Thứ Hai, 28 tháng 11, 2016

CHỒNG QUỶ CHƯƠNG 7

Chương 7

Edit: Vua Hải Tặc 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp!
Bầu trời ban đêm tĩnh lặng, ngọn đèn mờ nhạt dưới ánh trăng, Liên Thanh chạy thẳng đến ký túc xá, 13 404 chính là tầng lầu Ôn Tư Lương ở. Đứng dưới đất nhìn lên trên ký túc xá, tầng thượng bị khuất trong bóng tối, không một chút ánh sáng.
Ninh Viễn nắm lấy tay cậu thở hổn hển: "Cậu nhất định phải đi vào sao? Cậu nghĩ kỹ chưa?"
"Cậu không nên đến đây, rất nguy hiểm." Liên Thanh không muốn Ninh Viễn bị liên lụy vào những chuyện này, gỡ tay cậu ta ra. Cửa ký túc xá chợt mở ra, một luồng khí lạnh đập vào mặt. Cậu thoáng căng thẳng, cuối cùng vẫn siết chặt tay trực tiếp xông vào.
13 chính là tầng 13, cậu không ngu đến nỗi đi thang máy lên mà đổi sang đi cầu thang bộ chạy lên trên. Từ lúc nãy đến bây giờ đã hơn mười phút trôi qua, không biết bên trên thế nào rồi!

Liên Thanh vừa sợ lại vừa không muốn bọn họ xảy ra chuyện, trán chảy đầy mồ hôi, cậu chạy liên tục.....
"A a!! Tránh ra!!!"
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Liên Thanh đứng lại, phân biệt phương hướng một chút, sau đó chạy đến. Đối diện cũng có mấy người chạy về phía cậu, Liên Thanh vội vàng giữ bọn họ lại.
"Các cậu có phải là nhóm thần bí không?"
"Buông ra! Phía sau có quỷ!!" Người bị nắm giãy giụa, muốn chạy đi. Liên Thanh thà chết cũng không buông, chặn tất cả mọi người bên trong cửa, nữ quỷ không đuổi theo, chắc đã bị bọn họ bỏ rơi rồi.
"Hiện tại nó không đuổi theo nữa đâu! Cuối cùng mục đích của các người là gì?" Liên Thanh hét lên.
Một người đứng ra, thở hổn hển nói: "Chúng ta có thể đi ra ngoài trước rồi nói sau được không? Nếu không đi thì không ai có thể ra ngoài được nữa! Cậu cho rằng đó là cái gì? Là ác quỷ đó!"
"Đúng vậy! Ra ngoài trước rồi nói sau đi!"
"Một hồi đi thì lại không kịp!"
Những người khác rối rít phụ họa, Liên Thanh cũng không muốn dây dưa ở đây, dù sao cậu cũng không chế phục được con quỷ, chỉ gật đầu: "Được rồi, đi ra ngoài đi!"

Cậu vừa dứt lời, vốn đám người muốn cuống cuồng chạy ra ngoài lập tức trợn to hai mắt, mặt đầy hoảng sợ nhìn sau lưng cậu, tiếp đó lại gào khóc xoay người bỏ chạy.
Liên Thanh chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, một luồng gió lạnh thổi vào cổ, nhất thời da đầu tê dại, thật là.... Do dự một lúc, sau đó sử dụng hết sức lực lấy tốc độ chạy một trăm mét. Đùa sao! Anh cũng sợ quay đầu sẽ bị dọa chết!!
Con người lúc ngàn cân treo sợ tóc thì sẽ bộc lộ tiềm năng lớn nhất. Những người đó đều trở thành vận động viên điền kinh, cho dù là nữ sinh cũng không bị bỏ lại phía sau. Liên Thanh chạy nửa ngày mới đuổi kịp bọn họ.
Bên trong hành lang tối tăm không nhìn rõ đường, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà chạy. Liên Thanh bắt đầu mệt mỏi, hơi thở trở nên dồn dập. Những người khác cũng có loại phản ứng này, tốc độ dần chậm lại.
Con đường này thay đổi như không có điểm dừng, bất luận bọn họ chạy nhanh như thế nào cũng không thể chạy ra ngoài. Đã có người chạy hết nổi: "Tôi, tôi không, tôi không được rồi..."
"Tôi cũng....." Hai người cùng nhau dựa vào tường, những người khác cũng chỉ có thể đứng lại. Nữ quỷ kia cũng không đuổi theo, bọn họ lợi dụng dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Cậu nhóm trưởng bóp hông bất đắc dĩ hô: "Không được! Bây giờ không thể nghỉ ngơi! Con quỷ đó sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta! Chúng ta phải mau chóng rời khỏi chỗ này!"
"Nhưng mà chúng ta đã chạy rất lâu nhưng vẫn không thể chạy ra ngoài a." Có người nhỏ giọng nói.
"Có phải chúng ta sẽ không ra ngoài được không.... Hu hu...." Có nữ sinh nhát gan nức nở khóc thành tiếng. Người bạn bên cạnh an ủi vỗ vỗ cô ta, đồng thời cũng than thở.
Cậu nhóm trưởng lập tức mắng cô ta: "Cô không được ở đây nói bậy nói bạ, chỉ cần có thể kiên trì, chúng ta sẽ nhanh chóng thoát khỏi chỗ này!"
"Còn không phải do mày!" Lúc này một người đột nhiên lớn tiếng mắng: "Nếu mày không muốn chơi cái gì đĩa thì chúng ta làm sao có thể lại trêu chọc những thứ đó! Hơn nữa lúc đầu thương lượng không phải như vậy! Tại sao mày lại hỏi như thế?"
"Tôi! Tôi nói gì?!" Cậu nhóm trưởng trợn to hai mắt, bước chân lui về phía sau, giọng nói cũng trở nên quanh co hèn nhát.
"Đúng! Chính là mày! Rõ ràng mày nói trò chơi đó chỉ là bình thường, nếu xui xẻo cũng không biến thành như vậy! Mày cố ý muốn hại chết bọn tao!" Lại một người nữa chỉ trích, những người còn lại thì oán giận.
Nhất thời mọi người đều loạn lên. Liên Thanh chỉ cảm thấy nhức đầu, việc đã đến lúc nào rồi, bọn họ còn trách cứ lẫn nhau!
"Không bằng chúng ta cứ trốn tạm vào phòng một người nào đó đã, có lẽ sẽ tránh được." Có người thận trọng đưa ra đề nghị.
"Không được!" Nhóm trưởng lập tức phản đối: "Hiện tại chúng ta không thể đi, cũng không thể tách ra! Chỉ cần chúng ta kiên quyết kiên trì, nhất định có thể chạy ra ngoài!"
Liên Thanh híp mắt quan sát cậu ta, thấy cậu ta nói chắc chắn như vậy, nhất định là nắm chắc. Không, cậu không thể chạy nổi nữa, mệt mỏi chạy hết nổi rồi.
"Dù sao tôi cũng không chạy nữa! Nếu như tối hôm nay xảy ra chuyện gì, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho các người!" Người kia nói xong hung hăng nhìn vào những người còn lại. Lời nói giống như nguyền rủa làm lòng người luống cuống, tất cả mọi người đều bị lời nói đó làm cho sợ hãi.
"Cậu không nên nói như thế, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu." Một nữ sinh nắm cánh tay người kia, nhỏ giọng nói.
Liên Thanh bóp bóp trán: "Đây là do cậu tự làm bậy mới đưa đến kết quả này. Lúc đầu cậu đã có suy nghĩ khác, cậu biết rõ việc này sẽ dẫn nữ quỷ kia đến phải không?"
Nhóm trưởng cả kinh, giả bộ bình tĩnh nói: "Anh dựa vào cái gì nói như vậy? Anh cũng không phải người trong nhóm chúng tôi! Anh không được ngậm máu phun người!"
"Tôi có ngậm máu phun người hay không thì mọi người ở đây đều biết, rốt cuộc cậu có chủ ý gì? Cậu có biết Ôn Tư Lương không?"
"Anh!" Cậu nhóm trưởng nhất thời sợ hãi: "Tôi không biết anh đang nói tới ai, tôi không biết người đó!"
Cậu ta nói như chặt đinh chém sắt, lại không ngờ những người khác sẽ kháng nghị: "Tại sao mày nói láo? Ôn Tư Lương rõ ràng là người của mày, tao thường xuyên thấy cậu ta đi tìm mày!"
"Mày! Mày nó nhăng nói cuội gì đó!" Nhóm trưởng tức giận túm áo người kia. Những người khác vội kéo cậu ta ra. Hiện tại Liên Thanh khẳng định cậu ta có vấn đề, cái chết của Ôn Tư Lương nhất định có liên quan đến cậu ta!
Liên Thanh lắc ngón tay, vừa muốn mở miệng thì bỗng nghe tiếng bước chân hỗn loạn. Tất cả mọi người đều hoảng sợ đứng lên, lại thấy một bóng người chạy từ hành lang đến, càng đến gần tim Liên Thanh đập càng nhanh.
"Tại sao cậu cũng đến?! Không phải kêu cậu chờ tôi ở dưới sao?" Không ngờ rằng Ninh Viễn sẽ chạy đến đây, trong này thật sự quá nguy hiểm, Liên Thanh cũng không biết mình nên làm gì, hiện tại lại đến thêm một người!
Sắc mặt Ninh Viễn tái nhợt, trợn mắt nhìn Liên Thanh, cứng ngắc mở miệng: "Tôi lo cho cậu chứ sao!" Âm thanh u ám khàn khàn.
Liên Thanh thở dài, chụp vai cậu ta: "Hiện tại không cần quan tâm nhiều, rời khỏi đây mới quan trọng!" Dứt lời, nói với người khác: "Chúng ta ở chỗ này chờ cũng không tốt, hay là đi, có lẽ có thể tìm được cửa ra."
Những người khác hai mặt nhìn nhau, mặc dù không muốn, nhưng phải công nhận là cậu nói không sai. Hơn nữa hiện tại nhóm trưởng của bọn họ quá đáng nghi, nhìn Liên Thanh đáng tin hơn một chút, mọi người và người cạnh tường rối rít đứng dậy.
Liên Thanh giúp một nữ sinh đứng dậy, sau đó kéo tay Ninh Viễn chuẩn bị đi. Nhưng khi chân anh vừa bước, cả người cứng lại. Ngón tay hai người đụng vào nhau, cảm giác lạnh như băng truyền đến tay anh, khóe miệng Liên Thanh hơi giật, cứng ngắc chuyển động cơ thể: "Ninh Viễn! Tại sao tay cậu lạnh thế?"
Nhiệt độ cơ thể hoàn toàn không bình thường làm cho Liên Thanh đổ mồ hôi lạnh. Nhưng đặc biệt nhất là mặt Ninh Viễn, đôi mắt lồi ra ngoài, con người hướng lên trên, mắt toàn tròng trắng, khóe miệng hơi nhếch, cứng ngắc nhưng bất động, âm thanh phát ra từ cổ họng.
"Cậu..... Cậu không đúng..." Những người khác thấy bộ dáng này của Ninh Viễn, lui về sau hai bước.
Liên Thanh cảm thấy sức lực trong tay chợt tăng lên, bàn tay giống như bị nghiền nát. Cậu bị đau phải rên một tiếng: "A!"
"Để tôi!" Một tiếng la to, cậu nhóm trưởng nhìn thấy tình hình thay đổi, vội tung người nhảy đến, trong tay cầm vật gì đó đánh vào mặt Ninh Viễn.
Liên Thanh đau đến nỗi cắn chặt môi. Thấy tình cảnh này sợ cậu nhóm trưởng làm Ninh Viễn bị thương, Liên Thanh gần như không suy nghĩ dùng một tay khác đẩy cậu ta ra: "Đừng làm như vậy! Ninh Viễn sẽ bị thương!"
Nhóm trưởng bị đụng vào tường, hung tợn trợn mắt nhìn cậu: "Anh có bệnh sao? Lúc này mà anh còn lo anh ta có bị thương không! Anh tránh ra!" Dứt lời lại lao đến, cầm lá bùa trong tay hung hăng đập vào trán Ninh Viễn.
Chỉ thấy Ninh Viễn bị đập thì lảo đảo lùi mấy bước về phía sau. Cậu hất tay Liên Thanh ra, một luồng khói dày đặc toát ra từ đỉnh đầu, tiếng la bén nhọn, gương mặt thay đổi kỳ dị.
"Ninh Viễn!" Cánh tay Liên Thanh đau đớn, hét to. Cậu nhìn thấy cơ thể Ninh Viễn mơ hồ có một cái bóng khác xuất ra! Chính là nữ quỷ đó! Liên Thanh cắn môi không thể làm gì!
Nhóm trưởng đứng bên cạnh cười lạnh, nhìn Ninh Viễn thống khổ ôm đầu: "Lần này xem mày chạy thế nào! Mau lấy sợi dây đến đây, đem nó trói lại!"
Những người khác vội vàng tìm sợi dây đi đến, nhưng không ai dám đến gần dù chỉ một bước, lo sợ đứng tại chỗ. Cậu nhóm trưởng không hài lòng rống to: "Còn chờ cái gì? Các người muốn chờ nó khôi phụ lại linh lực rồi giết hết chúng ta sao?!"
Mấy người nghe cậu ta nói như vậy, vội vàng ba chân bốn cẳng xông tới, muốn trói Ninh Viễn lại. Liên Thanh vội vàng ngăn bọn họ: "Làm thế này có tác dụng sao? Nữ quỷ đang ở trong người Ninh Viễn, các người làm thế sẽ thì cậu ấy sẽ bị thương!"
Nhóm trưởng khinh thường liếc nhìn cậu, đẩy cậu sang một bên: "Anh không hiểu thì đứng qua một bên đi. Hiện tại nữ quỷ đang ở trong cơ thể người này, nếu như nó chịu xuất ra thì bạn anh được cứu rồi; nếu nó không chịu xuất ra, thì chúng ta được cứu rồi! Dù thế nào, đây điều là kết quả tốt nhất."
Lúc này, những người khác cũng không cũng để ý đến sự ngăn cản của Liên Thanh, rối rít trói Ninh Viễn lại. Nhìn dáng vẻ Ninh Viễn thống khổ, Liên Thanh rất khó chịu. Đều lại tại mình! Nếu như Ninh Viễn không lo lắng cho mình thì cũng không bị thế này!
"A a!!!" Ninh Viễn đột nhiên nổi giận gầm lên, cơ thể kịch liệt giãy giụa. Mấy người vội vàng giữ chặt sợi dây, nhưng không ngờ Ninh Viễn mạnh như thế, muốn giãy ra.
Nhóm trưởng cũng không thể đứng xem được nữa, vội vã chạy lại giúp đỡ. Nhưng cậu ta vừa đến gần một chút thì nghe thấy 'Phựt' một tiếng, Ninh Viễn đã giãy ra khỏi sợi dây! Lực quá lớn, làm cho sợi dây đứt ra quất vào những người xung quanh! Nhóm trưởng sợ hết hồn, còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị Ninh Viễn bóp cổ, con mắt đảo một vòng, thiếu chút nữa tắt thở.
Liên Thanh cũng bị dọa hết hồn, nhưng hiện tại tay cậu đau đớn nên không làm gì được, có thể đã gãy xương, nhưng lại không thể cứ trơ mắt nhìn Ninh Viễn giết người! Cắn răng đánh về phía Ninh Viễn, muốn đánh ngã cậu ta!
Vậy mà Ninh Viễn chỉ bị đụng lui về sau một bước, tay cũng không buông lỏng, giận dữ nhìn Liên Thanh. Thấy lưỡi nhóm trưởng đã đưa ra ngoài, Liên Thanh vội vã nhìn xung quanh. Những người khác thì đã bị dọa không biết phương hướng. Cậu nhìn thấy một lá bùa rơi trên đất, nhặt lên muốn dán lên trán Ninh Viễn.
Nữ quỷ nhìn thấy ý đồ của cậu, khi cậu tiến lên thì quăng nhóm trưởng vào tường, cánh tay chụp lên cổ Liên Thanh. Liên Thanh phản ứng không kịp, trong lòng chợt lạnh. Lần này xong đời rồi!
Trong phút chốc Ninh Viễn bóp cổ Liên Thanh, đột nhiên cơ thể bay ra phía sau, cả người té nhào xuống đất.

"A.... A...." Ninh Viễn hoảng sợ trợn mắt nhìn Liên Thanh, dường vị sợ hãi cái gì đó mà cuộn cả cơ thể lại, vặn vẹo nhích vào cạnh tường.
Một luồng gió lạnh thổi vào người, Liên Thanh che cổ lui về phía sau, trước mắt xuất hiện một bóng lưng đen tuyền. Liên Thanh nghẹn lời, quay đầu nhìn nhóm trưởng ở góc tường. Vừa rồi Ninh Viễn ra tay có hơi ác, cả cơ thể nhóm trưởng nhất định là bị thương, hiện tại cậu ta đang thở hổn hển.
"Cậu có sao không?" Liên Thanh lảo đảo đến bên cạnh nhóm trưởng, miễn cưỡng đỡ cậu ta dậy.
Nhóm trưởng che cổ mặt đầy đau đớn, căn bản nói không ra lời.
Bóng đen bay đến trước người Ninh Viễn, chỉ thấy một tiếng hét to, âm thanh thảm thiết, nữ quỷ từ trong cơ thể Ninh Viễn từ từ xuất ra, mặt đầy máu, mái tóc dài rối bù che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen.
Cả cơ thể nữ quỷ run rẩy, hai đầu gối khụy xuống đất, không thấy tay chỉ thấy tay áo đang chấp tay lại với bóng đen, như cầu xin tha thứ.
Liên Thanh bực bội, người này rốt cuộc có thân phận gì, mà lại làm cho ác quỷ này sợ hắn như thế?

Bóng đen nâng tay chỉ về phía đỉnh đầu nữ quỷ, nữ quỷ hoảng sợ lắc đầu, âm thanh không dứt bên tai.
Bộ dáng đáng thương kia làm cho người khác mềm lòng. Trong khoảnh khắc lòng bàn tay bóng đen tiếp xúc với nữ quỷ, chợt lóe lên một ánh sáng trắng. Liên Thanh vội vàng che mắt, lúc mở mắt ra thì phía trước có một người thanh niên, tay cầm thanh đao, mỗi một động tác đều nhanh như chớp, bảo vệ nữ quỷ đánh nhau với bóng đen.

Liên Thanh nhìn Ninh Viễn nằm trên đất. Cậu vội vã chạy lại, ôm Ninh Viễn vào ngực. Cơ thể cậu ta lạnh như băng, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Cậu muốn nhìn bóng đen kia, nhưng thật sự cậu không có bản lĩnh gì, chỉ có thể luống cuống. Bóng đen kia giống như một đám mây màu đen trong sương mù, không ngừng chuyển động trên không, ánh sáng bốn phía, một trắng một đen đan vào một chỗ, làm cho người khác lo lắng.
Liên Thanh lại gặp nữ quỷ kia, lại nhìn thấy nữ quỷ đã giấu một nửa cơ thể. Thấy nó muốn chạy, Liên Thanh lập tức la to: "Nữ quỷ chạy trốn!"
Lúc bóng đen nghe thấy lập tức đuổi theo nữ quỷ. Tốc độ hai người ngang nhau, đột nhiên thanh niên quăng một vật vào bóng đen, ánh sáng chợt lóe, hai người song song biến mất.
Không gian trở lại yên tĩnh, dường như tất cả chưa từng xảy ra, chỉ chừa lại mấy người mắt to trừng mắt nhỏ không biết phải làm sao. Liên Thanh nhìn về phía bóng đen kia, hồi lâu mới lên tiếng: "Vị này là...?"
Sương mù xung quanh bóng đen chợt tan đi, một thanh niên tuấn mỹ mặc bộ đồ đen dài* đứng tại chỗ, bàn tay cầm một viên phật châu, đôi môi mỏng nở nụ cười lạnh.
(* đoạn này là cách nhìn của người hiện đại nên dùng cách tả của hiện đại)

Liên Thanh nhướng mày, dùng sức siết chặt nắm đấm. Lại là hắn ta!
Video chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp!
signature_1.gif

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2016

CHỒNG QUỶ CHƯƠNG 6

Chương 6

Edit: Vua Hải Tặc 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp!
Bởi vì là mùa đông, mặt trời xuống núi tương đối sớm. Chưa đến bảy giờ, bên ngoài đã tối đen. Có người chờ lâu quá không chịu được thì bỗng có người xuất hiện, mở cửa dẫn bọn họ đi vào.
Hai người tìm đại một chỗ ngồi xuống. Liên Thanh nhìn cách bố trí trong phòng, trên tường có treo nhiều thứ nhỏ, đều là đồ cầu bình an. Mặc dù cậu không biết nhiều đến những phương pháp phá giải siêu nhiên trong sách, cũng có sách về đạo giáo, nhưng cũng vẫn chỉ là sách, lý luận với thực hành là hai việc khác nhau.
Có vài người trong nhóm kéo toàn bộ cửa sổ lại, sau đó đứng trước bức màn. Tất cả người trong phòng đều vừa nói vừa cười, trò chuyện vui vẻ. Ninh Viễn xích lại gần Liên Thanh, không vừa lòng lầm bầm: "Những người này thật là không đúng giờ, nói bắt đầu lúc sáu giờ, bây giờ là bảy giờ rồi, nếu không phải cậu kiên quyết muốn xem, tôi đã bỏ đi rồi."
"Dù sao cũng đến rồi, không xem thì rất đáng tiếc." Liên Thanh vỗ vai Ninh Viễn, nhìn những người xung quanh: "Có lẽ sẽ có bất ngờ ngoài ý muốn cũng không chừng."
"Cắt! Tôi chỉ sợ bất ngờ đâu không có, mà chỉ có hoảng sợ thôi! Hơn nửa đêm làm những chuyện này, dù cho không thấy quỷ cũng bị dọa cho giật mình a." Ninh Viễn oán giận, hai tay chà chà lên người, làm bộ dáng hết hồn.
Liên Thanh bị cậu ta trêu chọc cũng vui lên một chút, bởi Ninh Viễn không phải người có lá gan nhỏ. Lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên đèn trong phòng tắt hết, trong nháy mắt tất cả mọi người đều rơi vào bóng tối. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, các nữ sinh đều sợ hãi kêu lên, Liên Thanh cũng run run, vội vàng đứng dậy.
Đúng lúc này, màn hình lớn phía trước sáng lên, một người xuất hiện. Liên Thanh cũng từ từ ngồi xuống. Hóa ra là bắt đầu, Ninh Viễn tức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mắng to: "Giở trờ quỷ gì vậy, lại không báo trước một tiếng!"
Nghe cậu ta nói, những người khác lập tức đồng tình, rất nhiều người bất mãn với lần này, có chút oán giận. Ống kính giật giật chuyển về người  ở màn hình lớn, tiếp theo người đó ngồi xuống, lưng cậu ta đối diện với cửa sổ, cũng dễ nhìn ra cậu ta cũng ở trong kí túc xá.
Liên Thanh vừa nhìn là nhận ra ngay. Người ở trước màn hình lớn chính là người mà anh thấy hôm trước, chỉ là mấy ngày không gặp, giữa chân mày cậu ta có nhiều khí đen hơn...
"Mọi người khỏe không? Tôi là nhóm trưởng của nhóm thần bí, hôm nay mời mọi người đến, là để mọi người chứng kiến tận mắt những thứ không thể tưởng tượng nổi. Tôi tin rằng tất cả các bạn sinh viên ngồi ở đây đều có hứng thú với những thứ thần bí. Trước khi chính thức bắt đầu, tôi xin giới thiệu một chút, lần này chúng ta sẽ làm cái gì." Giọng nói của cậu ta trầm thấp vang vọng, nói những điều không thật.
Cậu ta cầm micro, khi đứng dậy, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán. Những đạo cụ kia rất quen thuộc với những người yêu thích điều thần bí. Vòng tròn màu trắng đặt ở bốn góc trên bàn, bên trong viết đầy chữ, chính giữa để một cái đĩa, đây chính là đĩa tiên* cổ xưa!
(* đĩa tiên: hay còn gọi là trò  cầu cơ ở Việt Nam. Link tham khảo)
"Nghe nói mấy thứ như đĩa tiên này rất tà môn, bọn họ không tính làm thật đấy chứ?" Ninh Viễn nhỏ giọng nói với người bên cạnh.
"Không phải cậu không tin sao?"
"Dĩ nhiên là tôi không tin, nhưng thà tin có còn hơn không, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Hay là chúng ta chuồn trước đi?" Ninh Viễn nhíu mày, lại bắt đầu muốn chạy.
Liên Thanh trấn an vỗ vai cậu, nghiêng đầu nói: "Đừng lo! Có tôi ở đây sợ gì chứ?"
Ninh Viễn bày ra gương mặt khổ sở: "Có cậu cho nên tôi mới sợ đó! Nếu cậu có chuyện gì, tôi làm sao ăn nói với cha mẹ cậu!"
"Cậu cứ yên tâm!" Liên Thanh búng cái nhẹ lên trán cậu ta, cũng không để ý đến sự lo lắng của cậu ta nữa.
"Mọi người chắc là biết cái này. Thứ này dùng để mời đĩa tiên, trước kia cũng có nhiều học giả làm qua, cũng chứng minh vật này hoàn toàn không sử dụng được, sở dĩ có thể dùng cái đĩa này, bởi vì có người làm được. Hôm nay tôi sẽ lật đổ lời bọn họ, làm cho mọi người nhìn thấy đĩa tiên chân chính!" Cậu ta nói từng chữ từng chữ, không có chút chột dạ nào.
Tất cả mọi người đều nín thở, tập trung lắng nghe. Liên Thanh cũng mới chỉ nghe về đĩa tiên. Có không ít trường hợp đã chứng minh, nếu quả thật có thể mời đĩa tiên đến thì cũng khó đưa trở về, như vậy sẽ rất nguy hiểm.
"Nửa tiếng nữa chúng ta sẽ bắt đầu, nếu như có người muốn đi thì có thể đi ngay bây giờ, nếu đã bắt đầu mà mọi người muốn đi cũng không được." Anh ta thẳng thắn nói, mặt không sợ hãi.
Sau khi nghe cậu ta nói, những người trong phòng bắt đầu nhỏ giọng thương lượng. Dù sao thì sở thích với phấn khích là một chuyện, nếu thật sự nhìn thấy lại là chuyện khác. Nghe cậu ta nói lại quá mức sống động, có vài nữ sinh bị dọa sợ, sau khi thương lượng thì nói với người quản lý của nhóm đi về.
Ninh Viễn lần này cũng chỉ đến với Liên Thanh, bất đắc dĩ thở dài, khiến Liên Thanh bật cười. Một lát sau cũng có mấy người bỏ đi, hàng ghế sau còn thừa nhiều chỗ trống.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Liên Thanh xem đồng hồ thấy đã một tiếng trôi qua. Giờ đã gần mười giờ đêm, mí mắt giật giật hai cái, cậu đưa tay lên xoa xoa.
Lúc này, bên trong màn hình lớn thay đổi, trưởng nhóm đặt micro sang một bên, ống kính chiếu vào cái bàn vuông, phía trên cũng có camera, tiếp theo có mấy người lại ngồi theo vị trí, nữ có nam có, mặt mọi người đều không đổi, ngồi ngay ngắn.
Trưởng nhóm nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu, mấy người không hẹn đều đưa ngón trỏ ra nhìn chiếc đĩa, nhẹ nhàng gật đầu.
Khi bắt đầu, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, cậu thấy mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Mấy người đó nhỏ giọng đọc, sau đó có người hỏi: "Đĩa tiên! Đĩa tiên! Ngài có ở trong không?"
Cái đĩa yên tĩnh một lúc thì bắt đầu chuyển động từ từ, cuối cùng ngừng lại trên một chữ.
"Đĩa tiên! Đĩa tiên! Trong số chúng tôi có bao nhiêu phụ nữ?"
Cái đĩa lại bắt đầu chuyển động, như mọi người suy nghĩ, dừng ở chữ “ba”. Đúng là trong số bọn họ có ba nữ sinh.
"Đĩa tiên! Đĩa tiên! Dư Tiểu Mạn năm nay bao nhiêu tuổi?"

Sau khi bọn họ hỏi mấy vấn đề đơn giản, đĩa tiên đều trả lời chính xác. Nhưng những thứ này thì tính là gì chứ, dù sao mấy câu trả lời này mọi người đều biết, vậy mà tiếp theo...
"Đĩa tiên! Đĩa tiên! Ngài là nam hay nữ?"
Cái đĩa tiếp tục chuyển động, dừng trên chữ nữ.
Trưởng nhóm giương mắt, nhìn những người khác, lại hỏi: "Đĩa tiên! Đĩa tiên! Ngài chết bao lâu rồi?"
Theo các vấn đề cậu ta hỏi, sắc mặt mọi người đều tối đi, mời đĩa tiên đã là điều cấm kỵ, còn dám hỏi lai lịch của đĩa tiên! Cái đĩa bắt đầu chuyển động, vừa chỉ “ba” vừa chỉ “một”.
"Đĩa tiên! Đĩa tiên! Ngài chết như thế nào?"
Cái đĩa bắt đầu quay nhanh hơn, gần như ngoài tầm khống chế của bọn họ. Bọn họ chỉ miễn cưỡng mới làm cho cái đĩa không thoát khỏi tầm kiểm soát của họ.
Bóp chết!
Mặt trưởng nhóm chảy càng nhiều mồ hôi, giả bộ mạnh mẽ tiếp tục hỏi: "Đĩa tiên! Đĩa tiên! Là ai giết ngài?"
Tên phụ tình!
"Đĩa tiên! Đĩa tiên! Ngài có muốn báo thù không?"
Muốn!
"Đĩa tiên! Đĩa tiên! Hiện tại ngài muốn làm gì?"
Giết người!
"Không nên hỏi nữa! Nhóm trưởng không nên hỏi nữa, cái này không đúng đâu!!" Một nữ sinh trong đó không nhịn được kêu to. Cái đĩa không ngừng va chạm trên bàn, muốn thoát ly khỏi ngón tay bọn họ, căn bản là không khống chế được!
Sắc mặt của những người trong phòng đều xám ngoét, tim muốn nhảy khỏi cổ họng. Không ít nữ sinh ôm lấy nhau, sợ đến nỗi nhỏ giọng khóc.
Khi tất cả mọi người đều tưởng việc này đến đây là kết thúc, đột nhiên cậu ta nói: "Đĩa tiên! Đĩa tiên! Mời ngài hiện thân!"
Những lời này như sấm bến tai, không chỉ mấy người trong nhóm thần bí mời đĩa tiên, mà ngay cả những người ngồi trong phòng nhìn màn hình lớn cũng thấy việc này không bình thường! Cái đĩa chuyển động nhanh chóng không giống vừa rồi. Lời anh ta vừa nói là muốn đẩy tất cả mọi người vào tình cảnh nguy hiểm!
Sau khi cậu ta nói xong, ngón tay một nữ sinh buông cái đĩa ra, bị quăng sang một bên, mấy người kia cũng rối rít buông tay.
Cái đĩa mất đi sự khống chế cũng ngừng chuyển động, ngược lại còn ma sát mạnh hơn, ở trên mặt bàn phát ra tiếng vang. Âm thanh chói tai kích thích thần kinh của tất cả mọi người, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn cái đĩa nho nhỏ trên bàn.Bỗng nghe một tiếng choang!, cái đĩa bay khỏi bàn, rơi xuống đất, bể tan nát!
"A a a!!!" Nữ sinh thét chói tai, trong màn hình lớn xuất hiện một người không giống bọn họ, trên người mặc bộ đồ dài trắng như tuyết, mái tóc dài đến eo, đầu cúi xuống.
Mấy người hoảng sợ ôm nhau thành một cục, thất thanh thét chói tai. Tận mắt chứng kiến tình cảnh này, ấn tượng thật sự quá lớn, mọi thứ trở nên hỗn loạn.
"Móa! Thật sự có quỷ!" Ninh Viễn trợn to hai mắt, cũng bị dọa sợ. Một đôi tay giống như gọng kìm siết chặt tay Liên Thanh. Mọi người đã sợ đến không còn lý trí, ai nhát gan đã sớm ngất đi, người nào lớn gan thì bắt đều kêu to muốn ra ngoài.
Liên Thanh cau mày, nhìn chăm chú vào màn ảnh. Mặc dù không nhìn thấy mặt 'Người' đó, nhưng cậu đã nhìn qua vô số quỷ, lúc bắt đầu cũng sợ hết hồn, sau đó cậu liền phát hiện sơ hở. Căn bản đây không phải là quỷ mà là có người đóng giả, quỷ đều lơ lửng, cho dù chúng không hiện thân cũng sẽ không thể là dạng hình thể rõ ràng như lúc này được. Việc này là giả, cậu khẳng định!
Con quỷ trong màn hình đưa cánh tay ra. Hành động như vậy đúng rồi, ma quỷ cũng thường dùng hành động như thế, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện sơ hở. Ví dụ như nhóm trưởng, mặc dù những người khác sợ hãi ôm lấy nhau nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy khóe miệng của cậu ta mang theo nụ cười châm biếm.
Liên Thanh nhìn là biết cậu ta đang xem kịch vui. Quả nhiên là trò lừa con nít. Cậu còn tưởng là có thể xem được chuyện thú vị gì, xem ra là đi công không rồi.
"Làm sao bây giờ? Bọn họ thật sự gặp quỷ, chúng ta có nên đi giúp bọn họ không?" Mặc dù Ninh Viễn sợ hãi nhưng cũng nuốt nước miếng, nghĩ biện pháp.
Liên Thanh ấn trán: "Nhất định bọn họ sẽ dẫn quỷ đến, còn ở nơi này làm gì nữa, nghĩ biện pháp giải quyết đi.
"Vậy.... Vậy thì tốt..." Ninh Viễn vừa nói vừa nhích gần Liên Thanh.
"Thả chúng tôi ra ngoài!! Chúng tôi muốn đi ra ngoài!! Các người là bọn điên, thật sự dẫn đĩa tiên đến! Thần kinh a!!” Có người đột nhiên chạy ra khỏi vị trí, lảo đảo chạy ra màn hình lớn, giận dữ hét lên.
"Đúng! Cho chúng tôi ra ngoài! Chẳng lẽ các người muốn chúng tôi chết ở đây sao?" Không ai quan tâm đến người trong màn hình đối phó với 'Đĩa tiên', tất cả mọi người bắt đầu oán giận, chỉ trích. Đủ loại cãi vã, tiếng khóc vang vọng, thậm chí có người còn đi đập cửa; nhưng cửa đã sớm khóa lại, nếu không có chìa khóa thì không mở ra được.
Liên Thanh thờ ơ nhìn tất cả, ngược lại cậu muốn nhìn xem rốt người này có ý đồ, âm mưu gì!
Lúc này, Ninh Viễn đột nhiên lắc đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, tiếp theo lắc lắc Liên Thanh: "Hình như có cái gì kìa?"
Liên Thanh cũng nhìn sang, mấy người trong màn hình cùng con 'Quỷ' kia đang chơi trò đuổi bắt. Nhưng ở ngay góc máy quay xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ, toàn thân mặc đồ đỏ, mái tóc dài rối bù, khuôn mặt bầm tím, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm đám người đó.
"Đây là...!" Liên Thanh kinh ngạc trợn to mắt, lần này thì không sai, đây mới thật sự là quỷ!
Nữ quỷ đột nhiên xuất hiện trong máy ghi hình, cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào máy ghi hình, giống như đang nhìn tất cả mọi người.
Một số ít sinh viên nhìn màn hình lớn cũng phát hiện, sợ ngây người. Nếu trước đó con quỷ trang phục trắng là dọa người, thì con quỷ này hoàn toàn xứng đáng mang lại cảm giác kinh khủng!
Nữ quỷ nhìn ống kính nhếch môi cười, máu tươi từ miệng chảy ra, gương mặt tím bầm đầy quỷ khí, đôi mắt nhỏ dài đầy tia máu, lỗ mũi cũng chảy máu.
"Má nó!!!" Ninh Viễn sợ hãi thở ra, mắt trợn trắng, đầu nghiêng sang một bên, hôn mê.
‘Rắc’ một tiếng, máy thu hình nứt thành năm bảy đường, cả phòng rơi vào bóng tối hoàn toàn. Nỗi sợ hãi lại một lần nữa bao trùm tất cả mọi người, tiếng khóc thút thít vang bên tai.
Liên Thanh vội vàng vỗ vỗ lên người Ninh Viễn: "Này! Tỉnh lại đi! Cậu có sao không?"
Không khó để tưởng tượng cảnh ghi hình bên kia thế nào. Rõ ràng những người đó chỉ muốn mượn cơ hội tăng danh tiếng của nhóm lên, lại không ngờ rằng quỷ sẽ xuất hiện thật. Liên Thanh nôn nóng, muốn đi đến hiện trường xem, nhưng mà Ninh Viễn hiện tại....
"Mọi người lục soát ngoài bọn họ, nhất định có thể tìm ra chìa khóa. Mọi người cũng thấy rồi đấy, căn bản những người này không bình thường, muốn nhốt chúng ta ở chỗ này!" Có người la lớn, lời nói của cậu ta được mọi người đồng tình.
Tình huống bắt đầu chuyển biến theo hướng không tốt. Chỉ vài thành viên trong nhóm thần bí thì không phải đối thủ của tất cả mọi người, nhanh chóng có người đã bị té xuống đất, mọi người tranh nhau lục soát trên người họ.
Liên Thanh vội vàng đánh nhẹ vào hai má Ninh Viễn, đồng thời ấn vào nhân trung của cậu ta: "Tỉnh lại mau! Cậu không tỉnh lại thì tôi bỏ cậu lại đây đấy!" Cậu thấp giọng uy hiếp, tay cũng không nhàn rỗi.
"Quỷ đến!!!" Liên Thanh làm cách nào Ninh Viễn cũng không tỉnh lại, gấp gáp hô to, chỉ thấy người trong ngực chợt nhảy lên.
"Ở đâu?! Quỷ ở đâu?!!!" Ninh Viễn lo lắng nhìn loạn khắp nơi, bày ra tư thế phòng ngự.
Liên Thanh bất đắc dĩ liếc mắt: "Không có ở đây!"
"Cửa mở được rồi!!! Mọi người chạy mau a a!!!” Vào lúc này, có người hô to, cửa phòng mở ra, tất cả mọi người điều chen lấn chạy ra ngoài.
Liên Thanh cũng vội vàng đứng lên, kéo Ninh Viễn chạy ra ngoài. Lúc đi ngang qua cửa, cậu dừng lại kéo người trên mặt đất dậy: "Bọn họ đang ở phòng nào?"
Người kia cũng bị dọa sợ không nhẹ, trả lời úp úp mở mở: "13 404."
Liên Thanh buông người đó ra, cùng Ninh Viễn theo những người phía trước chạy ra ngoài. Người nào người nấy như động vật nhỏ hoảng hốt sợ bị bắt, hoàn toàn không theo quy tắc.
Ra khỏi phòng, Liên Thanh cũng không chạy ra ngoài cổng trường mà chạy ngược về phía ký túc xá. Ninh Viễn vội vàng giữ anh lại, nghiêm nghị nói: "Cậu điên rồi sao? Cậu không nhìn thấy vừa rồi ở nơi đó xảy ra chuyện gì sao? Cậu còn dám qua đó!'
"Có thể bọn họ có liên quan đến cái chết của Ôn Tư Lương, tôi không thể bỏ qua cơ hội này, hơn nữa bây giờ bọn họ đang gặp nguy hiểm." Liên Thanh kiên quyết nói.
Ninh Viễn buồn cười nhìn Liên Thanh: "Cho dù bọn họ có liên quan đến cái chết của Ôn Tư Lương thì hiện giờ cũng không thể đi hỏi được! Đúng lạ bọn họ đang gặp nguy hiểm, nhưng nếu chúng ta đi, chúng ta còn nguy hiểm hơn!"
Liên Thanh biết Ninh Viễn là lo lắng cho cậu, hai tay nắm chặt vai cậu ta, làm cậu ta an tâm: "Cậu yên tâm đi, cái gì tôi cũng biết! Chờ chuyện tối nay kết thúc, nhất định tôi sẽ kể tất cả mọi chuyện cho cậu nghe!" Dứt lời, xoay người chạy về ký túc xá.

Ninh Viễn nhìn đôi tay trống không, tức giận giậm chân: "Tức chết tôi!!" La xong thì chạy theo Liên Thanh.
Video chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp!
signature_1.gif