Quyển 2
Chương 1 Tội ác.
Edit: Bút Chì 0804
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!)
KTV Hoàng Hôn phòng 5012 đã được bao.
Ánh đèn mập mờ ảm đạm, ca khúc bên trong vào năm tám mươi, y y nha nha chấn động
màng nhĩ, lại không có người hát theo, ánh đèn thay đổi không hợp với phong cảnh, lúc
sáng lúc tối, ánh sáng chói mắt không ngừng thay đổi với đủ loại màu sắc.
Hai người ngồi trên ghế sa lon, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ngồi cùng một cô
gái hơn hai mươi tuổi.
Cô gái không được tự nhiên, đầu cuối thấp, mắt rũ xuống nhìn đầu gối, hai tay nghiêm túc
để lên đùi, có chút khẩn trương nắm ngón tay, mái tóc dài buông xuống che đi khuôn mặt,
chỉ lộ ra một vùng da trắng tinh.
Người đàn ông tham lam nhìn chằm chằm vào da thịt của cô gái, sau đó ánh mắt di chuyển
trên cơ thể cô, dường như trong mắt tóe ra tia lửa, muốn đốt cháy quần áo trên người cô.
"Hướng tổng, lúc nào thì bọn họ đến?" Lúc đầu, Hướng Hoa Quân nói với cô là tụ họp với
người trong công ty nên cô mới đến, nhưng đến đây chỉ thấy có hai người bọn họ, cô thấy
không ổn, hỏi như thế, chỉ ôm một tia hy vọng mỏng manh mà thôi.
Hướng Hoa Quân cười ha hả, cũng không nói gì, chỉ nhích lại gần cô, tay đặt lên tay cô.
Cô tránh, nhưng cuối cùng cũng không dám hành động mạnh, dù sao, còn chưa đến mức
cá chết lưới rách, chỉ là cô không biết đến khi lưới rách rồi thì mọi chuyện đã không còn kịp.
cá chết lưới rách, chỉ là cô không biết đến khi lưới rách rồi thì mọi chuyện đã không còn kịp.
Hướng Hoa Quân không biết xấu hổ lại tiếp tục đến gần, cô vội vàng đứng lên đi đến máy
quay đĩa: "Hướng tổng, tôi đi chọn ca khúc cho ngài."
Hướng Hoa Quân kéo cổ tay cô lại, để cô ngồi bên cạnh mình: "Giờ này còn ca cái gì, tôi
đến đây cũng không phải để ca hát."
"Không đến để hát, vậy đến đây để làm gì?" Cô gái làm bộ như không hiểu.
Đáng tiếc loại chuyện này làm bộ như không hiểu cũng không thể tránh được: "Em không
biết tôi muốn làm gì?" Hướng Hoa Quân nói xong thì tiến đến miệng cô gái: "Tiểu Văn a,
em không biết thật sao?" Vừa nói vừa sờ lên mặt tiểu Văn.
em không biết thật sao?" Vừa nói vừa sờ lên mặt tiểu Văn.
Tiểu Văn lấy tay ngăn lại: "Hướng tổng không nên làm như vậy."
Nhưng cô không thể ngăn được, cổ tay cô bị giữ lấy, Hướng Hoa Quân đè cô lên ghế sa lon,
vừa hôn vừa liếm.
“Không nên ... Không nên, đừng đối xử với tôi như vậy, tha cho tôi đi!" Tiểu Văn cầu xin.
Tiểu Văn không biết, bộ dáng đáng thương này của cô ngược lại càng kích thích thú tính của
ông ta.
Hướng Hoa Quân không để ý đến lời cầu xin của tiểu Văn, bắt đầu xé rách quần áo của tiểu
Văn.
Tiểu Văn liều mạng giãy giụa, nhưng cô vừa kiếm được đường thoát thân, lại bị Hướng Hoa
Quân bắt lại.
Tiểu Văn quá ngây thơ, Hướng Hoa Quân nói hội họp ở đây mà cô cũng tin, đến nơi phát
hiện không có ai, mặc dù cảm thấy không đúng, nhưng Hướng Hoa Quân là cơm áo của cô,
cô không thể không đi, hơn nữa sớm đã biết Hướng Hoa Quân có ý đồ đối với cô, cô quá
ngây chỉ nghĩ nếu mình không đồng ý, chỉ cần mình không dao động, thì sẽ không có chuyện
gì, cũng không nghĩ Hướng Hoa Quân có gan cạy quyền...
cô không thể không đi, hơn nữa sớm đã biết Hướng Hoa Quân có ý đồ đối với cô, cô quá
ngây chỉ nghĩ nếu mình không đồng ý, chỉ cần mình không dao động, thì sẽ không có chuyện
gì, cũng không nghĩ Hướng Hoa Quân có gan cạy quyền...
Cho nên tiểu Văn ở lại, không ngờ Hướng Hoa Quân lại không quan tâm, muốn xâm hại cô.
Tiểu Văn giãy giụa kịch liệt, bắt đầu kêu to, trong phòng âm thanh đinh tai nhức óc, tiếng thét
của tiểu Văn nhỏ bé đến đáng thương.
Hơn nữa nơi này là KTV, cho dù nơi này không phải là vũ trường, thì cũng là nơi rất loạn,
gần như mỗi ngày ở đây đều xảy ra chuyện, chỗ hỗn loạn thế này, thì ai chú ý đến một cô
gái đang kêu cứu chứ.
Hơn nữa nếu có người chú ý đến, thì ai lại chịu xen vào việc của người khác...
Cô giãy giụa ấn chuông gọi phục vụ đến, lại bị Hướng Hoa Quân đè xuống ghế sa lon, không
thể giãy giụa được.
Giọng nói tiểu Văn khàn khàn, tóc tai tán loạn, cơ thể run rẩy, móng tay cào loạn trên người
Hướng Hoa Quân, cô cũng không dám dùng sức, không phải vì sợ, mà vì không đủ nhẫn
tâm, những vết cào này đối với Hướng Hoa Quân mà nói chẳng có cảm giác đau đớn gì,
cuối cùng Hướng Hoa Quân tháo cà vạt buộc hai tay cô lại, đè lên đỉnh đầu, bắt cô dang hai
chân ra, nhanh chóng khống chế...
Cô tuyệt vọng....
Dục vọng của Hướng Hoa Quân được như ý, tiểu Văn vô thần nhìn trần nhà, toàn thân cô
đau nhức, trên người đầy vết xanh tím, máu chảy ra không ngừng, thảm hại vô cùng.
Hướng Hoa Quân nhìn như không thấy những vết thương này, hắn ngồi bên cạnh tiểu Văn
tháo cà vạt trên cổ tay cô ra: "Tiểu Văn a, đừng lo, tôi có dùng bao, cô sẽ không mang thai,
chuyện này cũng không có gì to tác, tôi sẽ cho cô một căn trong khu "Cẩm Sắc", sau này làm
việc cho tốt vào!" Nói xong lấy chút đồ rồi đi ra ngoài.
Tiểu Văn vẫn không nhúc nhích, rất lâu rất lâu, cô hơi cử động một chút, cả người đau nhức,
vừa động đã thấy xương như muốn rớt ra, nhưng cô không nằm, dùng sức ngồi dậy.
Tay cô run rẩy đưa về phía bàn trà nhỏ, lấy một chai bia, cô cầm chai bia đập mạnh xuống
bàn trà, mảnh vụn văng khắp nơi, sao đó cô dùng một mảnh vỡ cắt cổ tay mình...
Máu chảy ra, lan tràn trên thảm...
Tiểu Văn nhắm mắt lại, khóe mắt rơi lệ, ngoại trừ chết, cô không biết mình có thể lựa chọn
cái gì, đi kiện sao? Đi trả thù? Hướng Hoa Quân dám làm chuyện như thế, cho dù đi kiện thì
thế nào chứ, mà cô cũng không ngu đến độ đem bộ dạng này để người khác biết, một cô gái
không nơi nương tựa, đi trả thù người có giá trị hơn trăm triệu sao.
Cơ thể cô từ từ lạnh đi, cô cố gắng mở mắt, thế giới đã lẫn lộn, đây là lần cuối cô nhìn thấy
thế giới này.
Suy nghĩ cuối cùng của tiểu Văn: Chỉ mong quỷ thật sự có trên đời, vậy thì cô sẽ thành quỷ,
sẽ không bỏ qua cho ông ta...
Sáng sớm người của KTV kiểm tra phòng, ông chủ mở cửa phòng, sau đó thét lên chói tai...
Vu Hải Hiên và đồng nghiệp đến hiện trường vụ án, thấy tình cảnh bên trong, mắt cô gái vô
thần nhìn trần nhà, tay rũ xuống, vết máu đọng lại trên thảm, trên cơ thể cô cũng toàn máu bị
tụ lại, vết thương rất rõ ràng, cô gái này đã bị xâm hại sau đó thì tự sát.
Vu Hải Hiên bắt đầu điều tra xem ai là người phục vụ phòng này vào tối hôm qua, hơn nữa
đến chỗ thu ngân kiểm tra ai là người trả tiền cuối cùng.
Kết quả nhanh chóng được tìm ra, phòng này là do Hướng Hoa Quân tổng giám đốc công ty
Hải Thành đặt, Hải Thành là công ty lâu đời, một tháng đều đến đây một lần, hôm qua là do
ông chủ mang Hướng Hoa Quân đi nhận phòng, nhưng lúc nào rời khỏi thì không ai chú ý.
Ông chủ vẫn còn ấn tượng với cô gái này, vì lúc vào cô ta rất lo lắng, có thể nhìn ra được đây
là lần đầu tiên cô đến và đây là một cô gái ngoan ngoãn.
Hai người vào chỉ gọi trái cây, thịt nguội và bia, trong phòng KTV Hoàng Hôn đều có chuông,
nếu khách có nhu cầu thì chỉ cần nhấn chuông là được, nhưng ngày hôm qua, phòng 5012
không có ai nhấn chuông, cho nên cũng không ai chú ý đến.
Mấy người xử lý hiện trường, sau đó đem thi thể về.
Trải qua điều tra, tên cô gái này là Lý Hiểu Văn, là cô nhi, năm nay vừa tốt nghiệp đại học,
đến công ty địa óc Hải Thành làm trợ lý cho Hướng Hoa Quân, Hướng Hoa Quân là người
cuối cùng gọi điện thoại cho cô trước khi cô chết, cho nên Hướng Hoa Quân là tình nghi lớn
nhất, đáng tiếc sau khi kiểm tra không có bằng chứng xác thực để tố cáo Hướng Hoa Quân,
trong người cô cũng không có tình trùng của ông ta, xung quanh cũng không có vật chứng gì
đặc biệt, nhưng vẫn bị tình nghi, Vu Hải Hiên là cảnh sát phụ trách vụ án này, cậu đi đến công
ty địa ốc Hải Thành để tìm hiểu.
Công ty địa ốc Hải Thành là công ty lớn ở thành phố Vĩnh Ninh, kiệt tác trong tiểu khu "Cẩm
sắc" chính là do ông ta khai thác, vừa mới bắt đầu phiên giao dịch đến mười hai ngàn một
mét vuông, mặc dù nhiều người than vãn, nhưng cũng có rất nhiều người bỏ tiền ra mua,
trong tiểu khu "Cẩm sắc" không chỉ có nhà đẹp, hơn nữa cũng đặc biệt đầy đủ, bệnh viện,
siêu thị, trường học, ngân hàng, công viên... Có thể nói là tiện nghi.
Nghe nói phong thủy của tiểu khu này đặc biệt tốt, rất nhiều chuyên gia đã xem, cho nên bắt
đầu phiên giao dịch vào mùng một, thì đã có giá mười hai ngàn....
Vu Hải Hiên cùng Cát Bân đến công ty địa ốc Hải Thành, Công ty địa ốc Hải Thành là một tòa
cao ốc độc lập bảy tầng, xây dựng nguy nga lộng lẫy, toàn bộ toà nhà có hình dáng như một
cây đao, nghe nói có liên quan đến phong thủy, Vu Hải Hiên ở bên ngoài nhìn một chút, bị
tường thủy tinh làm cho chóng mặt.
"Không hổ làm địa ốc, nơi làm việc tốt như vậy." Cát Bân cảm khái.
"Bớt nói nhảm đi." Vu Hải Hiên nói xong thì dẫn đầu đi vào trước, Cát Bân đuổi theo sau.
Đến trước đại sảnh thì bị ngăn lại, cho dù là cảnh sát, tiếp tân ở đại sảnh cũng không dám
cho vào, gọi vài cuộc điện thoại xin phép, cuối cùng mới nói Hướng Hoa Quân không có ở
công ty, vừa nhìn là biết đang từ chối khéo, Vu Hải Hiên cũng không tức giận, mang Cát Bân
trực tiếp ngồi xuống ghế sa lon ở phòng khách đợi.
Sắc mặt tiếp tân hoảng sợ gọi vài cuộc điện thoại, mới đi đến nói với Vu Hải Hiên và Cát Bân:
"Xin lỗi ngài, Hướng tổng có ở công ty, vừa rồi là nhầm lẫn, mời các ngài đến phòng làm việc
của Hướng tổng ở tầng bảy."
Vu Hải Hiên cùng Cát Bân một bộ dạng lười biếng đứng lên đi vào thang máy.
Vu Hải Hiên và Cát Bân tìm được phòng làm việc của Hướng Hoa Quân, đi vào. Phòng làm
việc của hắn ta rất lớn, trang trí cũng không tệ, làm cho người ta chú ý chính là mặt tường
thủy tinh, từ bên trong có thể nhìn thấy rõ bên ngoài, phong cảnh không tệ.
Hướng Hoa Quân thấy Vu Hải Hiên cùng Cát Bân vào thì vội vàng đứng lên chào đón: "Xin
lỗi, vừa rồi muốn đi ra ngoài, lúc sau đã giải quyết xong nên cũng không cần đi, cấp dưới của
tôi lầm, nên để hai vị đợi lâu, hai vị tìm tôi có chuyện gì sao?" Hắn nói rất chân thành, cười rất
vô tội, giống như chuyện là thật vậy.
Vu Hải Hiên và Cát Bân hai người nhìn nhau, trong ánh mắt thầm hiểu người này không dễ
đối phó.
Chính là gặp phải tội phạm, không sợ người dương dương tự đắc một bộ dáng cậu không
dám động đến tôi, chỉ sợ cái thứ chết còn không biết hối cãi.
Không có nhận xét nào: