Chương 11 Tầng thứ nhất trong kết giới
Edit: Bút Chì 0804
Beta: Bỉ Ngạn Hoa
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!)
Cuối cùng Lâu Uy và Vu Hải Hiên cũng tiếp xúc với mặt đất, bọn họ đứng trên bờ biển.
Nhìn nước biển mênh mông vô bờ, bờ biển đầy cát trắng, gió nhẹ thổi qua, từng đợt từng đợt sóng lấp lánh như vảy cá, ánh mặt trời phản chiếu trên mặt biển như mạ một lớp vàng trên biển, từng đợt sóng đánh vào bờ cát, vừa chạm vào lại rút ra, giống như một chàng trai lần đầu tán tỉnh cô gái vậy.
"Đẹp quá! Thật giống như trong phim!" Vu Hải Hiên thấy có chút khó khăn, vì sao vừa bắt đầu lại tình thơ ý họa thế này? Chẳng lẽ muốn để cho người ta thả lỏng hả?
"Cẩn thận vẫn tốt hơn." Lâu Uy nói với Vu Hải Hiên. Trong kết giới không biết sẽ xuất hiện cái gì, lúc nào cũng cần phải phòng bị, không thể để xuất hiện sơ hở để đối thủ lợi dụng.
Vu Hải Hiên gật đầu ý mình đã biết.
Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, từng đợt sóng dâng cao như vũ điệu của cô gái múa lụa, trên dưới tung bay, từng đợt sóng để lại dấu vết trên bờ cát...
"Bắt đầu rồi sao?"
Lâu Uy gật đầu, phòng bị nhìn xung quanh. Gió nhanh chóng thổi ngày càng lớn, sóng biển như đại đội nhào vào bờ, chồng chất từng tầng, sóng sau cao hơn sóng trước. Vừa rồi ánh nắng còn tươi sáng, chỉ một lát sau mà mây đen che phủ bầu trời, xung quang bắt đầu mờ tối. Từng đợt sóng dâng cao, giống như từng ngọn núi nhỏ, gào thét tấn công vào bờ...
Nước biển cũng dâng cao, phong cảnh quá đẹp thì không chân thật, dần dần trước sau bọn họ đều là nước, bọn họ chỉ còn đứng trên một vùng đất nhỏ.
Nước vẫn tiếp tục dâng lên ... Dâng lên...
Vu Hải Hiên nhìn Lâu Uy cười: "Thật là tệ hại, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước tôi đã học bơi."
"Không sao, tôi cũng không biết bơi." Lâu Uy cũng không giống như đang nói đùa, mặc dù nói không sao nhưng cũng không giống như an ủi người khác.
"Vậy chúng ta làm gi? Chờ chết?" Mặc dù Vu Hải Hiên hỏi như thế, nhưng thật ra không lo lắng chút nào, cậu rất tin tưởng Lâu Uy, không hiểu tại sao lại rất tin tưởng người này.
Lâu Uy nhìn Vu Hải Hiên, nếu như chỉ có anh, anh có thể ngưng thần ngồi thiền, bởi vì xung quanh anh chỉ là ảo ảnh, chỉ cần không nhìn không nghe không nghĩ thì không thể nào tổn thương đến anh, nhưng Vu Hải Hiên thì không được...
Anh muốn làm phép để những thứ ảo giác này không thể thương tổn Vu Hải Hiên.
Hai tay Lâu Uy kết ấn: "Thiên địa âm dương, ngũ hành tương trợ, địa."
Sau khi Lâu Uy đọc xong, vùng đất hai người đứng bắt đầu dâng cao lên, nước dâng đến đâu thì đất dâng cao đến ấy, về sau giống như nước đuổi theo đất càng dân càng cao, nhưng thủy chung vẫn không nhấn chìm được vùng đất này.
Bỗng nhiên Vu Hải Hiên vui vẻ: "Không biết vì sao, đột nhiên tôi nghĩ đến 《Truyện bạch xà 》đoạn nước tràn Kim Sơn ấy. Ha ha, anh nói xem chúng ta ai là Pháp Hải ai là Hứa Tiên? Ừm, đương nhiên Pháp Hải là anh, tôi sẽ không làm mấy việc này, tôi muốn làm Hứa Tiên, chỉ là không thích Bạch nương tử, còn không bằng lăn lộn cùng Pháp Hải."
Lâu Uy mỉm cười, cảm thấy có Vu Hải Hiên bên cạnh cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể làm anh cười.
Dần dần nước biển không dâng nữa, nhưng từng đợt sóng lại ập đến, đánh vào người hai người. Cả hai đều ướt đẫm, sóng sau cao hơn sóng trước, hai người cảm thấy không cách nào chống đỡ nổi.
Lâu Uy bị sóng lớn đánh lảo đảo một cái, Vu Hải Hiên nhanh tay lẹ mắt bắt được Lâu Uy, hai người chật vật đứng lên.
Đợt sóng tiếp theo lại tấn công, giống như một bàn tay to lớn đánh vào hai người. Hai người dựa sát vào nhau, sợ sóng lớn đánh bại vùng đất này. Dường như sóng lớn biết được suy nghĩ của hai người, đánh càng lúc càng nhanh càng lúc càng mạnh.
Hai người lảo đảo, mấy lần mém bị đánh rớt xuống biển.
"Tôi muốn kết ấn, cậu đỡ tôi." Lâu Uy nói với Vu Hải Hiên.
Tiếng sóng lớn xung quanh, gió thổi mạnh, mặc dù hai người đứng rất gần nhau nhưng Vu Hải Hiên không nghe rõ. Lâu Uy không thể làm gì ngoài việc để miệng gần tai Vu Hải Hiên mà hét lớn.
Vu Hải Hiên gật đầu, đỡ lấy tay Lâu Uy.
Hai tay Lâu Uy kết ấn. Việc này nhìn rất đơn giản, nhưng hiện tại ngã trái ngã phải, thật sự rất khó khăn, nhất là phải giữ cho cơ thể đứng yên.
Khi sắp thành công, Lâu Uy lại bị sóng đánh cho lảo đảo. Mặc dù Vu Hải Hiên đỡ anh nhưng chỉ đỡ lấy cánh tay, có lúc Lâu Uy làm gần xong, đợt sóng lại đến, Vu Hải Hiên muốn giữ lấy Lâu Uy, ngược lại còn giật tay anh ra.
Vu Hải Hiên không còn cách nào khác, chỉ có thể vòng ra phía sau hai tay ôm chặt hông của Lâu Uy, cố gắng giữ vững mình và Lâu Uy, sau đó áp sát đầu vào lưng Lâu Uy, ra hiệu đã ổn.
Lâu Uy cố gắng xem nhẹ cánh tay bên hông mình, nhanh chóng kết ấn, cuối cùng cũng thành công, anh quát một tiếng: "Lên!"
Nơi bọn họ đứng bỗng nhiên xuất hiện tường vây, giống như con đê ngăn cản từng đợt sóng đánh đến.
Đợt sóng tăng cao, đê đập cũng tăng cao, con đê không hề dày, chỉ mỏng manh có một tầng đất, bị đợt sóng công kích thì vặn vẹp biến hình, may mắn vẫn duy trì được chứ không vỡ nát.
Lâu Uy thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức nhìn xung quanh, cũng không có tình huống gì đột ngột phát sinh.
Vu Hải Hiên cũng thở phào nhẹ nhõm, buông cánh tay đang ôm hông Lâu Uy ra, ngồi phịch xuống đất. Vừa rồi cậu rất lo lắng, rất mệt, cho nên hiện giờ cho dù cậu cảm thấy Lâu Uy có lo lắng cũng không có sức mà để ý.
Một hồi sau, miệng cậu mấp máy nhưng không thành tiếng.
Lâu Uy nhìn thấy: "Cậu muốn nói gì thì nói đi."
Vu Hải Hiên lúng túng cười: "Không có, tôi đang nghĩ đến 《 Kinh Thánh 》con thuyền của Noah!" Nói xong tự mình cười ha ha, cậu thấy mình luôn nghĩ chuyện không quan trọng, quả thật có lỗi, hiện giờ bầu không khí đang căng thẳng như thế, nhưng không biết vì sao cậu cảm thấy chỉ cần ở cạnh Lâu Uy là an tâm.
"Sức tưởng tượng của cậu rất phong phú." Lâu Uy đáp lời cậu, không biết là khen ngợi hay châm chọc.
Vu Hải Hiên chỉ cười cười: "Chiếc thuyền này rất tốt, nếu không tôi cũng không biết mình có say sóng không."
Bên ngoài sóng gió càng lúc càng lớn, tường vây biến hình càng nghiêm trọng, dần dần sóng không còn đánh vào xung quanh tường rào nữa mà là chen nhau đánh vào một hướng. Không gian của hai người bị thu hẹp lại, nếu tiếp tục thế này hay người sẽ bị đè bẹp thành thịt vụn thôi.
Lâu Uy ngồi xuống đất, nhắm mắt lại, hai tay không ngừng thay đổi kết giới, sử dụng sức mạnh của mình và bên ngoài để chống lại.
