Thứ Ba, 30 tháng 5, 2017

XIỀNG XÍCH ÂM DƯƠNG CHƯƠNG 12

Chương 12 Tầng thứ hai trong kết giới

Edit: Bút Chì 0804
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!)
Hai người ngồi trong sự yên tĩnh của sa mạc, dường như không có phong ba gì, mặt trời nắng chói chan, gió trên sa mạc nóng hổi, đến cả hít thở cũng có cảm giác khó khăn.
Lâu Uy thì không sao, vẫn bình tĩnh ngồi đó, nhưng Vu Hải Hiên bị nắng nóng đến nỗi đầu toàn mồ hôi, hận chiếc lưỡi không thể dài thêm, áo khoác cũng bị cởi ra.
Xung quanh một cái cây cũng không có, nơi nơi đều là xa mạc, muốn tìm một chỗ trú nắng cũng không được.
"Anh đúng là ngọc thạch đá lạnh, anh không nóng hả?" Vu Hải Hiên nhìn Lâu Uy nói.
Lâu Uy đứng lên: "Đi thôi!"
"Đi đâu?" Vu Hai Hiên mặc áo vào đứng lên hỏi.
"Núi không đến tìm tôi, thì tôi phải đi tìm núi." Lâu Uy tìm đại một hướng để đi.
Vu Hải Hiên đi theo Lâu Uy, cậu cười nhìn bóng lưng của anh, cậu biết Lâu Uy cũng không sợ cái nóng như thiêu đốt ở nơi này, chỉ là thấy cậu khó chịu nên quyết định đi tìm đường ra, chẳng qua Lâu Uy là loại người sẽ không nói ra việc làm của mình cho người khác biết, cho nên, cậu tự hiểu là được, nếu như nói cám ơn, Lâu Uy sẽ xấu hổ!
Hai người đi được một lát, trong sa mạc vẫn không có thay đổi gì, thậm chí Vu Hải Hiên có cảm giác là Mạc Khô muốn hai người bọn họ bị vây chết trong đây: "Vấn đề khó khăn này có cách nào giải quyết không? Chẳng lẽ chúng ta phải đi ra khỏi sa mạc mới được?"
Vừa dứt lời, xa xa bắt đầu xuất hiện thay đổi, nơi đó cát bụi kéo đến ùn ùn, hình như là một vùng sương mù màu vàng đang tấn công đến chỗ hai người, là bão cát.
Vu Hải Hiên chưa từng thống hận miệng mình như thế.
Chạy hả? Nhìn bão cát ào ào tiến đến, rõ ràng không thể chạy được? Xung quanh một vùng bằng phẳng, ngay cả đồi cát cũng không có một cái...
Hai tay Lâu uy kết ấn: "Thiên địa âm dương, ngũ hành tương trợ, mộc!"
Trước mặt hai người bắt đầu xuất hiện bui cây, trong nháy mắt khắp nơi biến thành rừng rậm, ngăn cản bão cát.
Bão cát đánh vào rừng rậm, truyền đến từng trận gió gào thét, kết ấn trên tay Lâu Uy không ngừng thay đổi, rừng cây càng dày càng cao...
Cuối cùng bão cát cũng lui Vu Hải Hiên thở phào nhẹ nhõ, nhưng bỗng nhiên dưới chân cậu trượt, chỉ cảm thấy chân cậu lún xuống, người cũng té theo...
Cát chảy, trong sa mạc có rất nhiều hố cát như thế, nhìn bên ngoài cũng như những nơi khác, nhưng chỉ cần đạp lên, thì sẽ rơi xuống, sau đó bị chôn sống, nếu như giống cát chảy, có lẽ hai người còn có cơ hội phản ứng, Lâu Uy thấy thế liền kéo Vu Hải Hiên ra, nhưng Mạc Khô tăng nhanh tốc độ cát chảy, Vu Hải Hiên thấy mình nhanh chóng bị kéo xuống, phút chốc sẽ bị cát chôn vùi.
Trong nhát mắt chỉ thấy đỉnh đầu Vu Hải Hiên, Lâu Uy kết thúc kết ấn lập tức nhảy theo.
Vu Hải Hiên ngã mạnh xuống đất, té choáng váng, áo khoác đã sớm không biết vứt ở đâu, mấy giây sau Lâu Uy rơi xuống bên cạnh cậu. Mặc dù Lâu Uy cũng rơi xuống, nhưng không hề thảm hại, anh vững vàng ngồi xổm bên người Vu Hải Hiên.
Vu Hải Hiên nhìn thấy Lâu Uy cũng không thấy kỳ quái chút nào, cậu biết chắc chắn Lâu Uy sẽ nhảy xuống với mình, cậu đứng lên phủi bụi cát trên người xuống: "Quả nhiên không có chuyện gió yên biển lặng."
Hai người nhìn xung quanh, xung quanh chỉ toàn những bức tường bằng đất màu xám, có rất nhiều con đường, nhìn như một mê cung.
"Đi thế nào đây?" Vu Hải Hiên hỏi Lâu Uy.
"Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nói đáng tiếc không có la bàn chứ."
Vu Hải hiên sửng sốt: "Anh đùa với tôi hả? Anh cũng biết đùa với tôi nữa hả?"
Lâu Uy không để ý đến cậu, đi theo một con đường hẹp, Vu Hải Hiên theo sát phía sau Lâu Uy.
Con đường phía trước thay đổi thành một, hay bên vẫn là vách tường cao ngất, hai người sóng vai đi về phía trước, mỗi khi đi lên một bước, thì phát hiện con đường phía sau sẽ biến mất, xem ra không có lựa chọn khác, chỉ có thể đi thẳng, không có cơ hội quay đầu.
Sau khi đi mấy bước... Trước mặt hai người xuất hiện thế giới thủy tinh trong suốt.
Đáng tiếc những thứ này không phải là thủy tinh chân chính, mà chỉ là một cục đá to lớn, từng khối từng khối chất đống như núi giả vậy, những khối băng này thậm chí còn bóc khói trắng, có thể tưởng tượng được nhiệt độ xung quanh.
Những đá băng này bắt đầu xê dịch, lúc đầu chỉ động từ từ, sau đó bắt đầu gia tăng tốc độ, bị những khối đá băng lớn như thế đụng trúng không phải chỉ đau chơi thôi đâu.
Lúc bắt đầu còn tránh được, nhưng đá băng không những di chuyển, còn hướng đến gần hai người, không gian xung quanh càng lúc càng nhỏ, hai đá băng đụng nhau, những đá băng nhỏ bay khắp nơi, bay trúng hai người.
Khi không gian chỉ còn lại một vị trí nhỏ cho hai người, cuối cùng những đá băng to cũng ngừng di chuyển.
Hiện giờ xung quanh hai người đều là băng, thậm chí phía trên hai người cũng bị đá băng chặn lại, khí lạnh xong vào cơ thể hai người.
Đột nhiên từ sa mạc nóng bỏng lại đi đến thế giới băng, chênh lệch như vậy quả thực làm cho người ta khó mà chịu đựng, nhất là Vu Hải Hiên, áo khoác đã không biết vứt ở đâu, chỉ mặc một cái áo mỏng, cảm thấy khí lạnh này như chui vào xương vậy.
Lâu Uy nhìn Vu Hải hiên phát run: "Ngũ hành có lửa, rõ ràng Mạc Khô cũng nghĩ đến việc này, cho nên lấp kín đường ra phía trên, nếu tôi dùng lửa trợ giúp, thì băng sẽ tan thành nước, tôi với cậu sẽ không có đường ra, nước sẽ bị không khí xung quanh đóng băng, chỉ có thể đông cứng ở chỗ này.”
"Thật sự chúng ta sẽ bị vây ở đây?"
"Còn có một cách, nhưng mà tương đối nguy hiểm." Lâu Uy do dự nói.
"Cũng không nguy hiểm bằng ở chỗ này đâu." Vu Hải Hiên nhìn vẻ mặt của Lâu Uy, biết việc này sẽ nguy hiểm cho cậu, nếu như việc chỉ nguy hiểm cho cậu thì ngược lại cậu không lo lắng.
Lâu Uy trầm ngâm một chút: "Được, thử xem sao, bản thân mỗi người trên vai đều có hai ngọt lửa, việc này cậu có nghe không?"
Vu Hải Hiên gật đầu, ra hiệu cậu đã biết, từ nhỏ đã được nghe truyền thuyết trời tối không nên quay đầu, nếu không lửa trên vai sẽ tắt, sẽ gọi đến ma quỷ không có ý tốt, đây chỉ là truyền thuyết, hóa ra là sự thật.
"Tôi muốn mượn hai ngọt lửa trên vai cậu để dùng, hai ngọt lửa này là tam vị chân hỏa, có thể khắc chế tà môn ngoại đạo, cho nên hẳn là có thể khắc chế băng ở đây, nhưng trong thời gian tôi mượn dùng cậu sẽ không có lửa hộ thân, cậu phải cẩn thận."
Vu Hải Hiên gật đầu lần nữa.
Hai tay Lâu Uy đưa đến vai Vu Hải Hiên, Vu Hải Hiên chỉ cảm thấy vai mình bị sờ một cái, sau đó thấy hai ngọt lửa u lan trong tay Lâu Uy.
Lâu Uy lấy hai ngọn lửa này đi đến chỗ đá băng, những đá băng kia như có ý thức lui về phía ra, Lâu Uy cứ làm như thế, đá băng lui ra tạo thành một con đường cho hai người.
Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cách này khá dễ dàng, bỗng nhiên Vu Hải Hiên cảm thấy có một bàn tay vô hình đang lôi kéo mình, kéo mình lại phía sau...
Thậm chí cậu không kịp mở miệng kêu cứu, may mà Lâu Uy luôn chú ý đến Vu Hải Hiên, cảm thấy không đúng, lập tức đem ngọn lửa bỏ lên vai Vu Hải Hiên.
Vu Hải Hiên lập tức cảm thấy sức lực phía sau biến mất.
Trước mặt hai người vẫn là một con đường, không khác biệt, hai người chỉ đành tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi hai người đi vài chục bước thì xuất hiện một quảng trường, tương tự như sân đấu thú thời La Mã cổ đại.
Hai người đứng giữa sân, bóng người xuất hiện dày đặt kín hết chỗ ngồi, mờ mờ ảo ảo, không thấy rõ mặt, những mỗi chỗ đều có người ngồi.
Con đường hai người đi qua đã không thấy đâu, xung quanh xuất hiện bốn cái lồng sắt to lớn, bốn con sư tử vênh mặt gầm thét đi ra.
Âm thanh huyên náo vang vọng bốn phía, bóng người nháo nhát đứng dậy hướng hai người kêu gào...
Vu Hải Hiên nắm chặt trường kiếm trong tay, bày ra thế công kích: "Đây không phải là thật chứ?"
Lâu Uy làm tư thế phòng ngự: "Với tôi mà nói thì không phải là sự thât, nhưng với cậu thì đó là sự thật!"
"Tôi thật xui xẻo, tôi mà có súng, tôi mới không sợ mấy con này." Mặc dù nói như thế, nhưng cũng không nhìn ra cậu có chút nổi giận nào.
Hai người dựa lưng vào nhau, bảo vệ phía sau của đối phương.
Bốn con sư tử đi lên không hề nôn nóng, ngược lại lượn quanh hai người vài vòng, thậm chí có hai con còn đang ngáp, giống như đang trêu đùa hai người.
Cuối cùng một con sư tử không nhẫn nại được, nhào đến Vu Hải Hiên, dường như nó biết trong hai người thì Lâu Uy không dễ đối phó, cho nên nó chọn cậu để hạ thủ, tuy Vu Hải Hiên tránh nhanh, nhưng bả vai cũng bị móng vuốt cào trúng, chảy máu, Vu Hải Hiên cũng để lại một vết thương trên người con sư tử.
Người xung quanh bị máu tươi kích thích mà sôi trào, tiếng reo hò truyền khắp sân, đánh vào màng nhĩ hai người.
Con sư tử này một kích không giết chết được Vu Hải Hiên, ngược lại còn bị thương, nó bị chọc giận hoàn toàn, lập tức nhào lên lần nữa, bất quá lần này nó cũng không được may mắn như vậy, khi nó nhảy lấy đà Lâu Uy la lên: "Đổi vị trí!"
Khi con sư tử còn ở giữa không trung, Lâu Uy và Vu Hải Hiên hai người đã thay đổi vị trí, Lâu Uy không né tránh công kích của sư tử, ngược lại giơ trường kiếm lên nghênh đón, thân kiếm xuyên qua cổ họng sư tử, sư tử cắn vào cổ họng Lâu Uy, nhưng mà răng của nó cắn xuyên qua cơ thể Lâu Uy, Lâu Uy không có dấu hiệu tổn thương gì, trong nháy mắt cơ thể sư tử biến thành cát, bay trong không trung, rơi xuống đất...
Bốn phía yên lặng như tờ, rất rõ ràng khán giả không mong đợi hai người sẽ chiến thắng.
"Vì sao tôi chỉ có thể làm nó bị thương, còn anh có thể làm cho nó biến mất."
"Bởi vì tôi tin nó là giả, còn cậu thì không thể làm được việc này." Lâu Uy trả lời xong thì phòng bị nhìn ba con sư tử khác, bởi vì một con sư biến mất, ba con kia cảm thấy sự uy hiếp, nhao nhao bày ra thế công kích, đồng thời phát ra âm thanh gầm nhẹ.
Ba con sư tử cùng lao lên từ những vị trí khác nhau.

but chi dua be.gif 

Không có nhận xét nào: