Thứ Ba, 30 tháng 5, 2017

XIỀNG XÍCH ÂM DƯƠNG CHƯƠNG 13

Chương 13 Tầng thứ 3 trong kết giới

Edit: Bút Chì 0804
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!)
Lâu Uy lui một bước về phía sau giơ kiếm lên, kiếm xẹt qua bụng con sư tử, sư tử biến mất...
Sau đó anh di chuyển nhanh chóng sang trái, chém một kiếm xuống đầu sư tử, lại một con nữa biến mất, toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, không có sơ sót chỗ nào.
Nhưng anh còn chưa kịp tấn công con sư tử cuối cùng, con sư tử kia đã tấn công làm cho Vu Hải Hiên ngã, một móng vuốt để dưới đất, một móng vuốt khác thì đè lên bả vai Vu Hải Hiên, cái miệng há to như chậu máy nhắm ngay cổ Vu Hải Hiên, mà kiếm của cậu cũng để ngay cổ con sư tử.
Nếu như là Lâu Uy, thì một kiếm xẹt qua không có chuyện gì khó khăn, nhưng mà Vu Hải Hiên không phải là Lâu Uy.
Con sư tử cũng không nôn nóng cắn xuống, nhưng Vu Hải Hiên thấy thì ánh mắt nó lại nhìn chằm chằm vào Lâu uy, như muốn nói nó chọn Vu Hải Hiên là cách làm đúng đắn, cho nên không hề nôn nóng, nó đứng đối diện với Lâu Uy, dường như đang cười nhạo hai người, tiếng gào thét định tai nhức óc xung quanh, xem ra đây mới là tình cảnh mà những bóng đen kia mong đợi.
Lâu Uy muốn động thủ, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh không chắc tốc độ của mình sẽ nhanh hơn so với con sư tử.
Hai bên đứng đối diện nhau, xung quanh yên tĩnh, chờ đối phương hành động.
Sư tử phát ra tiếng gầm thét đắc ý, tiếp theo cắn xuống, nhưng chỉ trong cái chớp mắt, kiếm của Vu Hải Hiên đã chém vào cổ nó, sư tử biến mất...
Xung quanh một mảnh thê lương, đều là âm thanh bất mãn...
Lâu Uy kéo Vu Hải Hiên từ dưới đất lên, tán thưởng nhìn cậu, có thể làm cho sư tử biến mất, xem ra ý chí của Vu Hải Hiên rất mạnh mẽ, ý niệm cũng không dao động, có thể tin tưởng thứ mà chính mắt mình thấy được hơn nữa còn làm tổn thương được thứ mà ảo giác mình tạo ra, đây không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.
Vu Hải Hiên được kéo lên, nhìn Lâu Uy cười, Lâu Uy làm cho cậu tin tưởng tất cả xung quanh chỉ là ảo giác, chỉ có đối phương mới là chân thật, có thể dựa vào.
Cậu lại có cảm giác vừa rồi Lâu Uy do dự, rõ ràng anh có thể dễ dàng tiêu diệt con sư tử, chỉ cần không lo lắng an toàn của cậu, nhưng mà Lâu Uy không làm thế.
Lâu Uy vào kết giới này cũng vì cậu, lúc này bỗng nhiên cậu nhớ đến cuộc nói chuyện khi hai người lần đầu tiên tiến vào kết giới, khi đó anh nói với cậu là vì cậu, cậu chỉ nghĩ là thuận miệng nói ra, nhưng mà bây giờ cậu mới thật sự hiểu Lâu Uy vì cậu mới tiến vào.
Tình cảm của cậu với Lâu Uy cũng không thân thiết gì, thậm chí có thể nói là hai người xa lạ, mặc dù ở chung, cũng bởi vì có chung kẻ thù giết chết Lâu Tình, nhưng mà Lâu Uy không cần phải vì cậu mà làm nhiều việc như vậy...
Nhưng Lâu Uy làm những việc này, vì cậu mà đứng ở đây, trong kết giới chỉ có hai người có thể dựa vào nhau, giúp đỡ lẫn nhau, vậy thì vì sao cậu không thể tin tưởng Lâu Uy hoàn toàn, Lâu Uy nói ở đây chính là ảo giác, thì đó chính là ảo giác...
Có lẽ Lâu Uy không biết, sở dĩ vừa rồi cậu có thể làm cho con sư tử biến mất, cũng không phải do cậu tin con sư tử là giả, mà bởi vì cậu tin tưởng tin lời nói của Lâu Uy.
Nhưng mà mọi thứ xung quanh không biến mất, các bóng đen lại phát ra tiếng kêu gào kích động.
Hai người nhìn nhau, Vu Hải Hiên nói: "Không phải như tôi nghĩ chứ."
"Chỉ sợ là như cậu nghĩ." Lâu Uy trả lời.
Nói cách khác, từ giờ phút này, hai người không còn đứng cùng nhau để ngăn chặn kẻ thù, mà là đối thủ người sống ta chết.
"Nếu như chúng ta không đánh nhau thì sao?" Vu Hải Hiên ôm chút hy vọng hỏi.
"Vậy thì chúng ta sẽ bị nhốt trong kết giới này mãi mãi." Câu trả lời của Lâu Uy dập tắt hy vọng cuối cùng của Vu Hải Hiên.
"Chúng ta phải giết chết đối phương sao?" Vu Hải Hiên cảm thấy không thể chấp nhận được.
Có lẽ chỉ chết một người là được rồi, người còn lại có thể rời khỏi đây, đi ra ngoài, hoặc là sẽ đối mặt với kết giới tiếp theo."
Vu Hải Hiên ném kiếm trong tay, giang hai cánh tay nhìn Lâu Uy: "Anh giết tôi đi ra ngoài đi!"
Bóng đen xung quanh không còn ồn ào như vừa rồi, bọn họ muốn nhìn thấy một cuộc chiến đầy máu tanh, mà không phải là buông tay chịu thua.
"Nhặt lên." Trong lòng Lâu Uy có một cảm giác khác thường xẹt qua: "Chúng ta có thể đổi cách khác."
"Cách gì?" Vu Hải Hiên tin lời Lâu Uy nói, nhặt kiếm lên.
"Tự sát!" Đối với Vu Hải Hiên, có thể sẽ gặp nguy hiểm, mặc dù vừa rồi cậu không nghi ngờ kết giới này là giả, nhưng cũng không chắc là lòng tin của cậu không dao động: "Chỉ cần như vừa rồi cậu tin kết giới này là giả, cho dù tự sát, thì cậu chết cũng là giả, như vậy mục đích tồn tại của kết giới này đã đạt được, nó sẽ biến mất, nhưng mà cậu phải tin cái chết của cậu là giả."
Vu Hải Hiên gật đầu, đặt kiếm cắt cổ mình.
Đấu trường biến mất, Vu Hải Hiên đứng cùng Lâu Uy, hai người lại trở lại phòng khách lúc đầu, Vu Hải Hiên cảm thấy vận khí cậu thật tốt, kết giới cuối cùng cũng kết thúc.
Mạc Khô vẫn đứng ở giữa đại sảnh, mỉm cười nhìn hai người: "Quả nhiên hai người rất giỏi, kết giới này cũng không làm gì được hai người." Dáng vẻ kia căn bản không giống bị đánh bại trong tay hai người.
Vu Hải Hiên đi lên phía trước: "Anh muốn lật lọng sao?"
"Sao lại thế được?" Mạc Khô vừa nói vừa duỗi hai cánh tay, sau đó khoanh lại trước ngực, tiếp theo cơ thể hắn xuất hiện một màn khói màu đỏ, bao phủ xung quanh hắn, căn bản không thấy được chỗ đó có người, màn khói càng lúc càng đậm, bắt đầu lan ra xung quanh, nhưng khuếch tán rất chậm.
Vu Hải Hiên lo lắng Mạc Khô sẽ chạy, muốn tiến lên bắt hắn, Lâu Uy xông lên giữ tay cậu lại, sau đó nhíu mày, không nói gì.
Hai người đứng yên theo dõi, nhưng vài phút sau khói tản đi, Mạc Khô lại đứng ở đó, cơ thể Vu Hải Hiên nằm trước mặt hắn, Mạc Khô đưa tay ra hiệu mời, vẫn mỉm cười, dường như vừa rồi không xảy ra chuyện gì, sau đó hắn đưa tay ra, ngón trỏ chạm vào trán Vu Hải Hiên, một luồng ánh sáng màu đỏ từ tay hắn xuất hiện, Vu Hải Hiên chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, không tự chủ mà bị ánh sáng đỏ dẫn dắt đi về phía trước, sau đó mất đi tri giác, chỉ mấy giây, cậu chợt giật mình, mở mắt, phát hiện cậu đang nằm dưới đất, trên đầu chính là viên ngọc châu phát sáng kia, trên cơ thể mặc chiếc áo khoác bị vứt đi trong kết giới, xem ra cậu đã trở lại cơ thể mình, thấy Lâu Uy và Mạc Khô chia ra đứng hai bên, cậu lảo đảo đứng lên.
Ba người, hai người đứng, tư thế đối lập, hoàn cảnh rét lạnh.
Mạc Khô vẫn cười như cũ: "Thật sự ta rất bái phục hai người, Mạc Khô tự biết không đấu lại, sẵn lòng đền tội, hai người đến bắt ta đi." Nói xong thì bước đến.
Mặc dù Vu Hải Hiên cảm thấy Mạc Khô nhận thua quá dễ dàng, nhưng cũng chỉ nghĩ hắn thật sự không đấu lại Lâu Uy, cho nên nhận thua trước, muốn làm theo luật pháp, sau này chỉ cần chú ý nhiều hơn là tốt rồi, cho nên cậu không nghi ngờ xoay người muốn dẫn Mạc Khô đi.
"Phải đến sở cảnh sát, vậy thì đi ra ngoài từ chỗ này sao." Lâu Uy nói.
Mạc Khô và Vu Hải Hiên hai người đều nhìn Lâu Uy, không hiểu.
"Tiên sinh có ý gì?" Mạc Khô hỏi Lâu Uy.
Vu Hải Hiên cũng rất tò mò.
"Tôi nghĩ, chúng tôi vẫn còn trong kết giới của Mạc tiên sinh mà phải không?"
Mạc Khô rủ mắt xuống, cười hỏi Lâu Uy: "Sao lại nói thế chứ?"
"Nếu như chúng tôi tin đây là thế giới thật, sợ rằng Mạc tiên sinh cũng không bạc đãi chúng tôi, sẽ sắp xếp một cuộc sống bình thường cho chúng tôi ở đây, có lẽ so với cuộc sống bình thường tốt hơn nhiều, chúng tôi sẽ thỏa mãn với tình trạng hiện tại, chúng tôi sẽ vĩnh viễn không phát hiện đây là thế giới trong kết giới, chúng tôi trong thế giới này cũng sẽ có sinh lão bệnh tử, tất cả cũng là thật, chỉ là cho dù chân thực thế nào, chỗ này vẫn là trong kết giới, không phải thế giới chân thật."
"Rốt cuộc đây là chuyện gì?" Vu Hải Hiên hỏi Lâu Uy, cảm thấy Mạc Khô dễ dàng nhận thua rất không bình thường, quả thật là giả.
"Chúng ta vẫn chưa đi ra ngoài, hiện tại tất cả cũng chỉ là ảo giác mà thôi." Lâu Uy rất bình tĩnh, dường như đây là chuyện rất bình thường.
Mạc Khô cũng không lúng túng, mỉm cười ngẩng đầu nhìn Lâu Uy: "Ta còn cho là ta làm không chê vào đâu được, làm sao tiên sinh biết được?"
Vốn Lâu Uy không muốn giải thích, nhưng nhìn bộ dạng tò mò muốn nghe giải thích của Vu Hải Hiên, anh nói: "Vừa rồi ta đụng trúng tay Vu Hải Hiên."
Vu Hải Hiên bừng tĩnh, Mạc Khô gật đầu: "Thì ra là như thế."
Vừa rồi Mạc Khô phóng thích màn khói đỏ, Vu Hải Hiên đến bắt hắn, Lâu Uy sợ cậu gặp nguy hiểm nên đi ngăn lại, Vu Hải Hiên chỉ là linh hồn, mà căn bản Lâu Uy không có thời gian kết ấn, sẽ không chạm được vào Vu Hải Hiên, khi Lâu Uy nắm tay Vu Hải Hiên chỉ nghĩ muốn giữ cậu lại, không ngờ lại nắm được tay cậu, vào phút chốc đó, anh biết họ vẫn còn đang ở trong kết giới.
Không nói ra, chỉ vì muốn nhìn xem đến cuối cùng Mạc Khô muốn làm gì, hiện giờ đã biết Mạc Khô muốn cho bọn họ thế giới thật trong kết giới, muốn vây bọn họ ở chỗ này thôi.
Mạc Khô thấy cách này cũng không tệ có thể tiết kiệm rất nhiều chuyện, bọn họ ở trong kết giới này cũng như bên ngoài sẽ không tiếp tục chống lại hắn nữa, hơn nữa phương pháp này rất xảo diệu, nếu không phải một giây kia, hắn cũng sẽ không bị hoài nghi.
Mạc Khô bị lật tẩy cũng không tức giận, vẫn cười: "Hóa ra là do ta, ta chỉ nghĩ đơn giản đem cơ thể trả lại sẽ chân thật hơn, không ngờ phạm nhiều lỗi hơn." Vừa nói vừa nhẹ nhàng lắc đầu, giống như đang cảnh tỉnh bản thân mình.
Đang nói chuyện hoàn cảnh xung quanh lại biến ảo, lần này là nghĩa địa vào ban đêm...
Bầu trời không trăng, chỉ có vài ngôi sao khiến xung quanh càng thêm âm u, ba người đứng bên ngôi mộ, ngọt lửa ma trơ lóe lên ánh sáng xanh biết trong đêm tối, xung quanh đều là cây khô mục nát, tiếng kêu của quạ đen truyền đến...
"Ha!" Thanh âm này là của Vu Hải Hiên phát ra, Mạc Khô và Lâu Uy đều nhìn sang.
Vu Hải Hiên bịt kín miệng mình: "Xin lỗi xin lỗi, tôi nhìn thấy cảnh này, tôi không nhin được vui mừng, rất giống điện ảnh!" Nói xong không nhịn được, cười rộ lên.
Mạc Khô cũng không tức giận: "Ta thích tính cách lạc quan của ngươi, thành thật mà nói ta cũng thích như thế, chỉ tiếc là nó quá lạc quan."
Lâu Uy không nói gì, trong vài cái kết giới trước anh đã quen với tính cách này của Vu Hải hiên, anh chỉ chú ý quan sát động tác của Mạc Khô.
Mạc Khô giơ cao hai cánh tay, ngửa đầu nhìn trời, trong mắt hắn hiện lên màu đỏ yêu dị, sấm chớp bắt đầu rền vang...

but chi dua be.gif 

Không có nhận xét nào: