Chương 10 Đại lộ cảnh quan
Edit: Bút Chì 0804
Beta: Bỉ Ngạn Hoa
Edit: Bút Chì 0804
Beta: Bỉ Ngạn Hoa
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!)
Đại lộ cảnh quan có thể nói là khu nhà giàu ở thành phố Vĩnh Ninh, hai bên đều là biệt thự tư nhân, lui đến đều là xe riêng cao cấp, rất ít có người đi bộ ở đây. Mạc Khô hẹn Lâu Uy gặp nhau ở một ngôi biệt thự tại chỗ này, ngôi biệt thự ở tận cùng bên trong.
Lâu Uy đi còn Vu Hải Hiên thì bay.
Vu Hải Hiên định ngăn Lâu Uy: "Hai ngày nữa rồi đi, đến bảy ngày mà, anh không cần chuẩn bị gì sao?"
Lâu Uy xuyên qua linh hồn Vu Hải Hiên, tiếp tục đi về phía trước. Vu Hải Hiên lại tiếp tục cản.
"Chẳng lẽ cậu không nhìn đường hả? Cậu không cản được tôi đâu, còn không bằng lo bay cho tốt đi."
"Không sao, dù sao cũng không có gì có thể cản tôi, đụng trúng thì tôi xuyên qua nó, mà bay cũng tiết kiệm được sức lực." Vu Hải Hiên vừa nói vừa bay nhanh hơn, quay quanh Lâu Uy vài vòng.
"Tôi không biết có nên khen ngợi năng lực thích ứng của cậu không đây!" Lâu Uy lại xuyên qua linh hồn Vu Hải Hiên.
"Thật sự anh không cần chuẩn bị gì sao?”
Lâu Uy dừng lại: "Nếu đúng như cậu nói thì tôi có thể đợi, cậu cũng có thể đợi, nhưng những thứ thuốc mà người khác uống thì không đợi được!"
Vu Hải Hiên không nói gì nữa, yên lặng bay theo sau Lâu Uy.
Đành cược một lần vậy.
Cuối con đường cảnh quan là một căn biệt thự lớn, còn to lớn hơn so với biệt thự hai bên đường. Có thể thấy ở cái nơi mà tấc đất tấc vàng như đại lộ cảnh quan mà có căn biệt thự lớn thế này thì tiền bỏ ra cũng không ít.
Nhưng căn biệt thự này không được trang hoàng gì, không giống những căn biệt thự khác đèn sáng trưng, đầy màu sắc. Căn biệt thự này cửa kính đóng chặt, bên trong không có ánh đèn, nhìn từ xa, chi bằng nói là một căn nhà bỏ hoang, chỉ có hai cánh cửa uy nghiêm bằng đá, nhìn rất cổ xưa.
Toàn bộ cảnh tượng này làm cho người ta có cảm giác quỷ dị...
Lâu Uy đi đến trước cửa, không nhấn chuông mà quan sát hai con sư tử bằng đá trước cửa, sau đó đi đến trước một con sư tử bằng đá, hai tay kết ấn, sau đó ngón tay chọc vào mắt con sư tử bằng đá. Con sư tử bằng đá bỗng nhiên động đậy, còn phát ra tiếng sư tử gầm.
Cửa biệt thự ken két mở ra. Nghe âm thanh thế này thì có thể thấy hai cánh cửa đã rất lâu rồi không mở, bởi vì lâu ngày, đã rỉ sét nên mới phát ra âm thanh chói tai như thế.
Lâu Uy mang theo Vu Hải Hiên đi vào.
Trong sân cỏ dại dây leo phát triển, cây khô khắp nơi, có vẻ rất lâu rồi không ai vào.
Trong sân rất tối, một ánh đèn cũng không có nên có vẻ âm u. Vu Hải Hiên không tự chủ mà nhích lại gần Lâu Uy: "Vừa rồi là chuyện gì?"
"Pháp thuật là một loại thủ đoạn, nếu như tôi không đoán được hắn đón khách kiểu gì thì làm cách gì chúng ta cũng không vào được. Tôi nhìn ra được, tiếng gầm của sư tử chính là nói với chủ nhân ở đây, có người đến thăm, mời chủ nhân ở đây ra nói chuyện."
Hai người đi đến trước cửa biệt thự, cửa biệt thự vẫn đóng chặt, trên cửa có treo một chiếc gương thật cao.
Hai tay Lâu Uy tiếp tục kết ấn, Vu Hải Hiên lại thấy ngón giữa của Lâu Uy bắn ra một luồng sáng vào mặt gương, mặt gương giống như nước hơi gợn sóng nhưng không bể.
"Lục mạch thần kiếm sao?" Vu Hải Hiên tự lẩm bẩm.
Lâu Uy không để ý đến Vu Hải Hiên nói xàm, tiếp tục kết ấn, bắn lên mặt gương ba lần, cuối cùng cửa biệt thự cũng mở ra.
Hai người đi vào, bên trong biệt thự không hề âm u, ngược lại đèn đuốc sáng trưng.
Đáng tiếc chỗ này dù sau cũng không phải tổ chức tiệc tùng, cho dù đèn đuốc chói lọi nhưng khung cảnh lại rất quỷ dị.
Hai người nhìn xung quanh, bên trong biệt thự rất trống, mấy thứ đồ trong nhà cũng không có, chỉ là một căn nhà trống, thậm chí còn không có cầu thang, chỉ có phòng khách, nói đúng ra thì đây giống như bên trong một cái hộp.
Nơi phát ra ánh sáng là một hạt châu treo trên đầu bọn họ, chỉ là một hạt châu mà chiếu sáng như ban ngày.
Mạc Khô đứng ở trung tâm đại sảnh. Hắn mặc một bộ trang phục triều Hán rất hoa lệ, nói: "Các ngươi đến thật nhanh, ta còn nghĩ phải chờ thêm vài ngày nữa cơ đấy."
Lâu Uy không trả lời.
Hắn đi đến đưa tay ra: "Ta tên là Mạc Khô, ngưỡng mộ đại danh tiên sinh đã lâu, hơn nữa vô cùng bội phục thủ đoạn của tiên sinh. Hôm nay được gặp, ta rất vinh hạnh."
Lâu Uy không đưa tay ra, Mạc Khô không tức giận, rất tự nhiên rút tay về.
Mạc Khô làm ra vẻ mặt xin lỗi: "Thật xin lỗi vì chuyện này làm dính líu đến bạn của tiên sinh, nhưng chắc tiên sinh cũng biết chúng ta không ai hơn ai, ta cũng không muốn làm tiên sinh khó xử. Không biết tiên sinh cho ta cơ hội giải hòa được không? Ta sẽ dùng hết sức mình để giải hòa cùng tiên sinh." Giọng nói Mạc Khô hết sức chân thành, mang theo cảm giác mê hoặc.
Thấy bộ dáng Lâu Uy không động, Vu Hải Hiên thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Khô nói tiếp: "Buổi chiều ta cùng bạn tiên sinh thảo luận một vài chuyện, đáng tiếc đến cuối cậu ta cũng không hiểu ta, nhưng ta nghĩ tiên sinh sẽ hiểu."
"Xin lỗi, ta cũng không biết ngươi đã nói gì với cậu ta, ta đã trực tiếp đến đây."
Mạc Khô tỏ vẻ thì ra là thế: "Tiên sinh là cao nhân, có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể nhìn thấy, chẳng lẽ tiên sinh không cảm thấy bầu không khí này càng ngày càng dơ bẩn sao? Chỉ vì mấy thứ này sao? Vì con người, lòng người, con người càng ngày càng vô cảm, bẩn thỉu. Chẳng lẽ tiên sinh không muốn một thế giới thanh tịnh sao?"
"Ta nghĩ, đây chỉ là lý do của ngươi thôi. Ngươi muốn làm gì? Chỉ có ngươi biết, hơn nữa nếu thế giới này thật sự bẩn thỉu thì trong đó công lao của ngươi không hề nhỏ đâu."
Sắc mặt Mạc Khô thay đổi, lần này mang theo khổ não: "Tiên sinh cũng không hiểu được nổi khổ tâm của ta, nếu như thế giới này không thay đổi thành bẩn thỉu như thế thì người giống như tiên sinh đâu có mang theo tâm tư đi cứu đời. Ta chỉ nói cho tiên sinh biết, con người không có cách cứu, cũng không đáng cứu, cuối cùng thế giới này sẽ do ta hủy diệt. Chỉ khi thế giới này hủy diệt, ta mới có thể tạo nên một thế giới hoàn mỹ." Nói đến cuối, sắc mặt Mạc Khô rất thành kính mang theo âm thanh mê hoặc.
Lâu Uy vẫn không nói gì, Vu Hải Hiên thì ở một bên âm thầm sốt ruột.
Mãi lâu sau, Lâu Uy mới mở miệng: "Ta đã suy nghĩ cẩn thận những gì ngươi nói. Ta chỉ thấy thế giới này rất có trật tự, cho dù là ai cũng không thể quấy nhiễu, hơn nữa ta có cảm thấy mục đích cuối cùng của ngươi không chỉ có như vậy, phải không?"
Vẻ mặt Mạc Khô hiện rõ vẻ tiếc nuối: "Mục đích cuối cùng của ta không chỉ có như thế, quả thật xin lỗi nhưng ta không thể nói cho tiên sinh. Hiện tại tiên sinh đang làm ta khó xử, thật sự ta không muốn đánh nhau với tiên sinh. Nếu như tiên sinh không làm khó ta, ta có thể đảm bảo cho sự an toàn của bạn tiên sinh. Giải quyết trong hòa bình không phải rất tốt sao?"
"Đừng kéo dài thời gian nữa?" Lâu Uy nhịn không được.
Thái độ của Mạc Khô không còn ôn hòa nữa, trong thanh âm mang theo sự nham hiểm: "Tiên sinh, ta thật đố kỵ những người như ngươi a! Loại người trời sinh thần thông, mỗi lần nhìn thấy, ta đều muốn đến gần, chỉ là ta còn có chuyện quan trọng phải làm, vốn muốn giải hòa với tiên sinh, giờ xem ra là không thể!"
Mạc Khô nói xong, hai tay kết ấn, môi hắn khẽ động nhưng lại không nghe ra hắn đọc cái gì.
Cửa biệt thự 'Bang' một tiếng, đóng sập lại, quần áo thời Hán của Mạc Khô bay lên, đèn đang sáng từ từ tối dần, xung quanh u ám, không thể phân biệt đâu với đâu, sau đó gió lại nổi lên. Vu Hải Hiên nghĩ mình là linh hồn, gió không có tác dụng gì với mình, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện mọi chuyện không như cậu nghĩ, gió thổi đến nỗi cậu không cách nào mở mắt được.
Cậu thấy mình bị gió thổi bay lên, đang muốn kêu Lâu Uy cẩn thận nhưng ngay cả miệng cũng không mở ra được.
Hiện tại cậu mừng vì mình chỉ là linh hồn, không cảm thấy đau đớn, nếu không với cái bộ dạng này thì đau đớn không phải chuyện đùa đâu.
Cậu rất lo lắng cho Lâu Uy, mặc dù biết năng lực tự vệ của Lâu Uy tốt hơn mình nhiều, nhưng cậu vẫn lo lắng.
Chờ khi mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang đứng chung với Lâu Uy, chỉ là không phải phòng khách vừa rồi mà là một nơi xa lạ. Nói là hai người đứng chung, không bằng nói là đang lơ lửng trên không trung, xung quanh không có gì, giống như toàn bộ trời đất chỉ có hai người.
"Đây là đâu?" Vu Hải Hiên hỏi Lâu Uy,. Cậu nhìn hướng Lâu Uy đi tới, vì đã có kinh nghiệm bị Lâu Uy xuyên qua vô số lần, cho nên lần này cậu đến trước mặt Lâu Uy cũng không dừng lại mà bay thẳng qua. Ai ngờ lại đụng phải người Lâu Uy, hơn nữa môi cậu lại dán vào môi Lâu Uy.
Ánh mắt Vu Hải Hiên lập tức trợn to, may là sau khi đụng vào thì cậu bật ra, nếu không...
Vu Hải Hiên lúng túng nói xin lỗi: "A a a, tôi không cố ý, thật sự tôi không cố ý, tôi còn tưởng là sẽ xuyên qua."
"Đây là kết giới của Mạc Khô, ở đây chúng ta đều là linh hồn." Lâu Uy vừa trả lời vấn đề của Vu Hải Hiên vừa nhìn xung quanh.
"Vì sao chúng ta lại đến đây?" Vu Hải Hiên rất bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng lại bi thương. Đây là nụ hôn đầu của cậu, là nụ hôn đầu đó.
"Đây chính là vụ đánh cuộc của tôi và hắn, tôi thắng, hắn trả thân thể lại cho cậu, tôi thua, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở đây."
Vu Hải Hiên kích động: "Vì sao anh lại đánh cuộc với hắn? Sao anh không trực tiếp giết hắn luôn đi?!"
"Sau đó cậu vẫn bay?"
"Nhưng nếu anh không ra được thì làm thế nào? Còn ai có thể giải quyết hắn? Tôi biết anh vì tôi, nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, tôi không ra được là do pháp thuật tôi không cao bằng hắn, cũng không thể giải quyết hắn."
"Vậy anh có thể chắc chắn anh có thể từ kết giới này đi ra ngoài? Hắn sẽ không giở trò khác hả?" Vu Hải Hiên không tin vào nhân phẩm của Mạc Khô.
"Nếu như tôi có thể đi ra ngoài, cho dù hắn giở trò khác, tôi cũng có thể giải quyết. Pháp thuật của chúng tôi quy định là nếu một pháp sư có yêu cầu gì với một pháp sư khác, vậy thì pháp sư kia có thể sử dụng sở trường của mình để đối phó với pháp sư đưa ra yêu cầu, nhất định phải sử dụng chiêu thức sở trường. Nếu như có thể vượt qua thì không được đưa ra chiêu khác, nếu không pháp sư đó sẽ bị pháp thuật cắn trả. Ví dụ tôi với Mạc Khô, tôi muốn thân thể của cậu, hắn dùng kết giới đi đối phó với tôi, đây chính là pháp thuật sở trường nhất của hắn. Nếu như tôi đối phó được thì không sợ hắn sử dụng pháp thuật khác. Cho dù đây không phải là pháp thuật lợi hại nhất của hắn, nhưng nếu bị cắn trả thì pháp thuật của hắn sẽ giảm rất nhiều, đến lúc đó phần thắng của chúng ta cũng sẽ nhiều hơn."
"Chúng ta sẽ gặp chuyện gì ở đây?"
"Không biết, kết giới của mỗi người không giống nhau, hơn nữa muốn biết kết giới thì phải xem năng lực pháp thuật thế nào. Tôi không biết Mạc Khô làm kết giới này mấy tầng, nếu kết giới là sở trường của Mạc Khô thì chúng ta không thể xem thường."
"Mấy tầng là sao?"
"Người bình thường có lẽ chỉ có một tầng kết giới, nếu gặp may, tôi có làm được bảy tầng kết giới. Mỗi người đều không giống nhau, cho nên để đạt được bảy tầng rất khó. Nếu như giải quyết xong thì đi ra ngoài, nếu như không giải quyết được thì sẽ bị vây trong đây và trực tiếp chết đi, vì những thứ bên trong kết giới mặc dù chỉ tạo ra ảo giác với người bị nhốt trong kết giới, nhưng ảo giác này rất chân thực, đại não của chúng ta sẽ tự động quyết định ra những phản ứng, cho nên thế giới bên trong kết giới rất nguy hiểm, phải cẩn thận." Lâu Uy rất kiên nhẫn giải thích cho Vu Hải Hiên nghe, bởi vì lần này hai người cùng đối mặt với một vấn đề.
Hai người đang nói chuyện thì bên trong kết giới bắt đầu thay đổi...
Không có nhận xét nào: