỉnh ông đã bỏ qua những gì trong cuộc đời này.
Hối hận mà không thể quay trở lại.....
Lúc đó, bỗng nhiên nhìn thấy Bộ Cát Tường, ông đột nhiên có một suy nghĩ điên cuồng, nếu như có thể tác hợp cho Bộ Cát Tường và con trai mình ở bên nhau, có lẽ những chuyện khi còn trẻ ông không làm được thì bọn nhỏ sẽ thay thế ông hoàn thành!
"Hóa ra là tác dụng dời tình nha!" Bộ Cát Tường lắng nghe chuyện năm đó của Lâm Nghệ, vuốt cầm cúi đầu lẩm bẩm.
"Cháu rất hiểu tâm tình của bác, nhưng bác không cảm thấy bác làm loạn sao? Bác có nghĩ đến cảm xúc của chúng cháu không?" Bộ Cát Tường dở khóc dở cười nhìn người đàn ông có chuyện tình uyên ương số khổ.
"Bác thừa nhận động cơ của bác có hơi không thuần khiết, nhưng cháu thật sự không thương Diễm sao?" Nếu giữa Lâm Diễm và Bộ Cát Tường không hề có chút tình ý nào với đối phương, dĩ nhiên ông uổng phí khi đi làm tiểu nhân rồi, nhưng trên thực tế, bọn họ rõ ràng có tình cảm với nhau.
"Chuyện không nắm chắc, bác sẽ không làm." Lâm Nghệ tăng thêm một câu.
Dựa vào đâu nói như vậy?
Ông liếc, tính tình của Bộ Cát Tường và người kia thật là giống nhau như đúc mà!
Nếu như cậu không thích Lâm Diễm thì sao lại chịu uất ức mà ở với hắn?
Hơn nữa trong lúc ở Nhật Bản, cũng sẽ không vì báo đáp ân tình của ông mà dụ dỗ Lâm Diễm.
Nếu như Lâm Diễm đối với Bộ Cát Tường không quan tâm, cho dù lúc đó tình thế ép buộc, đối với Bộ Cát Tường yêu thích có thừa, sau chuyện đó thì cậu đã không còn giá trị lợi dụng, thì vì sao Lâm Diễm còn hủy hôn với Tương Nghiên?
Một năm nay, Lâm Diễm tuy không đến nỗi thủ thân như ngọc vì Bộ Cát Tường, nhưng thật sự hiếm khi thấy hắn qua lại với người khác.
Có lẽ, bản thân Lâm Diễm cũng không phát hiện dấu hiệu này có ý nghĩa gì, nhưng thân là cha, đồng thời là một người từng trải,  Lâm Nghệ nhìn là hiểu.
"Hai đứa nhất định là một đôi."

Đối với tuyên bố của ông, Bộ Cát Tường chỉ nheo mày không nói, trong lòng lại lo lắng bất an.
Cậu không hối hận với việc cậu làm với Lâm Diễm khi ở Nhật Bản, làm tình cùng người yêu là chuyện hiển nhiên mà, phải không?
Nhưng nghĩ đến hậu quả khi động thủ trên đầu thái tuế...
Không thể tưởng tượng nổi!
Liếc thấy sắc mặt phức tạp của Bộ Cát Tường, Lâm Nghệ thở dài.
Nói thật, là một người làm cha, ông cũng rất muốn có cháu để đùa chơi vui vẻ, hy vọng con trai ông giống như người bình thường kết hôn sinh con, nhưng điều kiện tiên quyết là, Lâm Diễm phải cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.
Hiểu con không ai hơn cha, ông dám đánh cuộc, con trai ông đùa giỡn những chàng trai khác, cho đến giờ cũng không thấy nó vì ai mà động tình, thậm chí ông hoài nghi Lâm Diễm là người không có tình cảm!
Trong mắt Lâm Diễm, trên đời này tất cả mọi việc điều chỉ là trò chơi.
Nó thông minh đến nỗi không có gì là không làm được, chỉ cần nó nghiêm túc làm, nó sẽ không bao giờ thất bại, nó thích sự khiêu chiến và hưởng thụ quá trình đó.
(Đoạn này là ông bố nghĩ nên dùng nó cho thân mật)
Cho dù ông có dạy dỗ Lâm Diễm, cũng cảm thấy Lâm Diễm có chút ám ảnh cưỡng chế.
Ngay cả cuộc hôn nhân của nó mà nó cũng xem như là tiền đặt cuộc để nắm quyền Lâm thị, hoặc là nói, hôn nhân của Lâm Diễm chỉ như một món đồ trang trí, không liên quan đến tình yêu.
Không sai, cùng Tương thị hợp tác thì Lâm thị được lợi không ít, nhưng tiền lúc nào kiếm cũng được, Lâm Diễm không cần phải hi sinh hạnh phúc của nó vào loại chuyện này.
Không!
Có lẽ chính Lâm Diễm cũng không cho đây là hi sinh, vấn đề lớn nhất chính là chỗ này!
Tấm gương ngay trước mắt!
Ông không thể để cho con trai giống như ông, đến tuổi này ông mới hối hận vì đã sống cả đời uổng phí, đến hiện tại ông mới giật mình phát giác cả đời này ông đã bỏ lỡ cái gì.
Ban đầu, ông kích động Bộ Cát Tường câu dẫn Lâm Diễm, không thể không nói là do nhất thời xung động, cũng có chút hy vọng Bộ Cát Tường có thể thay đổi con trai ông.
Nhưng khi Bộ Cát Tường từ chối yêu cầu của ông, suy nghĩ điên cuồng kia cũng dần dần biến mất.
Không ngờ là sau khi Bộ Cát Tường rời đi, Lâm Diễm lại chủ động hủy hôn với Tương Nghiên, hơn nữa có vẻ không còn hứng thú với bất kì chuyện gì nữa.
Do đó, Lâm Nghệ vừa mừng vừa lo.
Vui chính là, Lâm Diễn cuối cùng đã động tình, đã biết yêu.
Lo sợ là vì  Lâm Diễm thông minh hơn bất kì ai khác, thậm chí ngay cả bản thân nó đã yêu mà nó còn không biết.
Lâm Nghệ biết, nếu như bỏ qua lần này, ông không biết Lâm Diễm còn có thể yêu ai nữa không.
Có lẽ đây là đặc thù của họ Lâm,  hoặc là không thương, còn nếu như đã thương, thì cả đời chỉ thương một người!
Không do dự lâu, Lâm Nghệ quyết định một lần nữa làm nguyệt lão, vì vậy, ông tìm Bộ Cát Tường trở về.
Lúc tìm được Bộ Cát Tường, ông rất yên tâm, hóa ra, mắc bệnh tương tư không chỉ có một người là Lâm Diễm.
Ông tin, con dâu do chính ông tự mình lựa chọn nhất định sẽ làm cho con trai ông hạnh phúc.

P/s: chế nào đọc được chương này điểm danh đê ihihi

_________________________________________________________


Gợi ý pass Chương 10 là đáp án pass chương 1 của truyện Cơm Chiên 50 Tệ

Đáp án không hoa có dấu có cách nhoa ~ ihihi

Chế nào vào được thì comment nhoa ihihi. Nhớ đừng comment đáp án đúng, nếu không tôi lại phải đổi pass khổ lắm ~

10101011

14 nhận xét:

  1. Nước mắt tuôn trào hà 😘

    Trả lờiXóa
  2. Má ơi nước mắt tuôn như mưa lun

    Trả lờiXóa
  3. Đã giải được pass. Unbelievable!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chúc mừng chế! Tiếp tục ủng hộ bộ Chồng Quỷ của Antico nha chế!

      Xóa
  4. he he cuối cùng nhìn kỹ 5 phút mới phát hiện ra:)) công nhận quy luật thật

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Pass không khó đúng không nè! Chúc mừng chế! Tiếp tục ủng hộ bộ Chồng Quỷ của Antico nha chế!

      Xóa
  5. Tui k thích phản công kiểu này. Mặc dù tui rất thích hỗ công

    Trả lờiXóa
  6. Pass ta thường dùng cho mọi tài khoản của ta là tumotden9 nên khi ta đọc pass của nàng cái là hiểu liền :))

    Trả lờiXóa
  7. Cuối cùng cũng giải ra 😂😂😂😂
    Chủ nhà ơi, pass c10 nàng có đổi k vậy,thiệt tềnh là ghi k ra ( hai ***** ***** **** * 6)

    Trả lờiXóa
  8. haizz, đọ gợi ý và comt tìm 1 phút là ra nhưng gõ ko được vì cái khoảng trắng đầu tiên chết tiệt. mình chẳng để ý là có nó. gõ mãi ko ra, đọc lại gợi ý vẫn thấy ko sai được mà sao vẫn ko thành công. Mãi sau này mới phát hiện ra cái khoảng trắng đó. ORZ. mệt chết đi

    Trả lờiXóa
  9. Bỗng nhiên phát hiện ra chân lý. Cứ nghĩ nó khó. Ai ngỡ dễ không tưởng. Giờ đi mò sang chương 10 đây. Uầy, cứ đơn giản đi có lẽ sẽ tìm ra 😆

    Trả lờiXóa
  10. Tui đã có mặt. Tiếp tục đi mò sang chương 10. Cứ nghĩ đơn giản tý có lẽ sẽ được 😆

    Trả lờiXóa