Tia chớp xuất hiện dường như muốn xé nát bầu trời, nháy mắt xung quanh sáng như ban ngày, tiếng sấm nổ ầm ầm, chấn động màng nhĩ kêu ông ông...
Vu Hải Hiên dửng dưng, dù sao việc này cũng là giả.
Lâu Uy lại ngưng thần phòng bị, hiện tại có vẻ bọn họ đang đối mặt với tầng kết giới khó khăn nhất, tầng kết giới cuối cùng.
Mây đen bao phủ, che mất vài ngôi sao còn sót lại, tia chớp cuối phá vỡ bầu trời, tiếng sấm nổ ầm ầm, cả thế giới an tĩnh lại, tiếng quạ đen kêu cũng theo đó biến mất, an tĩnh, an tĩnh, an tĩnh đến đáng sợ.
Bóng tối vô hạn bao phủ xung quanh, ngay cả ma trơ cũng không thấy, đưa tay không nhìn được năm ngón, ánh mắt con người hoàn toàn mất đi tác dụng, bầu không khí trở nên cứng nhắc, khẩn trương.
Vào giờ phút này, lỗ tai cũng trở nên nhạy bén vô cùng.
Bỗng nhiên từ lòng đất truyền lên một tiếng nổ "Đùng!", rất nhẹ, có lẽ vào lúc bình thường, sẽ bị xem nhẹ, nhưng hiện giờ thần kinh của Lâu Uy và Vu Hải Hiên đang căng chặt, trong bóng tối một âm thanh nho nhỏ đều bị phóng đại đến cực hạn.
Đột nhiên lại có một tia chớp, đánh vào cây khô bên cạnh, đùng một tiếng, lửa văng khắp nơi, cây khô bốc cháy, cuối cùng cũng có ánh sáng.
"Đùng, đùng, đùng!" Âm thanh bắt đầu nhiều, vang lên dồn dập.
Lâu Uy chưa kịp nghe xem đây là âm thanh gì thì phát hiện mặt đất bắt đầu nứt nẻ, khô khốc, như một cái miệng, muốn nuốt trọn cái gì vậy.
Dần dần vết nứt càng lúc càng lớn, lúc đầu chỉ là khu đất trống, sau đó lan nhanh gần như toàn bộ xung quanh nghĩa địa.
Từ trong vết nứt chui ra vô số đôi tay nhưng chỉ còn bộ xương.
Xương tay bắt đầu kéo chân hai người, liều mạng kéo xuống, muốn kéo hai người xuống vết nứt...
Ánh lửa phản chiếu lên mặt Mạc Khô, hắn vẫn cười như cũ, cười rất dịu dàng, dường như tất cả mọi thứ không phải hắn tạo thành, hắn thưởng thức mọi thứ trước mắt.
Vu Hải Hiên nhìn người này mỉm cười, nếu như không biết thân phận hắn, nhìn thấy nụ cười này, còn nghĩ hắn là phật Di Lặc chuyển thế, nếu như hắn không phải loại người thế này, thì cậu thích nụ cười của hắn, đáng tiếc a!
Giả, giả, đều là giả, trong lòng Vu Hải Hiên mặc niệm, đáng tiếc lần này sử dụng không tốt lắm, cậu vẫn bị những đôi xương tay này kéo chân, dường như khớp xương đang bấm vào thịt cậu, cảm giác đau đớn cũng không phải là giả.
Cậu ngẩng đầu nhìn Lâu Uy, tình huống cũng giống như thế.
Dường như tất cả xương tay đều tụ lại phương hướng hai người, có một đôi tay bắt lấy chân hai người, hai người duy trì thăng bằng rất khó khăn, muốn hất văng cái xương tay đó ra, lại bị nắm chặt, nhúc nhích cũng không được.
"Cốt trủng?" Lâu Uy một bên giữ thăng bằng một bên nhìn Mạc Khô, nói ra hai chữ này.
Mạc Khô đang thương hại nhìn hai người, nghe Lâu Uy hỏi thế, cuối cùng sắc mặt cũng thay đổi, nhưng nhanh chóng biến mất, lại cười: "Quả nhiên tiên sinh hiểu rộng, ngay cả cái này cũng biết."
Sắc mặt Lâu Uy âm trầm, kết giới "Cốt trủng" Này, anh chỉ mới nghe qua thôi...
"Hai vị, hưởng thụ đi, kết giới này là thật, không phải là ảo giác, chúc các người may mắn!" Nói xong, Mạc Khô biến mất tại chỗ, chỉ để lại hai người giãy giụa.
Là thật? Vu Hải Hiên cũng cảm giác được tất cả đều là chân thực, ngay cả Lâu Uy cũng bị kéo xuống...
"Thiên địa âm dương, ngũ hành tương trợ, lửa!" Lâu Uy đưa tay ra đốt cháy cái cây, ngọn lửa trên cây bỗng nhiên bay thẳng vào lòng bàn tay Lâu Uy.
Trong tay Lâu Uy xuất hiện một thanh kiếm, Vu Hải Hiên nhìn kiểu dáng rất quen mắt, chẳng qua lần trước là băng kiếm, lần này là hỏa kiếm.
Lâu Uy cầm hỏa kiến, chém vào xương tay dưới chân, kiếm chém qua, xương tay bay tán loạn....
Lâu Uy hành động rất nhanh, xương tay dưới chân hai người dần dần bị đánh bay, hai người đứng trên vùng đất trống, dưới chân không còn xương tay, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hoàn cảnh cũng không thay đổi, hai người nhìn cây khô xung quanh, những ngôi mộ bị tàn phá.
"Xem ra chúng ta còn chưa ra ngoài được." Vu Hải Hiên phòng bị nhìn xung quanh.
Lâu Uy gật đầu, sau đó hai người nhìn thấy những xương bị đánh nát lại bắt đầu xuất hiện, hiện đến một nơi thì ngưng tụ, lần nữa biến thành cánh xương tay hoàn chỉnh, giãy giụa muốn đi đến chỗ hai người, mặt đất lại tiếp tục nứt nẻ, vô số xương tay xông ra, rất rõ ràng, vẫn là mánh cũ muốn kéo hai người xuống địa ngục làm bạn với chúng, không được thì sẽ không dừng tay...
Lâu Uy lại cầm kiếm, đánh nát xương tay vừa đến gần, nhưng cứ thế mãi, cũng không phải là kế hay, hai người sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này, xương tay bị đánh nát hết đợt này lại đến thêm đợt khác, huống chi số lượng còn đang tăng lên nhanh chóng...
Lập lại lần thứ tư: "Như vậy không phải là cách, chẳng lẽ không thể hủy toàn bộ chỗ này sao?" Vu Hải Hiên cảm thấy mệt mỏi thay cho Lâu Uy.
"Được!" Lâu Uy trả lời.
"Vậy thì..."
"Tôi chỉ biết là làm được, nhưng mà tôi không biết làm thế nào!" Lâu Uy trả lời, mặt Vu Hải Hiên 囧, cuối cùng cậu cũng biết, Lâu Uy nói thật, không phải đùa: "Dùng máu thề, dùng linh làm chứng, Già Nam, ra."
Già Nam hiện thân trên không trung, hành lễ với Lâu Uy, sau đó nhìn xung quanh.
Sở dĩ Lâu Uy gọi Già Nam ra, là vì "Cốt trủng", Già Nam từng nói với anh, mặc dù Già Nam bảo vệ anh, nhưng với anh mà nói, Già Nam như một người thầy, trí nhớ kiếp trước của anh mất đi, nhưng Già Nam thì không, có rất nhiều nguyên nhân, đây là Già Nam nói cho anh biết, việc của "Cốt trủng" cũng vậy, bất quá lúc đó Già Nam chỉ nói một ít.
Già Nam nhìn xung quanh, bỗng nhiên cười: "Lại gặp mặt bạn cũ."
Hai người cũng không biết Già Nam nói gì: "Ta biết tên vương “Cốt trủng” này, còn là bằng hữu của nhau."
Già Nam nói xong thì đốt cháy cây khô, một thanh kiếm xuất hiện trong tay Già Nam, lửa từ thanh kiếm lan dần lên cả thân thể hắn, như cái lòng bao phủ nhưng Già Nam không bị đốt cháy, hiện giờ hắn như hỏa chiến thần, chỉ là không mặc khôi giáp.
Già Nam bắt đầu đánh tan những xương khô này, ánh lửa xẹt qua, xương khô vỡ vụn, âm thanh xương vỡ, còn xuất hiện thêm quỷ khóc, hẳn là do chủ nhân của những chiếc tay xương khô này...
Xương bị đánh nát bay tán loạn, những thứ này bay ra còn mang theo ánh lửa trên kiếm của Già Nam, lửa không tắt, đốt cho đến khi xương cháy thành tro, ánh lửa văng khắp nơi, tuy quỷ dị nhưng tuyệt đẹp.
Xương khô vẫn đang gia tăng không ngừng bỗng nhiên rút về, đất nứt nẻ lại khôi phục như ban đầu.
Già Nam làm xong tất cả mọi việc, không thấy mệt mỏi, đáp xuống bên cạnh Lâu Uy, ánh lửa trên cơ thể dần dần tắt đi.
"Làm sao ngài làm được như vậy?" Vu Hải Hiên rất hưng phấn hỏi: "Vì Sao vừa rồi Lâu Uy cũng tạo ra lửa nhưng không làm được?"
Lâu Uy bị nói thế cũng không tức giận, anh đã sớm biết Già Nam rất mạnh.
"Ngài ấy không thể làm được, vì tôi dùng lửa yêu."
"Lửa yêu!" Lâu Uy lập lại, mặc dù Già Nam đi theo anh rất lâu, nhưng anh cũng không biết thân phận thật của Già Nam, Già Nam luôn dùng hình người xuất hiện trước mặt anh, chẳng lẽ nguyên thân của Già Nam không phải là người?
Già Nam cũng không trả lời nghi ngờ của Lâu Uy, Lâu Uy cũng không hỏi tiếp, cho dù thân phận của Già Nam thế nào, thì hắn cũng bảo vệ anh.
Xương khô không còn, bọn họ vẫn ở trong kết giới chưa đi ra ngoài được.
"Ngài nói ngài biết “Cốt trủng” vương, vậy ngài đánh bại hắn, được không?" Vu Hải Hiên chợt nhớ ra hai người có quen biết.
"Không giết những thứ này, hắn sẽ không ra gặp ta."
Vu Hải Hiên còn muốn hỏi gì nữa, nhưng bỗng nhiên xung quanh lại tối đen, yên tĩnh, ngọn lửa trên cây khô cũng bị dập tắt, dường như trong nháy mắt, ngay cả không khí cũng dừng lại...
Mấy giây sau, những đóm lửa ma trơi sáng lên, kết giới bắt đầu lắc lư, ba người ổn định cơ thế, sau đó phát hiện không trung trên nghĩa địa bắt đầy xuất hiện lốc xoáy, càng lúc càng lớn, một bộ xương khô xuất hiện, đầu và thân thể nó cao lớn, đến khi nó xuất hiện hoàn toàn, thì xuất hiện trước mặt ba người là một vật khổng lồ.
Vu Hải Hiên và Lâu uy bắt đầu phòng bị, Già Nam lại nở nụ cười, bay lên không trung, bay đến trước mặt bạch cốt: “Bằng hữu cũ, lại gặp mặt."
Hốc mắt xương khô xuất hiện ánh sáng đỏ, như ánh mắt màu đỏ, lóe lóe hồng quang: "Ngươi là ai?"
"Ngươi không nhớ ta sao?"
Xương khô không trả lời, mà trực tiếp tấn công Già Nam, hai ngón tay như gộng kiềm kẹp chặt eo Già Nam, muốn cắt đứt eo Già Nam, Già Nam thấy tình thế không đúng, bay lên tránh thoát, xương khô lại không buông tha Già Nam, tiếp tục đánh...
Già Nam bay lượm trên không tránh né, cũng không lúng túng, như một con bướm nhẹ nhàng bay lượn, xương khô đuổi theo đánh Già Nam, hoàn toàn quên mất hai người dưới đất.
Già Nam bay về phía trước tránh được một chiêu của xương khô, thừa dịp xương khô muốn tấn công chiêu khác, rút đai lưng, xoay người đem đai lưng quăng ra ngoài, đai lưng trên không trung cũng không rơi xuống, mà bay đến chỗ xương khô, lượn quanh xương khô vài vòng, bỗng nhiên đai lưng biến đổi, như một chiếc dây thừng cuốn lấy xương khô, xương khô bị kẹt, giãy giụa trước sự trói buộc...
Già Nam đứng trên không trung nhìn kỹ hai mắt xương khô, lại bay trở về bên cạnh Lâu Uy: "Đây chỉ là người thay thế." Người thay thế cũng tốt: "Là dùng một đoạn xương của “Cốt trủng” vương biến thành, bảo vệ kết giới này, làm việc dư thừa như vậy."
Lâu Uy và Vu Hải Hiên không hiểu nhìn Già Nam: " “Cốt trủng” vương cùng người kia đã đạt đến hiệp định gì đó, thay hắn ở đây bảo vệ kết giới này, nhưng hẳn là “Cốt trủng” vương không phải tự nguyện, cho nên không yên tâm đặt mình hoàn toàn vào trong kết giới này, nên chỉ dùng một đoạn xương thay thế, hiện giờ chúng ta có thể lợi dụng đoạn xương này."
"Lợi dụng, lợi dụng thế nào?" Lâu uy hỏi.
"Lấy vũ khí của hắn, để tấn công hắn." Già Nam trả lời.
Âm thanh Già Nam vừa dứt, dây thừng trên người xương khô bị rớt đứt xuống thành mấy khúc, sau đó xương khô tấn công Già Nam ...
Không có nhận xét nào: