Già Nam không bay lên, mà nhảy trên mặt đất, né tránh công kích của xương khô.
Xương khô đánh xuống đất rất chậm, không thể đánh trúng Già Nam, kết quả làm hắn tức giận, càng dùng sức, kết giới lại bắt đầu chấn động...
Lâu Uy, Vu Hải Hiên hỗ trợ lẫn nhau duy trì thăng bằng.
Mặt đất bị xương khô đánh thành những cái hố to, lại xuất hiện nứt nẻ, xung quanh chấn động kịch liệt, chân trời dường như bị xé ra, xuất hiện một khe hở.
Kết giới cứ như thế mà vỡ vụn, bể thành từng mảnh, giống như thủy tinh, sau đó hóa thành bụi biến mất...
Ba người cùng xuất hiện trong biệt thự phòng khách.
"Lần này là thật chứ?" Vu Hải Hiên hỏi Lâu Uy, một bên lấy tay đụng vào vai Lâu Uy, xuyên qua vai anh nhiều lần, lúc này cậu mới yên tâm thật sự.
Lâu Uy bất đắc dĩ nhìn người làm ra hành động buồn cười này, gật đầu ra hiệu là thật.
"Cứ như vậy mà thoát?" Vu Hải Hiên ngây ngốc hỏi.
"Cậu còn muốn thế nào?" Lâu Uy bất đắc dĩ hỏi Vu Hải Hiên.
"Không, không muốn gì, chỉ là vui quá thôi." Vu Hải Hiên cười ngượng ngùng.
Mạc Khô đứng giữa đại sãnh, nhìn ba người trước mặt, cuối cùng không mỉm cười nữa, hắn vỗ tay hai cái, cơ thể Vu Hải Hiên được người mang vào, để trên sàn nhà, Mạc Khô gỡ lá bùa trên cơ thể Vu Hải Hiên ra, Vu Hải Hiên chỉ cảm thấy có một sức hút kéo cậu bay đến sau đó chạm vào cơ thể mình, hợp hai người làm một, sau đó cậu nhảy cỡn lên từ sàn nhà.
Mạc Khô không mỉm cười: "Các người thật sự đã vượt qua dự đoán của ta." Sau đó nghiên đầu nhìn Già Nam: "Vị này là?"
Lâu Uy không nói lời nào, Già Nam tự giới thiệu mình: "Già Nam?"
"Ta nhớ rõ lúc đi cũng không có ngươi."
"Ta vẫn đi chung, dùng máu thề, dùng linh làm chứng, chỉ cần ngài ấy còn máu, chỉ cần ngài ấy còn linh hồn, thì ta vẫn còn tồn tại." Già Nam trả lời.
"Ta nên nhận thua sao?"
"Có lẽ thế." Già Nam cười trả lời.
"Ta là thua ngươi, còn hắn thì sao?" Mạc Khô chỉ Lâu Uy.
"Nếu như ngươi thắng, thì người thắng là ngươi hay là “Cốt trủng” vương?" Già Nam hỏi ngược lại.
Mạc Khô không đáp, sắc mặt trở nên dữ tợn, sau đó da thịt biến thành trong suốt, một bộ xương khô hiện ra trên mặt mọi người.
Chỉ có da thịt Mạc Khô trở nên trong suốt, cũng không biến mất, xương khô trong da thịt của hắn chuyển động, mà da thịt bên ngoài lại không nhúc nhích.
Bỗng nhiên quần áo trên người Mạc Khô bị rớt xuống, cơ thể trong suốt, bộ xương khô xuất hiện hoàn toàn, cổ tay xương khô linh hoạt chuyển động, một cái pháp trượng bằng xương xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, hắn chống pháp trượng đứng đó, cơ thể uốn éo, xương ma sát vào nhau phát ra âm thanh làm cho người ta lo lắng nếu hắn không cẩn thận thì nó rơi mất.
Già Nam đi đến trước mặt Mạc Khô, đối với bộ xương đang lắc lư nói: "“Cốt trủng” vương?"
Tiếng xương va chạm vào nhau phát ra âm thanh: "Là tiểu Bát sao?"
Già Nam hơi tức giận trả lời: "Không phải."
Tiếng xương phát ra tiếng cười: "Ngươi chính là tiểu Bát!"
"Không cho cười, còn cười ta sẽ nhổ hết răng của ngươi."
Cằm của Khô Lâu động vài cái, làm cho người ta có cảm giác hắn đang cười, nhưng đúng là không phát ra tiếng cười.
"Làm sao ngươi ở đây?" Già Nam cũng không so đo.
"Bị nhốt."“Cốt trủng” vương cúi đầu ủ rủ trả lời.
"Làm sao ngươi có thể bị nhốt?"
“Cốt trủng” vương nóng nảy nện pháp trượng xuống đất, lớn tiếng nói: "Ta là bị lừa, là bị lừa, là bị lừa đó, người này nói có người sẽ hại đến con cháu ta, muốn đem tất cả “Cốt trủng” thiêu hủy, bảo ta đi ngăn cản, kết quả đến nơi không biết hắn dùng bùa gì, nhốt ta ở bên trong.
Lâu Uy cùng Già Nam nhìn cơ thể Mạc Khô đã hoàn toàn trong suốt, quả nhiên nơi trái tim lờ mờ có ánh sáng hồng.
"Quả nhiên bộ óc thối rữa quá lâu!" Ngoài miệng Già Nam vẫn không buông tha.
“Cốt trủng” vương càng nóng, mặt đất bị hắn nện có vết nứt, cả căn biệt thự bắt đầu chấn động.
"Được rồi, được rồi, làm sao giúp ngươi ra ngoài đây." Già Nam trấn an bạch cốt vương, hắn nổi giận thật cũng không phải chuyện đùa đâu.
"Đánh bại ta, sau đó lấy bùa ra." “Cốt trủng” vương càng bực, rõ ràng không cam lòng bị nhốt, nhưng không thể làm gì.
Già Nam quay đầu nói với Lâu Uy và Vu Hải Hiên: "Để ta giải quyết cho, đây không phải là việc các ngươi có thể giúp."
Bên trong kết giới, Lâu Uy đã biết “Cốt trủng” vương rất mạnh, tự hiểu mình tuyệt đối không phải là đối thủ, anh lại không cuồng vọng, cho nên lập tức lui vào sát tường, Vu Hải Hiên muốn mở miệng nói mình có thể giúp, nhưng nghĩ nghĩ, thấy mình mà giúp cũng không làm nên trò gì, cho nên lui theo Lâu Uy vào sát tường.
"Lâu rồi không đánh một trận vui vẻ với ngươi." Già Nam nói xong bỗng nhiên nổi gió, tóc cùng quần áo bị thổi bay, gió lượn quanh Già Nam, tạo thành một cơn bão nhỏ, che giấu toàn bộ cơ thể Già Nam.
Sau khi gió ngừng, bóng người Già Nam đã biến mất không thấy, tại chỗ xuất hiện một con cửu vĩ hồ đỏ rực, móng vuốt cào dưới đất, xuất hiện từng vết quào trên sàn nhà, nó nhe răng đối với “Cốt trủng” vương, cổ họng phát ra âm thanh gầm nhẹ uy hiếp, cái đuôi cữu vĩ phía sau khoe khoang đung đưng trên không, giống như một ngọt đuốt đang cháy.
"Tiểu Bát, cuối cùng ngươi cũng có chín đuôi, sau này phải kêu là tiểu Cửu." Trong âm thanh của “Cốt trủng” vương mang theo sự vui vẻ, nhưng hành động cũng không buông lỏng, pháp trượng nhắm ngay cổ cữu vĩ mà đánh...
Cửu vĩ linh hoạt né tránh, chỗ nó vừa đứng xuất hiện một cái hố to, mảnh vụn văng khắp nơi, có thể thấy “Cốt trủng” vương hạ thủ không lưu tình.
"Đúng vậy, cho nên bây giờ ngươi không phải là đối thủ của ta." Nói xong xoay người bay lên đầu “Cốt trủng” vương, “Cốt trủng” vương xoay tay dùng trượng ngăn lại, trên pháp trượng xuất hiện vết quào.
"Quả nhiên có tiến bộ, như vậy ta yên tâm rồi."
"Đừng yên tâm, ngươi còn phải lo lắng mới đúng."
Một hồ một cốt đánh nhau tại một chỗ, không thể tách ra, chiến đấu kịch liệt khác thường...
"Nghe bọn họ nói chuyện, hẳn là tình cảm không tệ, sao lại không nương tay nhau." Vu Hải Hiên nhìn thấy “Cốt trủng” vương dùng trượng đánh trúng cơ thể cữu vĩ, cữu vĩ bị đánh bay vào tường phát ra âm thanh lớn, có thể thấy va chạm không hề nhẹ.
"Người nào vì chủ người đó." Lâu Uy trả lời, cữu vĩ xoay người nhảy lên, đột nhiên cái đuôi thay đổi, như roi quất “Cốt trủng” vương, “Cốt trủng” vương tránh được cái thứ nhất thì còn cái thứ hai.... Cuối cùng bị một cái đuôi cuốn lấy, quăng lên không té mạnh xuống đất.
"Không phải “Cốt trủng” vương bị lừa sao? Chẳng lẽ không quan tâm hả?" Vu Hải Hiên vô cùng khó hiểu.
"Yêu, so với người thì trung thành hơn rất nhiều." Lâu Uy trả lời.
Khi hai người nói với nhau vài câu, một cốt một hồ đã đánh được mấy trận.
"Quả nhiên được nâng cao không ít!" “Cốt trủng” vương khen ngợi lui về phía sau một bước.
"Ngươi muốn bị vỡ thành từng mảnh sao?" Cữu vĩ hồ không đánh nữa, cũng lui về phía sau một bước.
"Làm sao có thể." “Cốt trủng” vương nói xong lại nện mạnh pháp trượng xuống đất, pháp trượng cắm vào trong đất, tiếp theo trên người “Cốt trủng” vương tản ra sương mù đỏ.
Cữu vĩ gào thét, chín cái đuôi đung đưa trên không, cơ thể như ngọn lửa màu đỏ bốc cháy.
Trong tay “Cốt trủng” vương bắn ra sương mù, đánh đến cữu vĩ, Già Nam há mồm, trong miệng phun ra ngọn lửa, ngăn cản sương mù của bạch cốt vương.
Hai thứ chạm vào nhau, ánh lửa nổ tung, văng khắp nơi, Lâu Uy và Vu Hải Hiên nhanh chóng nhắm mắt lại.
Hai phe đồng thời tăng thực lực của chính mình...
Nơi ngọn lửa và sương mù giáp nhau, "Ầm" bắn lên, nóc biệt thự bị đụng bay ra, ánh sáng đỏ và lửa bay thẳng lên trời....
Sau khi ánh sáng biến mất, sương mù xung quanh “Cốt trủng” vương cũng mất, ngọn lửa cữu vĩ còn đang cháy, hắn đánh “Cốt trủng” vương một chiêu cuối cùng, “Cốt trủng” vương đụng vào tường, rớt xuống đất nằm thẳng đó: "Ta thua!"
Hai âm thanh cùng nhau vang lên là Mạc Khô nói, thở hổn hển: "Không, không, ta không tin!"
Hai âm thanh từ trong một miệng nói ra, cùng lúc đó, tầng da thịt bên ngoài “Cốt trủng” vương bắt đầu giãy giụa, dường như nhớ lại, đáng tiếc “Cốt trủng” vương bất động, cho nên đống thịt kia chỉ có thể vặn vẹo giãy giụa...
Cữu vĩ không để ý đến sự giãy giụa của Mạc Khô, gió nổi lên... Già Nam đứng đó cữu vĩ biến mất.
Già Nam đi đến bên cạnh bạch cốt vương: "Là lá bùa này?" Nói rồi đưa tay ra lấy.
“Cốt trủng” vương "Cẩn thận." Hai từ cũng vừa nói ra, Già Nam đã đụng vào lá bùa kia, âm thanh Mạc Khô cười đắc ý.
Già Nam chỉ cảm thấy chỉ có một lực hút truyền đến từ lá bùa, cả cơ thể hắn đều muốn bị lá bùa này hút vào, muốn rút tay ra, nhưng phát hiện tay mình như bị lá bùa giữ lấy không thể mở.
Sắc mặt Già Nam thay đổi: "Đây là tụ linh bùa trong truyền thuyết!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Mạc Khô đắc ý: "Duy nhất chỉ có cái này, là đặc biệt khắc chế linh giới các ngươi, khi người kích hoạt tụ linh bùa, bùa sẽ làm cho ngươi và người kia hòa làm một, nghe theo sự chỉ huy của ta."
Lâu Uy xông lại, hy vọng có thể giúp Già Nam thoát khỏi khốn cảnh, nhưng tay vừa đụng vào bùa tụ linh cũng bị hút vào.
Mạc Khô tùy tiện nói: "Vô dụng, chỉ cần người có linh lực đụng phải, cũng sẽ bị bùa tụ lịnh khắc chế, ha ha ha ha ha ha ..."
Cười được một nữa, bỗng nhiên dừng lại, người Mạc Khô run lên khó chịu, lại như bị sợ cực độ, ánh mắt trợn to, miệng kịch liệt giãy giụa nhưng không thể nào thốt ra lời nguyền rủa.
Chỉ bởi vì Vu Hải Hiên đứng bên cạnh hắn: "Đừng quên còn có ta!" Vu Hải Hiên nói, cậu rất thích thú, cuối cùng mình cũng có tác dụng.
Nói xong cậu thò tay lấy tụ linh bùa lá bùa mà làm cho Già Nam và Lâu Uy bị hút lấy, rút lá bùa ra khỏi cơ thể Mạc Khô.
Bùa được lấy ra, Lâu Uy, Già Nam, bạch cốt vương cũng theo lá bùa mà ra, trên mặt đất chỉ còn Mạc Khô trong suốt, nhưng càng lúc càng quỷ dị, một đống thịt không có xương, giãy giụa ở đó...
Không có nhận xét nào: