Bốn người ở đây chen chúc nhau thành một cục, giữa bọn họ như có một vòng xoáy vô hình, lấy Vu Hải Hiên làm trung tâm, ba người còn lại quay quanh.
"Làm sao đây?" Vu Hải Hiên hỏi.
"Hủy nó đi!" “Cốt trủng” vương la.
Già Nam chưa kịp nói, chỉ thấy Vu Hải Hiên đã xé lá bùa kia làm hai...
"Ầm" Một tiếng nổ... Bốn người họ bị nổ văng ra, ngay cả căng biệt thự cũng sụp đỗ hoàn toàn, đá bay tứ tán, mảnh vụn văng khắp nơi, Lâu Uy được Già Nam bảo vệ dưới thân, không có chuyện gì, “Cốt trủng” vương cũng không sao, chỉ có Vu Hải hiên rất thảm, căn bản chỉ còn một hơi tàn.
"Não của ngươi bị hư rồi hả, ngươi nghĩ chúng ta đều như ngươi, có thể trải qua một vụ nổ lớn như vậy sao?" Già Nam nhìn “Cốt trủng” vương nhíu mày, nói xong đi đến bên cạnh Vu Hải Hiên, trong tay xuất hiện luồng sáng màu vàng, bao phủ người Vu Hải Hiên...
Cuối cùng Vu Hải Hiên cũng rên rỉ một tiếng, cố gắng mở mắt, nhưng trên người vẫn còn vô số vết thương...
Già Nam thu tay lại, Lâu Uy đi đến, đỡ Vu Hải Hiên dậy, nghe được tiếng còi cảnh sát chạy đến nơi này, Vu Hải Hiên khó khăn dựa vào Lâu Uy: "Vì sao không chữa khỏi cho tôi?"
"Ở đây nổ lớn như thế, cảnh sát đến xem cậu mà không bị thương thì sao được hả?"
Vu Hải Hiên không nói nữa, dùng sức xoay đầu nhìn đống thịt trên đất, vẫn còn đang giãy giụa.
Lâu Uy chú ý đến hành động của Vu Hải Hiên, đã bị thương thành thế này mà vẫn còn quan tâm đến đống thịt, những người khác cũng nhìn thấy, Già Nam sờ cằm nhìn “Cốt trủng” vương: "Chuyện của ngươi, ngươi tự giải quyết."
“Cốt trủng” vương dùng trượng đánh tới, Vu Hải Hiên kêu thảm thiết hai chữ "Không được", Già Nam đưa tay ra giữ lại trượng của “Cốt trủng” vương: "Ý của ta là ngươi cho hắn bộ xương, không phải kêu ngươi giết hắn!"
Xương “Cốt trủng” vương vang lên hai tiếng, đưa một ngón tay chỉ vào Mạc Khô, một luồng bụi bặm màu xám từ lòng bàn tay hắn phát ra, chảy vào cơ thể Mạc Khô...
Mạc Khô càng giãy giụa kịch liệt, từ trong đống thịt mộc ra từng cái xương, làm cho hắn sống không bằng chết...
Lúc này cảnh sát đến, thấy Vu Hải Hiên và Mạc Khô đều bị thương nằm dưới đất...
Cảnh sát đưa hai người đến bệnh viện, cơ bản Vu Hải Hiên chỉ bị ngoại thương, cả người đều băng lại, những thứ khác không có vấn đề gì, chỉ là trong thời gian ngắn không tự chăm sóc được mình thôi.
Đồng nghiệp hỏi Vu Hải Hiên có cần báo cho người nhà cậu đến chăm sóc không, Vu Hải Hiên nghĩ nghĩ, không muốn làm cho cha mẹ phải lo lắng, chỉ thuê một người đến chăm sóc, đáng tiếc ngày thứ nhất đã xảy ra vấn đề.
Người được thuê là một người phụ nữ, lúc đầu Vu Hải Hiên cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà về sau... Cậu muốn đi vệ sinh... Người cậu thuê cũng không biết, mấu chốt là Vu Hải Hiên cũng không thể nói a.
Cậu lại muốn thuê một người nam, không biết vì sao lại có rất ít người, trong lúc nhất thời không tìm được, đồng nghiệp tìm giúp cậu một người, lại là một người đàn ông thô kệch...
Vu Hải Hiên nằm một mình một phòng trong bệnh viện, cả người quấn đầy băng vải, thật ra Già Nam có thể trị hết cho cậu, nhưng dưới con mắt mọi người, cả người cậu bị thương, nếu lập tức khỏe lại, sợ rằng sẽ được lên báo đó.
Lâu Uy đến, trong tay cầm một tờ báo và một hộp cơm giữ ấm, mấy ngày nay đều là anh cho sóc cho cậu.
Ngày thứ nhất Lâu Uy đến Vu Hải Hiên vẫn còn rất khách sáo, dù sao Lâu Uy cũng cứu mạng cậu, hơn nữa hai người có thể nói là không quen biết, chỉ là cùng chống lại kẻ thù thôi, mặc dù Lâu Uy chủ động đến chăm sóc cậu, nhưng mà... Nhưng mà Vu Hải Hiên ngại.
Kết quả là ngày đó từ sáng đến tối, Vu Hải Hiên không nói gì, đến buổi tối, cuối cùng Lâu Uy cũng hỏi Vu Hải Hiên: "Cậu không đi vệ sinh sao?"
Muốn, muốn chết được, nhưng mà vẫn xấu hổ, Vu Hải Hiên nhớ lại ngày hôm qua, nhìn người cậu thuê xoay quanh mình, cũng không biết có phải da mặt cậu mỏng không, nhưng thật sự con người có ba cái gấp, cậu vẫn là lúng túng gật đầu.
Vu Hải Hiên nhìn Lâu Uy đi đến, trong mắt Lâu Uy lóe lên tia sáng ranh mãnh, nhất định cậu không nhìn lầm...
Chờ Lâu Uy chăm sóc Vu Hải Hiên đi vệ sinh xong, Vu Hải Hiên không còn ngại nữa, theo như cậu nói là, cuối cùng đã đạt đến mức độ quan hệ thân mật của “Cậu nhỏ”, còn ngại gì nữa chứ.
Vu Hải Hiên vừa thấy được Lâu Uy thì tinh thần tỉnh táo, chủ yếu bởi vì Lâu Uy cầm theo hộp cơm, cơm bệnh viện thật sự là ăn không ngon, ngày hôm qua có nói, hôm nay liền thấy hộp cơn, Lâu Uy là người tốt a, Vu Hải Hiên cảm động.
Lâu Uy đở Vu Hải Hiên dậy, lót cái gói sau lưng cậu, cho cậu nửa nằm, sau đó lật tờ báo ra, đặt trước mặt cậu, tiêu đề thật to: CẢNH SÁT DŨNG MÃNH PHI THƯỜNG PHÁ ĐƯỢC MÊ ÁN. Phía dưới thì lưu loát viết một bài hoàn chỉnh, nội dung là cảnh sát cùng một nhóm tội phạm đấu trí đấu dũng, trải qua nhiều sự việc, cuối cùng hôm qua đã tìm được sào huyệt của bọn tội phạm, sau khi đánh nhau kịch liệt, tội phạm cho nổ lựu đạn, hai người đều bị thương nặng, cảnh sát cũng bắt được tội phạm.
Vu Hiên Hiên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó hỏi Lâu Uy: "Đây là chuyện xảy ra lúc nào, sao tôi không biết."
Lâu Uy mở hộp cơm giữ ấm ra, bên trong có cháo thịt nạc trứng muối, đổ ra chén: "Người được nói đến là cậu, sao cậu không biết được."
"Tôi thật sự không biết, anh xem,... Cảnh sát Vu một đường quét đến sào huyệt của tội phạm, lúc này tội phạm xin tha, cảnh sát Vu nhất thời mềm lòng mà tha cho tội phạm, không ngờ tội phạm cho nổ lựu đạn, muốn cùng cảnh sát Vu chết chung, cảnh sát Vu đá một chiêu, đá bay trái lựu đạn..." Vu Hải Hiên đọc đến đây thì không nhịn được cười, làm động đến vết thương, biến thành bộ dạng nhăn nhó, nhưng còn chưa chịu thôi: "Khi nào thì xảy ra chuyện này, nhất định người này ăn không nói có, đúng là biết diễn mà."
Cuối cùng Lâu Uy cũng bị Vu Hải Hiên chọc cười, lấy cháo ra ngồi trên giường trước mặt cậu.
"Thật sự là cháo thịt nạc trứng muối, anh làm hả?" Vu Hải Hiên hít hà.
"Mua."
Vu Hải Hiên ồ một tiếng há mồm ăn, cậu chỉ là thuận miệng hỏi thôi, từ phòng bếp của hai người có thể nhìn ra được, Lâu Uy cũng như cậu, điều không có thiên phú nấu nướng, cậu muốn nhắc đến muốn ăn thứ này, ít nhất Lâu Uy cũng mua cho cậu, cảm thấy rất cảm động a.
Vừa mới ăn cháo, cửa phòng bệnh "Ầm" một tiếng bị mở ra, đầu hói cục trưởng đại nhân vọt đến trước giường bệnh của Vu Hải Hiên: "Thằng nhóc này ô a, trở về nhớ cho tôi chữ ký a!"
Vu Hải Hiên bị sặc cháo ho khan, đầu Lâu Uy đầy hắc tuyến.
Căn bản cục trưởng không chú ý đến vẻ mặt hai người, ở đó tiếp tục vui mừng, huơ tay múa chân: "Lần này cậu nổi tiếng, tất cả mọi người đều biết, nhưng mà cậu yên tâm, tôi không cho báo đăng hình của cậu, còn giữ bí mật nơi cậu nằm viện và nhà của cậu, mọi người sẽ không biết, như vậy về sau cậu có thể đi nằm vùng tiếp..."
Nếu như không phải cả người cậu đều bị băng lại hành động không thuận lợi, thật sự Vu Hải Hiên muốn trốn vào trong chăn, không nhìn cục trưởng đại nhân, cậu dùng ánh mắt ra hiệu cho cục trưởng xem bài báo kia, ho khan vài tiếng mới hỏi: "Những thứ này không biết do ký giả nào viết?"
Cục trưởng cao hứng: "Là tôi a, thế nào, viết cậu rất anh dũng đi, tất cả mọi người sẽ thần tượng cậu, cậu nên cảm ơn tôi phải không?"
Đầu Vu Hải Hiên hắc tuyến: "Hình như xếp quên nói với ký giả kia câu gì phải không?"
"Câu gì?" Cục trưởng khó hiểu.
"Nguồn gốc của báo đài, đơn giản chỉ là hư cấu."
Cục trưởng tức giận muốn nắm lấy vai của Vu Hải Hiên, nhưng cả người cậu đều băng bó không biết xuống tay ở chỗ nào, không thể làm gì hơn là trừng cậu tỏ vẻ ông đang tức giận: "Được a, vậy cậu nói sự thật cho tôi biết."
Vu Hải Hiên nghĩ nghĩ muốn đem chuyện hôm qua nói ra, nhưng lại có cảm giác nói ra sẽ càn hư cấu hơn: "Không phải, tôi nói xếp không hổ danh là xếp, chuyện hư cấu cũng làm như sự thật được." Nói xong trong lòng cậu muốn ói.
Lâu Uy không nhịn được ho khan một tiếng, vẻ mặt kỳ quái, sau đó hai người bắt đầu làm việc của mình, không ai để ý đến vị cục trưởng đang vui mừng như nổi điên bên cạnh.
Thật vất vả cục tưởng mới đi, Lâu Uy cất hộp cơm giữ ấm, ngồi ở đầu giường gọt táo, anh không giỏi nói chuyện, Vu Hải Hiên thấy anh trầm mặt cũng không sợ, bắt đầu ầm ĩ muốn gọi đầu.
Lúc đầu Lâu Uy chỉ nói hai chữ, chính là không được, đáng tiếc loại tính cách như Lâu Uy, thì bề ngoài lạnh lùng nhưng lòng dạ thì rất tốt, cuối cùng cũng không thắng được người nào đó làm bộ dáng đáng thương cầu xin.
Vu Hải Hiên đã nắm được tính cách của Lâu Uy hoàn toàn, biết làm cách nào để đó phó anh, cuối cùng sử dụng chiêu công kích Lâu Uy bằng ngôn ngữ khó chịu muốn chết làm bộ đáng thương, Lâu Uy không còn cách nào chỉ có thể kêu Già Nam ra trị khỏi vết thương trên đầu cho cậu, sau đó bưng thao nước để bên cạnh giường, cho Vu Hải Hiên nằm trên giường để anh gọi đầu giúp cậu.
Vu Hải Hiên vô sĩ, một chút ngại ngùng cũng không có, còn nói nhỏ là cậu rất thoải mái.
Một bên gội đầu còn không quên nói chuyện với Lâu Uy: "Rốt cuộc chuyện như thế nào? Chính tôi cũng không rõ!"
"Lúc đầu, Mạc Khô chỉ muốn lợi dụng “Cốt trủng” vương để được giàu có, nhưng mà hắn không chỉ muốn có thế, suy nghĩ của “Cốt trủng” vương về cốt trủng có ảnh hưởng đến hắn cho đến sau này, hắn muốn xây dựng một thế giới chỉ có cốt trủng!"
Vu Hải Hiên trợn mắt há mồm!
Lâu Uy chăm sóc Vu Hải Hiên cho đến khi cậu xuất việc, ngày cậu xuất viện đồng nghiệp có đến đoán cậu, cậu vẫn ngồi trên giường bệnh đợi Lâu Uy đến, vốn đồng nghiệp muốn nói sẽ ra ngoài ăn cơm để chúc mừng cậu xuất viện, mà hiện tại Vu Hải Hiên đang khó chịu vì sao Lâu Uy không đến, cuối cùng nói dối là vẫn còn mệt nên trở về nhà.
Kết quả về đến nhà thì thấy Lâu Uy đang thu dọn đồ đạc, dáng vè muốn đi.
Vu Hải Hiên ngẩn ngơ: "Anh muốn đi đâu?"
"Về nhà!" Lâu Uy thấy Vu Hải Hiên cũng sững sốt, còn nghĩ cậu sẽ cùng đồng nghiệp đi chúc mừng, không nghĩ lại về sớm thế này.
Vu Hải Hiên lập tức phản ứng Lâu Uy đang nói đến chỗ anh đi, cậu hối tiếc, cậu còn không biết Lâu Uy đến từ đâu, chỉ biết anh là vì Lâu Tình mà đến, hiện giờ chuyện đã giải quyết, anh cũng phải trở về.
"Nhà mới ở được vài ngày, đi như vậy, rất lãng phí."
Lâu Uy cười cười không nói gì, Vu Hải Hiên nhận lấy thùng giấy từ tay Lâu Uy: "Muốn đi cũng phải là tôi đưa anh đi, thật không có suy nghĩ."
Lâu Uy cũng không nói, cuối cùng hai người vừa nói đùa vừa đi thẳng đến xe lửa, Vu Hải Hiên vẫn còn nói đùa.
Lâu Uy mua vé xe, Vu Hải Hiên trộn liếc qua, ít nhất biết được Lâu Uy là người ở thành phố nào, chờ Lâu Uy lên xe, Vu Hải Hiên nhìn Lâu Uy cười nói: "Rảnh thì lại đến chơi."
Lâu Uy gật đầu, xe chạy đi, Vu Hải Hiên không cười nữa, ủ rủ cuối đầu, hận mình không nói một câu, chính là: Tôi sẽ nhớ anh!