Thứ Năm, 27 tháng 4, 2017

XIỀNG XÍCH ÂM DƯƠNG CHƯƠNG 9

Chương 9 Ly hồn

Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!)
"Mày không đi làm diễn viên thật đáng tiếc!" Vu Hải Hiên giễu cợt: "Mày cũng biết cảm thấy hối hận? Đúng là chuyện nực cười."
Mạc Khô lại không bị chọc giận: "Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi!" Thái độ của hắn rất tốt.
Vu Hải Hiên nhìn Mạc Khô, xem hắn chuẩn bị nói cái gì.
"Tôi hối hận không phải vì tôi làm chuyện này. Thứ làm tôi hối hận chính là tôi làm không đủ hoàn hảo, sau này tôi sẽ dùng hết sức mình làm cho tốt hơn!" Mạc Khô nói rất chân thành, thật sự có bộ dáng hối hận.
Vu Hải Hiên tức đến nổi ngực phập phồng kịch liệt, nhưng bề ngoài cậu vẫn bình tĩnh, cậu còn rất nhiều vấn đề muốn có được đáp án!
"Những bệnh nhân kia, mày đã làm gì bọn họ!"
"Tôi không làm gì bọn họ hết! Chỉ làm cho bọn họ càng thêm hoàn hảo thôi!”
"Hoàn hảo?"
"Đúng vậy, hoàn hảo!" Mắt Mạc Khô mơ màng, giống như hắn thật sự rất thích những thứ hoàn hảo, nhưng Vu Hải Hiên lại không nghĩ nó là thứ tốt lành gì!
"Vì sao mày lại muốn làm thế?"
Vì sao lại hại nhiều người như thế? Đối với hắn là chỗ nào tốt? Không được nổi tiếng cũng không có lợi nhuận!
Mạc Khô mỉm cười: "Được rồi, nói cho cậu biết cũng không sao!"
Mạc Khô đứng lên, đi đến cửa sổ, kéo rèm ra. Cửa sổ phòng làm việc rất to, lại nằm sát đất, vừa lúc có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Trời tối, thành phố vừa lên đèn, mang một sắc thái mê hoặc.
Mạc Khô ra hiệu cho Vu Hải Hiên đi đến. Vu Hải Hiên đi qua đứng song song với Mạc Khô trước cửa sổ.
Ngón tay Mạc Khô chỉ ra ngoài: "Cậu nhìn xem thế giới này dơ bẩn cỡ nào." Nói xong câu này, hắn quay đầu nhìn Vu Hải Hiên.
Vu Hải Hiên không nhìn Mạc Khô, hắn nói tiếp: "Cậu nhìn những bông tuyết rơi xuống từ trên trời, tinh khiết nhường nào, tuyệt đẹp cỡ nào, nhưng khi con người ùa ra, nhìn xem, màu trắng đã bị nhiễm bẩn, chúng bôi nhọ cái đẹp. Cậu nhìn cái thành phố xa hoa này đi, thật hỗn loạn, mà phía dưới bầu trời lại có bao nhiêu người đờ đẫn, cứng ngắc, không quan tâm những thứ trên bầu trời kia. Tên ăn mày bên đường cũng không làm cho những người này mềm lòng, trẻ sơ sinh ven đường cũng không làm cho những người này quay đầu. Xung quanh chúng ta có bao nhiêu yêu quái lơ lửng trong không khí, chờ đợi cơ hội mà hành động. Cậu biết vì sao khi nhìn ngôi sao chỉ thấy những đốm nhỏ không? Vì bầu không khí này quá dơ bẩn, ánh sao đương nhiên không thể xuyên qua. Mỗi ngày chúng ta đều hít những thứ dơ bẩn này thì làm sao có thể sạch sẽ được?” Âm thanh từ tốn, cám dỗ, như thôi miên tiến vào đầu Vu Hải Hiên. Ánh mắt Vu Hải Hiên bắt mê mang không có tiêu cự, Mạc Khô thấy thế thì mỉm cười.
Vu Hải Hiên cảm thấy tầm mắt mình bắt đầu lẫn lộn, cả người bị vây trong ấm áp, dường như chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên ngực truyền đến cảm giác mát mẻ, làm cho cậu tỉnh táo lại: "Mày nói xem, mấy thứ này có thứ nào sử dụng được?"
"Cậu không cảm thấy thế giới này nên bị hủy diệt sao?" Mạc Khô nhìn Vu Hải Hiên, người vốn bị hắn mê hoặc lại có thể tỉnh táo lại? Vì sao? Âm thanh hắn không còn cám dỗ nữa mà mang lại một loại cảm giác khác: "Chỉ có cách hủy diệt mới có thể cứu chuộc thế giới này, chỉ là tôi đi trước một bước tìm một thế giới hoàn mỹ cho con người mà thôi!"
Vu Hải Hiên cười: "Mày nghĩ mình là thượng đế sao?"
"Tôi không phải thượng đế, thượng đế còn cứu giúp, tôi chỉ muốn hủy diệt, bởi vì thế giới bẩn thỉu này không xứng được cứu giúp." Âm thanh Mạc Khô mang theo sự thành kính.
"Tao cho là chỉ cần bắt những kẻ như mày lại thì thế giới này sẽ sạch sẽ."
Mạc Khô xoay người, nhìn Vu Hải Hiên: "Thật sự cậu không hiểu tất cả những gì tôi nói."
"Không hiểu, chẳng những không hiểu, tao còn cảm thấy nên đưa mày đến bệnh viện, bệnh viện tâm thần."
Mạc Khô cười châm biếm, không để ý đến sự khiêu khích của Vu Hải Hiên. Hắn nhìn Vu Hải Hiên sau đó vỗ tay, một người đi vào từ ngoài cửa, cầm một cái cặp da bỏ lên bàn rồi đi ra.
Mạc Khô đi đến, mở cặp ra, bên trong đầy tiền. Hắn nhìn Vu Hải Hiên, giọng nói tăng thêm vài phần chân thành: "Quan niệm chúng ta không giống nhau, nhưng cậu cũng không cần phiền phức mà quan tâm đến chuyện này. Nếu như cậu đồng ý, những thứ này cậu có thể đem đi, hơn nữa cậu đều nhận được số tiền này hàng năm."
Vu Hải Hiên cười, cười rất vui vẻ: "Tao còn nghĩ rằng sẽ có kiệt tác nào chứ, ai ngờ thứ chỉ có trong ti vi mà lúc tao còn sống có thể trải qua một lần. Thật sự không tệ, hóa ra tao cũng đáng tiền như vậy!" Việc này khi trở về có thể ba hoa thêm một chút!
Mạc Khô không nói lời nào, chỉ liếc Vu Hải Hiên, như có ý thăm dò.
Vu Hải Hiên cười đủ rồi hạ giọng: "Không phải mày nói muốn hủy diệt thế giới này, hủy diệt loài người, vậy tao có thể nhận được gấp mấy lần thế này, như vậy thì tao không được lợi rồi."
Biểu tình Mạc Khô vẫn ôn hòa như cũ: "Như thế là không đồng ý phải không?"
Vu Hải Hiên buông tay: "Chỉ sợ là như thế."
"Nếu không phải là bất đắc dĩ thì tôi cũng không ra tay." Mạc Khô thở dài: "Lúc ấy tôi cũng hỏi Lâu Tình như thế! Đáng tiếc các người thật cứng đầu!"
Vu Hải Hiên nhớ đến câu nói cuối cùng của Lâu Tình, cắn răng: "Lâu Tình nói tao gặp nguy hiểm là ám chỉ thứ này sao?"
Mạc Khô có vẻ rất ngạc nhiên: "Cậu biết lời nói cuối cùng của Lâu Tình?”
"Là mấy thứ này phải không?" Vu Hải Hiên truy hỏi.
"Chẳng qua tôi chỉ nói cho cô ta biết thân phận thật sự của cậu mà thôi. Ừm..." Mạc Khô lộ vẻ hối tiếc: "Dù sao tôi cũng không phải là người vạn năng, chỉ hy vọng sau này tôi có thể làm hoàn mỹ hơn. Lúc đầu tôi cho cô ta biết thân phận của cậu, cho dù không ai biết nhưng tôi đã nói với cô ta đến mức đó thì tất nhiên cô ta sẽ không sống được! Không ngờ cậu cũng có bản lĩnh, tôi đã hủy linh hồn của Lâu Tình mà cậu vẫn có thể biết được chấp niệm cuối cùng của cô ta!"
Vu Hải Hiên bị lời nói bình thản của Mạc Khô làm cho hai mắt đỏ lên, một con người hoàn chỉnh lại bị kẻ khác làm biến mất hoàn toàn mà giờ kẻ đó lại ở đây, bình thản tường thuật lại mọi chuyện thì không có cách nào tha thứ được.
Mạc Khô vẫn cố gắng đến phút cuối: "Cậu đã biết kết cục của Lâu Tình mà vẫn không muốn suy nghĩ lại sao?" Đến cuối, âm thanh lại rất hòa ái.
Vu Hải Hiên căm tức nhìn Mạc Khô, không nói gì.
Mạc Khô thở dài, đôi mắt hiện lên màu đỏ.
Vu Hải Hiên nhìn đôi mắt người đàn ông chỉ có một điểm nhỏ màu đỏ, cho đến khi
toàn bộ đôi mắt biến thành màu đỏ như máu.
Nói không sợ là giả, nhưng Vu Hải Hiên sợ cũng không thể nhận tiền. Nói cậu cố chấp cũng tốt, nói cậu không có đầu óc cũng được, tính cách của cậu chính là như thế.
Mạc Khô bắt lấy cổ tay Vu Hải Hiên. Vu Hải Hiên trơ mắt nhìn tay mình bị người đàn ông nắm lấy, nhưng không cách nào tránh được. Bị kẻ này nắm lấy cổ tay, Vu Hải Hiên có cảm giác như bị kềm kẹp lại vậy, tránh thế nào cũng không tránh được.
Sau đó Mạc Khô sử dụng một tay kết ấn, lập tức Vu Hải Hiên cảm thấy chỗ bị nắm như có dòng điện chạy qua, toàn thân đau đớn vô cùng.
Nhưng Mạc Khô lại có vẻ rất kinh ngạc. Hắn phát hiện có thứ gì đó đang bảo vệ Vu Hải Hiên! Nếu không hiện tại Vu Hải hiên cũng không chỉ là bị như vậy thôi...
Xem ra kẻ có thể gọi được chấp niệm của Lâu Tình ra không phải là Vu Hải Hiên. Vậy thì là người nào đứng sau lưng cậu ta? Nhất định người này muốn chống lại hắn! Nhất định phải diệt trừ, nếu không thì chính là đại họa!
Mạc Khô quan sát Vu Hải Hiên, muốn nhìn xem người kia giấu pháp thuật để ở đâu!
Bỗng nhiên Mạc Khô đưa tay kéo cổ áo Vu Hải Hiên, trên cổ áo Vu Hải Hiên bỗng phát ra bạch quang, là do tay của hắn vói vào nên mới có ánh sáng bắn ra. Hắn lại phóng điện lần nữa, kéo áo khoác của Vu Hải Hiên ra, sau đó thấy ngọc bội trên cổ cậu.
Trên tay hắn không dùng sức nở nụ cười: "Hóa ra kẻ đó cũng là cao thủ."
Hắn đưa tay kéo ngọc bội xuống, sau đó ném Vu Hải Hiên qua một bên.
Vu Hải Hiên ngồi phịch trên mặt đất, không còn sức, đứng lên cũng không nổi. Dòng điện vừa rồi đã hút hết sức lực của cậu, hiện tại cậu đau đến nỗi cả cơ thể nhũn ra.
Bỗng nhiên hắn hét thảm sau khi cầm ngọc bội nhìn vài giây. Vu Hải Hiên nói chuyện với Mạc Khô lâu như thế, lần đầu thấy Mạc Khô không giữ được bình tĩnh, âm thanh thê lương thảm thiết. Vu Hải Hiên nhìn Mạc Khô, phát hiện tay hắn cầm ngọc bội chỉ còn lại bộ xương, dường như da thịt tiếp xúc với ngọc bội ngay lập tức biến mất.
Hắn giận dữ vứt ngọc bội xuống đất, ngọc bội bể nát, sau đó dùng tay làm kết ấn, da thịt từ từ khôi phục, trở lại bao phủ xương tay.
Vu Hải Hiên nhìn một màn quỷ dị này, trong lòng rét lạnh.
Mạc Khô nhìn Vu Hải Hiên mỉm cười: "Kẻ sau lưng cậu quả là cao thủ a! Chỉ bằng một miếng ngọc có thể làm tôi bị thương như vậy. Nhưng đừng đắc ý vội, do tôi không phòng bị thôi!" Hắn lại cười. Tiếp theo ánh mắt Mạc Khô thay đổi: "Nếu như thế..." Trên tay Mạc Khô đổi kết ấn, ngón tay chạm vào mi tâm của Vu Hải Hiên...
Vu Hải Hiên thấy cơ thể mình theo ngón tay của Mạc Khô mà bay lên, sau đó cậu thấy cơ thể mình nằm dưới đất, mà Mạc Khô thì cười đắc ý.
Mạc Khô lại ngẩng đầu nhìn cậu đang lơ lửng giữa không trung: "Trở về nói với kẻ đã giúp cậu, đến tìm tôi, nếu không qua bảy ngày, cậu sẽ vĩnh viễn không thể quay lại cơ thể mình nữa.


***


Lâu Uy đang ăn cơm, bỗng nhiên có một  luồng sáng trắng tiến vào cơ thể anh. Đây là thần thức của anh đặt trong ngọc bội, luôn luôn đi theo Vu Hải Hiên, hy vọng có thể bảo vệ Vu Hải Hiên. Hiện giờ thần thức trở lại, nhất định Vu Hải Hiên xảy ra chuyện, hơn nữa đối phương có vẻ khó đối phó hơn anh nghĩ!
Đang nghĩ đến đó thì thấy Vu Hải Hiên nửa trong suốt đang nhìn anh cười.
but chi dua be.gif

Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017

XIỀNG XÍCH ÂM DƯƠNG CHƯƠNG 8

Chương 8 Chấp niệm

Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!)
Lâu Uy không có nhiều đồ, căn bản là có cũng như không có. Anh vừa đến phòng của Lâu Tình lấy chút đồ, nhưng chỉ là những thứ quan trọng, những thứ khác cũng đã xử lý xong, cho nên hiện trong tay anh chỉ có một thùng giấy.
Lây Uy nhìn sắc mặt Vu Hải Hiên biến đổi mấy lần trong một phút đồng hồ, ngây ngốc đứng ở cửa không động đậy, cuối cùng anh đi vào, để Vu Hải Hiên đứng như trời trồng ở ngoài cửa.
Mãi đến lúc Lâu Uy đi vào, Vu Hải Hiên mới phản ứng được: "Anh là người thuê phòng ở nhà này hả?"
Lâu Uy bỏ thùng xuống, gật đầu.
"Vì sao anh lại thuê phòng chung với tôi?”
Lâu Uy ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách: "Người môi giới nhà giới thiệu."
Lâu Uy nói làm cho Vu Hải Hiên không cãi lại được, mặc dù cậu cảm thấy không đúng, cuối cùng cậu đóng mạnh cửa lại: "Chia đều tiền điện, nước, ga. Công tắc đèn ở phòng vệ sinh sử dụng không được tốt lắm, phải dùng sức đè mạnh xuống." Giọng nói cũng rất lớn.
Lâu Uy gật đầu tỏ ý đã biết rồi.
Vu Hải Hiên không nhịn được hỏi: "Vì sao anh không đi thuê phòng khác?"
Lâu Uy đứng lên, đem thùng giấy vào phòng mình: "Tôi đã đưa cho chủ nhà đủ ba tháng tiền phòng." Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng cũng bị đóng lại.
Vu Hải Hiên nhìn cánh cửa đóng lại, nhỏ giọng lầm bầm: "Tính cách thật tệ." Lầm bầm xong mới nhớ, người này là em trai của Lâu Tình, mặc dù bây giờ mọi người đều cho rằng Lâu Tình là hung thủ, nhưng cậu hy vọng không phải. Cậu cảm thấy người này không phải người xấu, cho nên không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, hơn nữa nếu anh ta là em trai Lâu Tình, vậy nhất định sẽ hiểu Lâu Tình, vậy thì có thể hỏi được vài chuyện. Nghĩ đến đó, cậu đi đến gõ cửa phòng Lâu Uy.
Lâu Uy vừa cởi áo khoác xong thì nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa đã thấy Vu Hải Hiên cười gượng gạo: "Có chuyện gì không?"
"À, anh ăn cơm chưa?" Thấy thế nào cậu cũng bỉ ổi nhỉ!
Lâu Uy nhìn cậu hai giây: "Cậu nấu cơm sao?" Trước khi đến anh có xem phòng, người môi giới nhà có dẫn anh đến xem bếp, nhìn thấy bếp sạch sẽ, không có gia vị hay đồ dùng nấu nướng gì. Người môi giới còn nói anh đừng thấy bếp như vậy mà lầm,thật ra nhà bếp vẫn chưa dùng lần nào, cho nên anh vào sẽ không có người giành nơi nấu ăn với anh.
Lúc ấy Lâu Uy không nói gì, chỉ gật đầu, chưa nói thật ra anh cũng không dùng đến nhà bếp.
Vu Hải Hiên cười ngượng ngùng: "Có rất nhiều nhà hàng có dịch vụ ship đồ ăn tới tận nơi." Nói xong rất muốn tự đánh mình, cảm thấy mình rất bỉ ổi.
Lâu Uy suy nghĩ một chút, đồng ý cùng nhau ăn cơm.
Hai người gọi đại vài món ăn, cùng nhau ngồi trong phòng khách ăn cơm.
Một bữa cơm ăn rất yên tĩnh, không có âm thanh nào. Lâu Uy đã quen yên tĩnh, đó là thói quen trong cuộc sống của anh, cho nên anh thấy bình thường. Vu Hải Hiên vừa ăn vừa nhìn cái điều khiển từ xa trên ghế sô pha, biết thế cậu nên mở ti vi trước, ít nhất còn có âm thanh, như vậy ăn mới ngon a! Cậu muốn tìm đề tài, nhưng thấy Lâu Uy vẫn ngồi yên tại chỗ ăn cơm, quy củ giống như ngồi ở nhà hàng mắc tiền ăn cơm tây vậy, cậu cảm giác không thể câu thông với Lâu Uy.
Cuối cùng bữa cơm đầu tiên của hai người kết thúc trong bầu không khí yên tĩnh dị thường.
Cơm nước xong, Vu Hải Hiên muốn nhanh chóng chạy về phòng mình,quả thật cậu không thể chịu nổi bầu không khí này.Nhưng bỗng nhiên Lâu Uy lại gọi cậu lại.
"Đợi một chút!"
Vu Hải Hiên không cách nào hình dung tâm trạng mình lúc này. Cậu sợ dạng người như Lâu Uy, dạng người lúc nào cũng yên tĩnh trầm mặc, nhìn qua rất có khí  chất, quả thực cậu không biết nên bắt chuyện thế nào với người như vậy, dường như nói chuyện gì cũng bị từ chối vậy.
Nhưng mà Lâu Uy gọi cậu, cậu cũng không thể xem như không nghe được, cuối cùng đành nhăn mặt, làm một vẻ mặt tội nghiệp quay đầu lại: "Có chuyện gì?"
Lâu Uy suy nghĩ một lúc mới nói: "Có một số việc, cho dù cậu có tin hay không tin, tôi cảm thấy vẫn nên nói cho cậu biết!"
Vu Hải Hiên hắc tuyến: "Đừng nói với tôi chuyện về ma quỷ!" Nói xong mở cửa phòng mình.
Lâu Uy thấy vậy liền chắp tay làm kết ấn: "Dùng máu thề, dùng linh làm chứng, Già Nam, ra."
Chỉ có Lâu Uy mới có thể thấy một người đàn ông mặc đồ cổ trang trên không trung. Người đó đi đến quỳ chân dưới đất hành lễ với Lâu Uy, Lâu Uy ra hiệu cho người đó đóng cửa phòng của Vu Hải Hiên lại.
Vu Hải Hiên rõ ràng thấy Lâu Uy lẩm bẩm mấy câu, nhưng cậu không nghe rõ, mà cậu không mở được phòng mình đó là sự thật!
Cậu nghĩ mình vô tình đã khóa lại, còn lấy chìa khóa ra, thử mãi, đáng tiếc vẫn mở không được.
Cậu tức giận đi đến bên cạnh Lâu Uy: "Rốt cuộc anh đã làm gì?"
Lâu Uy ngồi ở đó, từ dưới nhìn lên Vu Hải Hiên, cũng không có cảm giác rơi xuống thế hạ phong: "Cho dù thế nào, giúp cậu là tâm nguyện cuối cùng của chị tôi, nếu như cậu không tin, mời cậu đi ra ngoài với tôi!" Giọng điệu Lâu Uy rất bình bĩnh, nhưng càng bình tĩnh thì Vu Hải Hiên càng tức giận!
Vu Hải Hiên giận dỗi đi theo sau Lâu Uy, đi đến phòng Lâu Tình.
Hai người đi vào, Lâu Uy hít sâu một hơi đốt cây nhang lấy ra từ trong túi. Làn khói tràn ngập trong không khí, dần dần tạo thành một hình dáng, là Lâu Tình, mặc dù rất mơ hồ nhưng có thể nhìn ra là Lâu Tình. Lâu Tình có vẻ rất nôn nóng, rất sợ hãi, miệng cô vẫn mấp máy nhưng không nghe được âm thanh, chỉ có thể từ khẩu hình mà nhận ra cô nói là: Vu Hải Hiên gặp nguy hiểm, cứu cậu ấy! Vu Hải Hiển gặp nguy hiểm, cứu cậu ấy!
Vu Hải Hiên thấy tất cả mọi việc trước mắt, trợn mắt hốc mồm. Đây không phải là ma thuật, việc này không thể nào là ma thuật. "Đây là gì?" Tất cả chuyện này là thế nào?
Khói dần dần biến mất, bóng dáng Lâu Tình mờ dần rồi cũng biến mất. Lâu Uy nhìn tất cả biến mất trước mắt mình, sắc mặt tái nhợt, môi tái xanh, âm thanh run rẩy nói: "Đây là chị tôi, suy nghĩ cuối cùng của chị tôi."
Vu Hải Hiên thấy sắc mặt của Lâu Uy, biết anh đau lòng vì nhìn thấy Lâu Tình biến mất. Nghĩ đến một người phụ nữ lại biến mất như thế... Nhưng cậu cũng không biết an ủi anh thế nào, chỉ nói: "Nếu như anh có năng lực đặc biệt này, vì sao không gọi hồn của Lâu Tình đến hỏi rõ, tôi cũng không tin...."
"Không có, chị tôi không có linh hồn, bị hủy rồi!"
"Vậy vừa rồi..."
"Đó là suy nghĩ cuối cùng của chị ấy, vì quá cố chấp nên mới lưu lại... Nhưng chỉ có thể hiện ra hai lần, hôm qua tôi đến đây đã gặp một lần, hôm nay là lần cuối cùng, vết tích của chị đã hoàn toàn biến mất. Nguyện vọng cuối cùng của chị tôi là cứu cậu. Tôi sẽ làm theo nguyện vọng của chị ấy.”
"Tôi có thể gặp chuyện nguy hiểm gì chứ?"
"Không biết, hiện tại chỉ có những thứ này còn chưa đủ để lần ra manh mối. Có lẽ chị tôi biết gì đó, nhưng mà bị hủy rồi!"
Hai người quay lại căn phòng thuê, Lâu Uy lấy một khối ngọc bội trên cổ xuống đưa cho Vu Hải Hiên: "Đeo đi, ít nhất có thể bảo vệ cậu một lần!"
Vu Hải Hiên nghĩ nghĩ, đeo ngọc bội lên, nhưng không phải vì sợ nguy hiểm mà cho dù thế nào cũng không thể phụ lòng một người con gái ôn nhu, không ngờ đến phút cuối mà chị ấy còn nhớ an nguy của mình.
Nhưng rốt cuộc thì Lâu Tình đã biết chuyện gì?
Hiện tại Vu Hải Hiên không hoàn toàn tin cái chết của Lâu Tình là do tự sát. Vả lại trong lúc sống chết mà chị ấy còn lo cho an nguy của người khác, hơn nữa còn không phải là ruột thịt.
Cậu quyết định mình phải điều tra chuyện này, bởi vì vụ án này trong sở cảnh sát xem như đã kết án, hơn nữa chuyện này dường như có liên quan đến ma quỷ, cậu không muốn nói cho những đồng nghiệp khác biết.
Cậu nghĩ mình cần phải  điều tra những bệnh nhân trong danh sách kia, để xem có điểm chung gì không!
***
Ngày hôm sau, cậu bắt đầu hành động...
Ban đêm, cậu đến công ty dược Thịnh Phong. Lúc đầu cậu đã không tin Mạc Khô không có danh sách bệnh nhân, có lẽ là sợ phiền phức nên mới không đưa cho mình. Khi cậu rời đi, chìa khóa phòng làm việc cũng chưa đưa lại cho Mạc Khô, lúc ấy quên mất, bây giờ thì thấy thật may vì chưa trả lại.
Cậu cũng không mở đèn, chỉ dựa vào ánh sáng của chiếc đèn pin nhỏ mà tìm tài liệu. Quả nhiên ở đây có danh sách đầy đủ!
Cậu vừa bỏ tài liệu vào trong áo, bỗng nhiên đèn bật sáng!
Mạc Khô đứng trước mặt cậu!
Vu Hải Hiên cũng không chột dạ, còn nhìn Mạc Khô đắc ý giơ giơ vật đang cầm trong tay lên!
Mạc Khô thở dài: "Vì sao cậu lại không chịu bỏ cuộc chứ?"
"Bỏ cuộc sao?"
"Nếu bỏ đi là được rồi, thật đáng tiếc a!"
Vu Hải Hiên nghe đến đây, đã hiểu ra chân tướng, người này không thể không liên quan đến mọi việc!
Nếu như thế, ngược lại cậu phải bình tĩnh: "Tôi có thể hỏi anh, anh đã làm gì Lâu Tình?"
Mạc Khô gật đầu: "Thật ra Lâu Tình là một cô gái thông minh, cũng hiền lành. Nhưng do cô ta quá thông minh nên hoài nghi những người mất tích có liên đến tôi, cho nên tôi đã theo cô ta về nhà. Thật ra lúc đầu là muốn thuyết phục cô ta hợp tác với tôi, dù sao cũng không có nhiều người thông mình như thế. Cô ta tốt bụng nên không đồng ý, cho nên tôi không thể không loại trừ cô ta, khống chế lý trí để cô ta viết di thư, hơn nữa còn tự sát. Ừm, tất nhiên tôi cần phải loại bỏ cô ta, nguyên nhân quan trọng nhất là do cậu!"
"Tao?"
"Đúng vậy, là cậu. Nếu như cậu không đến công ty này, tôi cũng không biết là cảnh sát đã chú ý đến chuyện này, cho nên tôi phải tìm một con dê con thế tội!" Vẻ mặt và giọng nói của Mạc Khô đầy cảm giác đáng tiếc!
"Cho nên cái chết của Lâu Tình là do mày hại, những người kia mất tích cũng là do mày làm phải không? Mà mày cũng sớm biết tao là cảnh sát?!"
Mạc Khô gật đầu.
"Làm sao mày biết tao là cảnh sát?"
"Còn nhớ vụ uy hiếp con tin ở siêu thị không? Đương nhiên là tôi thông qua bộ xương khô mà thấy cậu!
"Chuyện đó cũng do mày làm sao?"
"Đúng vậy!" Mạc Khô đắc ý.
Sau đó hắn lại nói: "Thật ra tôi cũng không muốn đi đến bước này! Vì sao cậu không chịu nghĩ đến điều đó chứ?"
"Để cho người khác vì mày mà làm con dê thế tội, còn mày thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sau đó tiếp tục hại người?" Vu Hải Hiên tức giận!
"Thật ra tôi rất hối hận..." Mạc Khô nói.
but chi dua be.gif