"Mày không đi làm diễn viên thật đáng tiếc!" Vu Hải Hiên giễu cợt: "Mày cũng biết cảm thấy hối hận? Đúng là chuyện nực cười."
Mạc Khô lại không bị chọc giận: "Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi!" Thái độ của hắn rất tốt.
Vu Hải Hiên nhìn Mạc Khô, xem hắn chuẩn bị nói cái gì.
"Tôi hối hận không phải vì tôi làm chuyện này. Thứ làm tôi hối hận chính là tôi làm không đủ hoàn hảo, sau này tôi sẽ dùng hết sức mình làm cho tốt hơn!" Mạc Khô nói rất chân thành, thật sự có bộ dáng hối hận.
Vu Hải Hiên tức đến nổi ngực phập phồng kịch liệt, nhưng bề ngoài cậu vẫn bình tĩnh, cậu còn rất nhiều vấn đề muốn có được đáp án!
"Những bệnh nhân kia, mày đã làm gì bọn họ!"
"Tôi không làm gì bọn họ hết! Chỉ làm cho bọn họ càng thêm hoàn hảo thôi!”
"Hoàn hảo?"
"Đúng vậy, hoàn hảo!" Mắt Mạc Khô mơ màng, giống như hắn thật sự rất thích những thứ hoàn hảo, nhưng Vu Hải Hiên lại không nghĩ nó là thứ tốt lành gì!
"Vì sao mày lại muốn làm thế?"
Vì sao lại hại nhiều người như thế? Đối với hắn là chỗ nào tốt? Không được nổi tiếng cũng không có lợi nhuận!
Mạc Khô mỉm cười: "Được rồi, nói cho cậu biết cũng không sao!"
Mạc Khô đứng lên, đi đến cửa sổ, kéo rèm ra. Cửa sổ phòng làm việc rất to, lại nằm sát đất, vừa lúc có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Trời tối, thành phố vừa lên đèn, mang một sắc thái mê hoặc.
Mạc Khô ra hiệu cho Vu Hải Hiên đi đến. Vu Hải Hiên đi qua đứng song song với Mạc Khô trước cửa sổ.
Ngón tay Mạc Khô chỉ ra ngoài: "Cậu nhìn xem thế giới này dơ bẩn cỡ nào." Nói xong câu này, hắn quay đầu nhìn Vu Hải Hiên.
Vu Hải Hiên không nhìn Mạc Khô, hắn nói tiếp: "Cậu nhìn những bông tuyết rơi xuống từ trên trời, tinh khiết nhường nào, tuyệt đẹp cỡ nào, nhưng khi con người ùa ra, nhìn xem, màu trắng đã bị nhiễm bẩn, chúng bôi nhọ cái đẹp. Cậu nhìn cái thành phố xa hoa này đi, thật hỗn loạn, mà phía dưới bầu trời lại có bao nhiêu người đờ đẫn, cứng ngắc, không quan tâm những thứ trên bầu trời kia. Tên ăn mày bên đường cũng không làm cho những người này mềm lòng, trẻ sơ sinh ven đường cũng không làm cho những người này quay đầu. Xung quanh chúng ta có bao nhiêu yêu quái lơ lửng trong không khí, chờ đợi cơ hội mà hành động. Cậu biết vì sao khi nhìn ngôi sao chỉ thấy những đốm nhỏ không? Vì bầu không khí này quá dơ bẩn, ánh sao đương nhiên không thể xuyên qua. Mỗi ngày chúng ta đều hít những thứ dơ bẩn này thì làm sao có thể sạch sẽ được?” Âm thanh từ tốn, cám dỗ, như thôi miên tiến vào đầu Vu Hải Hiên. Ánh mắt Vu Hải Hiên bắt mê mang không có tiêu cự, Mạc Khô thấy thế thì mỉm cười.
Vu Hải Hiên cảm thấy tầm mắt mình bắt đầu lẫn lộn, cả người bị vây trong ấm áp, dường như chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên ngực truyền đến cảm giác mát mẻ, làm cho cậu tỉnh táo lại: "Mày nói xem, mấy thứ này có thứ nào sử dụng được?"
"Cậu không cảm thấy thế giới này nên bị hủy diệt sao?" Mạc Khô nhìn Vu Hải Hiên, người vốn bị hắn mê hoặc lại có thể tỉnh táo lại? Vì sao? Âm thanh hắn không còn cám dỗ nữa mà mang lại một loại cảm giác khác: "Chỉ có cách hủy diệt mới có thể cứu chuộc thế giới này, chỉ là tôi đi trước một bước tìm một thế giới hoàn mỹ cho con người mà thôi!"
Vu Hải Hiên cười: "Mày nghĩ mình là thượng đế sao?"
"Tôi không phải thượng đế, thượng đế còn cứu giúp, tôi chỉ muốn hủy diệt, bởi vì thế giới bẩn thỉu này không xứng được cứu giúp." Âm thanh Mạc Khô mang theo sự thành kính.
"Tao cho là chỉ cần bắt những kẻ như mày lại thì thế giới này sẽ sạch sẽ."
Mạc Khô xoay người, nhìn Vu Hải Hiên: "Thật sự cậu không hiểu tất cả những gì tôi nói."
"Không hiểu, chẳng những không hiểu, tao còn cảm thấy nên đưa mày đến bệnh viện, bệnh viện tâm thần."
Mạc Khô cười châm biếm, không để ý đến sự khiêu khích của Vu Hải Hiên. Hắn nhìn Vu Hải Hiên sau đó vỗ tay, một người đi vào từ ngoài cửa, cầm một cái cặp da bỏ lên bàn rồi đi ra.
Mạc Khô đi đến, mở cặp ra, bên trong đầy tiền. Hắn nhìn Vu Hải Hiên, giọng nói tăng thêm vài phần chân thành: "Quan niệm chúng ta không giống nhau, nhưng cậu cũng không cần phiền phức mà quan tâm đến chuyện này. Nếu như cậu đồng ý, những thứ này cậu có thể đem đi, hơn nữa cậu đều nhận được số tiền này hàng năm."
Vu Hải Hiên cười, cười rất vui vẻ: "Tao còn nghĩ rằng sẽ có kiệt tác nào chứ, ai ngờ thứ chỉ có trong ti vi mà lúc tao còn sống có thể trải qua một lần. Thật sự không tệ, hóa ra tao cũng đáng tiền như vậy!" Việc này khi trở về có thể ba hoa thêm một chút!
Mạc Khô không nói lời nào, chỉ liếc Vu Hải Hiên, như có ý thăm dò.
Vu Hải Hiên cười đủ rồi hạ giọng: "Không phải mày nói muốn hủy diệt thế giới này, hủy diệt loài người, vậy tao có thể nhận được gấp mấy lần thế này, như vậy thì tao không được lợi rồi."
Biểu tình Mạc Khô vẫn ôn hòa như cũ: "Như thế là không đồng ý phải không?"
Vu Hải Hiên buông tay: "Chỉ sợ là như thế."
"Nếu không phải là bất đắc dĩ thì tôi cũng không ra tay." Mạc Khô thở dài: "Lúc ấy tôi cũng hỏi Lâu Tình như thế! Đáng tiếc các người thật cứng đầu!"
Vu Hải Hiên nhớ đến câu nói cuối cùng của Lâu Tình, cắn răng: "Lâu Tình nói tao gặp nguy hiểm là ám chỉ thứ này sao?"
Mạc Khô có vẻ rất ngạc nhiên: "Cậu biết lời nói cuối cùng của Lâu Tình?”
"Là mấy thứ này phải không?" Vu Hải Hiên truy hỏi.
"Chẳng qua tôi chỉ nói cho cô ta biết thân phận thật sự của cậu mà thôi. Ừm..." Mạc Khô lộ vẻ hối tiếc: "Dù sao tôi cũng không phải là người vạn năng, chỉ hy vọng sau này tôi có thể làm hoàn mỹ hơn. Lúc đầu tôi cho cô ta biết thân phận của cậu, cho dù không ai biết nhưng tôi đã nói với cô ta đến mức đó thì tất nhiên cô ta sẽ không sống được! Không ngờ cậu cũng có bản lĩnh, tôi đã hủy linh hồn của Lâu Tình mà cậu vẫn có thể biết được chấp niệm cuối cùng của cô ta!"
Vu Hải Hiên bị lời nói bình thản của Mạc Khô làm cho hai mắt đỏ lên, một con người hoàn chỉnh lại bị kẻ khác làm biến mất hoàn toàn mà giờ kẻ đó lại ở đây, bình thản tường thuật lại mọi chuyện thì không có cách nào tha thứ được.
Mạc Khô vẫn cố gắng đến phút cuối: "Cậu đã biết kết cục của Lâu Tình mà vẫn không muốn suy nghĩ lại sao?" Đến cuối, âm thanh lại rất hòa ái.
Vu Hải Hiên căm tức nhìn Mạc Khô, không nói gì.
Mạc Khô thở dài, đôi mắt hiện lên màu đỏ.
Vu Hải Hiên nhìn đôi mắt người đàn ông chỉ có một điểm nhỏ màu đỏ, cho đến khi
toàn bộ đôi mắt biến thành màu đỏ như máu.
Nói không sợ là giả, nhưng Vu Hải Hiên sợ cũng không thể nhận tiền. Nói cậu cố chấp cũng tốt, nói cậu không có đầu óc cũng được, tính cách của cậu chính là như thế.
Mạc Khô bắt lấy cổ tay Vu Hải Hiên. Vu Hải Hiên trơ mắt nhìn tay mình bị người đàn ông nắm lấy, nhưng không cách nào tránh được. Bị kẻ này nắm lấy cổ tay, Vu Hải Hiên có cảm giác như bị kềm kẹp lại vậy, tránh thế nào cũng không tránh được.
Sau đó Mạc Khô sử dụng một tay kết ấn, lập tức Vu Hải Hiên cảm thấy chỗ bị nắm như có dòng điện chạy qua, toàn thân đau đớn vô cùng.
Nhưng Mạc Khô lại có vẻ rất kinh ngạc. Hắn phát hiện có thứ gì đó đang bảo vệ Vu Hải Hiên! Nếu không hiện tại Vu Hải hiên cũng không chỉ là bị như vậy thôi...
Xem ra kẻ có thể gọi được chấp niệm của Lâu Tình ra không phải là Vu Hải Hiên. Vậy thì là người nào đứng sau lưng cậu ta? Nhất định người này muốn chống lại hắn! Nhất định phải diệt trừ, nếu không thì chính là đại họa!
Mạc Khô quan sát Vu Hải Hiên, muốn nhìn xem người kia giấu pháp thuật để ở đâu!
Bỗng nhiên Mạc Khô đưa tay kéo cổ áo Vu Hải Hiên, trên cổ áo Vu Hải Hiên bỗng phát ra bạch quang, là do tay của hắn vói vào nên mới có ánh sáng bắn ra. Hắn lại phóng điện lần nữa, kéo áo khoác của Vu Hải Hiên ra, sau đó thấy ngọc bội trên cổ cậu.
Trên tay hắn không dùng sức nở nụ cười: "Hóa ra kẻ đó cũng là cao thủ."
Hắn đưa tay kéo ngọc bội xuống, sau đó ném Vu Hải Hiên qua một bên.
Vu Hải Hiên ngồi phịch trên mặt đất, không còn sức, đứng lên cũng không nổi. Dòng điện vừa rồi đã hút hết sức lực của cậu, hiện tại cậu đau đến nỗi cả cơ thể nhũn ra.
Bỗng nhiên hắn hét thảm sau khi cầm ngọc bội nhìn vài giây. Vu Hải Hiên nói chuyện với Mạc Khô lâu như thế, lần đầu thấy Mạc Khô không giữ được bình tĩnh, âm thanh thê lương thảm thiết. Vu Hải Hiên nhìn Mạc Khô, phát hiện tay hắn cầm ngọc bội chỉ còn lại bộ xương, dường như da thịt tiếp xúc với ngọc bội ngay lập tức biến mất.
Hắn giận dữ vứt ngọc bội xuống đất, ngọc bội bể nát, sau đó dùng tay làm kết ấn, da thịt từ từ khôi phục, trở lại bao phủ xương tay.
Vu Hải Hiên nhìn một màn quỷ dị này, trong lòng rét lạnh.
Mạc Khô nhìn Vu Hải Hiên mỉm cười: "Kẻ sau lưng cậu quả là cao thủ a! Chỉ bằng một miếng ngọc có thể làm tôi bị thương như vậy. Nhưng đừng đắc ý vội, do tôi không phòng bị thôi!" Hắn lại cười. Tiếp theo ánh mắt Mạc Khô thay đổi: "Nếu như thế..." Trên tay Mạc Khô đổi kết ấn, ngón tay chạm vào mi tâm của Vu Hải Hiên...
Vu Hải Hiên thấy cơ thể mình theo ngón tay của Mạc Khô mà bay lên, sau đó cậu thấy cơ thể mình nằm dưới đất, mà Mạc Khô thì cười đắc ý.
Mạc Khô lại ngẩng đầu nhìn cậu đang lơ lửng giữa không trung: "Trở về nói với kẻ đã giúp cậu, đến tìm tôi, nếu không qua bảy ngày, cậu sẽ vĩnh viễn không thể quay lại cơ thể mình nữa.
***
Lâu Uy đang ăn cơm, bỗng nhiên có một luồng sáng trắng tiến vào cơ thể anh. Đây là thần thức của anh đặt trong ngọc bội, luôn luôn đi theo Vu Hải Hiên, hy vọng có thể bảo vệ Vu Hải Hiên. Hiện giờ thần thức trở lại, nhất định Vu Hải Hiên xảy ra chuyện, hơn nữa đối phương có vẻ khó đối phó hơn anh nghĩ!
Đang nghĩ đến đó thì thấy Vu Hải Hiên nửa trong suốt đang nhìn anh cười.