Tường rào từng chút từng chút phình ra ngoài, đến một nơi nhất định lại bị ép trở vào. Cứ liên tục như thế, hai phe người tiến ta lui, không lơi lỏng.
Vu Hải Hiên yên lặng ngồi một bên, cậu cảm thấy đây là lúc quan trọng cho nên không dám quấy rầy Lâu Uy.
Áp lực của Lâu Uy càng lúc càng lớn. Mạc Khô ngoài kia quả nhiên là kẻ hung hãn, xem ra kết giới này không chỉ có một tầng, hơn nữa tầng kết tiếp còn khó đối phó hơn.
Vu Hải Hiên nhìn Lâu Uy. Hiện giờ hai người đều rất thảm hại, lúc bình thường Lâu Uy là người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, cho nên bây giờ một thân ướt sũng nhìn thảm hại vô cùng.
Trán Lâu Uy dần toát mồ hôi, mặc dù đầu đã sũng nước, nhưng Vu Hải Hiên cảm thấy Lâu Uy đang đổ mồ hôi.
Vu Hải Hiên muốn đến gần lau cho Lâu Uy, nhưng lại sợ quấy rầy anh nên cậu chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng bên ngoài an tĩnh lại. Lâu Uy mở mắt, thấy Vu Hải Hiên đang nhìn thẳng mình, anh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn lại cậu.
Lúc này Vu Hải Hiên mới phát hiện cậu đang nhìn Lâu Uy đến ngẩn người, vội vàng cười cười, nhìn sang chỗ khác: "Xong rồi hả?"
"Không, chúng ta vẫn chưa trở lại căn phòng khách đó, xem ra kết giới này không chỉ có một tầng thôi đâu." Vẻ mặt của Lâu Uy như là tôi đã biết trước rồi.
Lâu Uy dừng kết ấn lại: "Biến!"
Trong nháy mắt, tường vây tan vỡ như mây khói. Vu Hải Hiên phát hiện thật ra hai người luôn đứng trên mặt đất, căn bản là không hề lên cao, bên cạnh không có biển mà là sa mạc mênh mông vô bờ, hơn nữa hai người vừa khôi phục lại dáng vẻ lúc vừa mới đi vào, trên đầu không có nước, vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.
"Tốt quá tốt quá." Vẻ mặt Vu Hải Hiên đầy may mắn.
Lâu Uy không hiểu nhìn cậu: "Vẫn chưa xong thì tốt cái gì?"
"Ý tôi là chúng ta không phải ở giữa không trung nữa. Mặc dù tôi không sợ độ cao nhưng quá cao tôi vẫn sẽ sợ."
Lâu Uy không nhịn được cười cười. Ở bên Vu Hải Hiên dường như luôn thú vị thế này sao? Không biết nên nói người này không hiểu chuyện hay là nói người này lạc quan đây.
Lâu Uy nhìn Vu Hải Hiên, nhớ lại bộ dáng cậu liều mạng với thây khô lúc trước, xem ra lạc quan thế này cũng tốt.
Vu Hải Hiên nhìn xung quanh: "Anh đừng cười chứ so với biển thì tôi thích sa mạc hơn, sớm đã muốn đi Taklimakan xem rồi, đáng tiếc không có tiền cũng không có thời gian, không ngờ ở đây lại thấy được. Cái gọi là ‘Đại mạc cô yên trực. Trưởng hà lạc nhật viên’, nên đến, nên đến a."
(Đại mạc cô yên trực. Trưởng hà lạc nhật viên: Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời. Sông dài mặt trời lặn tròn vo.)
"Chỉ sợ cậu chưa thấy được thì đã mất rồi. Kết giới sẽ thay đổi theo thời gian, ánh chiều tà không có, nguy hiểm thì rất nhiều."
Vu Hải Hiên đặt mông ngồi xuống đất: "Được, tôi chờ nguy hiểm đến."
Lâu Uy vốn đang đứng, giờ cũng bị Vu Hải Hiên kéo xuống ngồi. Vu Hải Hiên ra vẻ thông thạo: "Tôi có thể dựa vào anh, cho nên anh phải nghỉ ngơi, nếu một lát đấu pháp mà sức khỏe anh không tốt thì chúng ta coi như xong, cho nên anh phải nghỉ ngơi một tý đi."
Lâu Uy muốn đứng lên, nhưng bộ dáng của Vu Hải Hiên hiện rõ: anh đứng lên bao nhiêu lần tôi cũng kéo anh xuống bấy nhiêu lần, cho nên anh cũng ngồi cùng Vu Hải Hiên, chờ đợi không biết sẽ có biến cố gì...
Không có nhận xét nào: