Chương 1 Số phận
Edit: Bút Chì 0804
Beta: Bỉ Ngạn Hoa
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!)
Ánh nắng mùa đông luôn làm cho con người ta có cảm giác thoải mái, nhất là buổi chiều hai giờ. Lâu Uy ngồi sát cửa kính trong tiệm cà phê bên đường, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên người anh, làm cho người anh như mờ mờ tỏa sáng.
Lâu Uy là chàng trai khá gầy, mái tóc ngắn lộn xộn rủ xuống bên tai, làm cho người khác có cảm giác sạch sẽ, nhất là vào lúc này trên người anh lại mờ mờ tỏa sáng như một bức tranh tươi đẹp.
Anh mặc chiếc áo ba-đờ-xuy (pardessus*) màu đen, gương mặt đã trắng nay lại càng thêm trắng, tưởng chừng như trong suốt, có cảm giác anh là kẻ hời hợt không đáng tin, ngón tay anh thon dài cầm lấy chiếc muỗng nhỏ bằng bạc, khuấy nhẹ cà phê nhưng lại không phát ra âm thanh gì, hành động của anh hoàn toàn do vô thức, vì ngoài việc này, anh cũng không biết anh có thể làm cái gì.
(*Áo pardessus: áo khoác dáng dài, có thể ngắn hơn hoặc qua gối. muốn ngắm người thật thì đề cử xem bộ kẻ ngụy trang ^^)
Anh ở đây là để xem một văn kiện, nhưng anh lại không tìm được cảm giác thích thú, phần lớn là cảm giác không biết làm sao, cũng có thể bỏ đi nhưng anh vẫn lựa chọn ngồi lại.
Một lát sau, cửa tiệm cà phê bị đẩy ra, một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng đi đến chỗ Lâu Uy, cô ta đứng kế bên chỗ Lâu Uy ngồi, phóng khoáng khỏi: "Là Lâu Uy đúng không?"
Lâu Uy gật đầu, cô gái ngồi xuống đối diện tự giới thiệu: "Tôi là Trình Phỉ."
Lâu Uy lại gật đầu lần nữa ra dấu anh đã biết, hơn nữa còn ngoắc tay gọi phục vụ đến. Trình Phỉ gọi cà phê và bánh ngọt.
Trình Phỉ nhìn người đàn ông trước mắt, ít nhất cô cũng hài lòng về bề ngoài của Lâu Uy, chẳng qua có chút lạnh lùng, không nói chuyện cười đùa như những người đàn ông khác, vẻ mặt này của Lâu Uy càng thêm hấp dẫn người khác.
Trình Phỉ uống một ngụm cà phê, muốn hiểu thêm về Lâu Uy: "Người môi giới hôn nhân nói với tôi thu nhập của anh rất khá, thế anh làm công việc gì?" Sau đó cô muốn hài hước một chút, nghiêng đầu hỏi: "Anh sẽ không biết nói dối đâu nhỉ?"
Nếu như là một người đàn ông như thế, nhất định sẽ sốt ruột mà giải thích thế này thế kia, hơn nữa còn thổi phồng bản thân. Trình Phỉ đối với ngoại hình của cô thì vẫn vô cùng tự tin.
Nhưng sự thật khiến cô thất vọng, dáng vẻ Lâu Uy có chút mệt mỏi nói: "Tôi là pháp sư."
Trình Phỉ vui vẻ, tiếp tục hài hước hỏi: "Anh muốn nói là tòa án phải không?"
"Không phải, là pháp sư bắt quỷ." Lâu Uy thẳng thắng nói.
Sắc mặt Trình Phỉ thay đổi, nói tiếp vài câu sau đó tìm lý do bỏ đi.
Lâu Uy cũng không để ý, tiếp tục ngồi ở đó hưởng thụ ánh nắng mặt trời!
Đây không phải là lần đầu tiên anh đi xem mắt, có thể nói trong khoảng thời gian này, anh đi xem mắt liên tục, nhưng mỗi lần anh nói thật lại bị đối phương tìm lý do bỏ đi!
Anh cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng mà anh vẫn phải tiếp tục...
Lâu Uy sinh ra đời được ba ngày thì bị cha mẹ anh ném vào đống rác.
Bởi vì có người xem bói nói Lâu Uy trời sinh là quỷ đòi nợ, không thể sống đến mười tám tuổi, hơn nữa cho dù kết hôn cũng không thể có con, nếu như có thể sống qua mười tám tuổi thì chính là mệnh giàu sang phú quý, nhưng chỉ sợ là giỏ trúc mức nước, công dã tràng.
Sau khi Lâu Uy bị vứt bỏ, dựa vào nhặt đồ bỏ đi mà sống. Bà Lâu nhìn thấy, hỏi rõ mọi chuyện nhưng lại không thuyết phục được cha mẹ Lâu Uy, kết quả bà Lâu không thể làm gì khác hơn là ôm Lâu Uy về nhà bà.
Bà Lâu mưu sinh bằng công việc lượm ve chai, còn có cháu gái bốn tuổi tên là Lâu Tình, cuộc sống rất nghèo, nhưng bà Lâu đối xử với Lâu Uy cũng như cháu bà vậy, không chỉ nuôi anh, còn bỏ tiền mua sách cho anh học.
Hơn nữa Lâu Uy vốn còn nhỏ, mỗi lần bà Lâu tích góp được chút tiền thì anh lại bị bệnh, lần nào cũng dùng hết số tiền này thì bệnh mới khỏi, nhưng bà Lâu chưa từng ghét bỏ Lâu Uy, Lâu Tình cũng xem Lâu Uy như em trai mà chăm sóc.
Lâu Uy sống như thế mà sống qua mười bảy tuổi. Thiếu niên mười bảy tuổi, cơ thể tái nhợt gầy yếu, nhưng ít nhất vẫn còn sống. Khi anh sắp mười tám tuổi, anh lại bị bệnh, bệnh lần này lại rất nghiêm trọng.
Lâu Uy choáng váng, khó chịu, anh cảm thấy sự nhạy cảm của bản thân bị phóng đại vô số lần, cảm giác lúc lạnh lúc nóng làm anh đau đớn đến nỗi anh thấy chính mình như cá nằm trên đất, nhưng mà cá còn có thể giãy giụa hai cái, còn anh lại không nhúc nhích được.
Thính giác của anh thay đổi vô cùng nhạy bén, bên cạnh luôn vang lên những giọng nói chói tai, mỗi khi giọng nói ấy vang lên tựa như cái đục đập vào màng nhĩ của anh.
Nội tạng của anh không ngừng quay cuồng, dường như có đôi bàn tay vô hình đang khuấy đảo trong thân thể anh, vò nội tạng anh anh một cục, rồi lại kéo ra.
Bà Lâu đút thuốc cho anh, anh không thể há miệng, bà không thể làm gì khác hơn là đem thuốc hòa tan vào nước rồi mới đút cho anh, nhưng vài phút sau Lâu Uy lại ói hết ra.
Anh mơ mơ màng màng bị đưa đến bệnh viện, làm một loạt kiểm tra, nhưng lại không phát hiện được vấn đề gì, giống như tất cả ốm đau khó chịu đều là anh ảo tưởng mà ra.
Bà Lâu đem anh về nhà, dùng đôi tay sần sùi dịu dàng xoa đầu anh, Lâu Tình thì kéo tay anh nhỏ giọng khóc thút thít. Lâu Uy buồn cười nhìn hai người an ủi mình, nhưng anh đã không còn sức để nhắm mắt, sau đó bà Lâu mua ít quà, tìm một pháp sư nổi danh vùng lân cận, cầu xin người đó đến cứu Lâu Uy.
Pháp sư này rất nổi danh, những người xung quanh đều gọi người đó là Hồ bán tiên!
Bà Lâu cầu xin mãi, Hồ bán tiên mới đồng ý buổi tối sẽ đến xem Lâu Uy.
Đến tối, bỗng nhiên Lâu Uy cảm thấy... Là gì đây? Là thứ gì đang thở hổn hển trong người anh, nhưng anh lại thấy không đúng, là tiếng "phì...phì... " Hình như là từ trong đầu anh truyền đến tai, trước đó anh chưa từng nghe loại cảm giác này hết sức kinh khủng, anh không có cách nào giả vờ như không biết, tiếng thở dốc kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng anh cũng mở được mắt!
Trên không trung, một đôi mắt u ám màu xanh đang nhìn anh chằm chằm, cái thứ màu xanh đó, đôi mắt đó, nói là đôi mắt chi bằng nói là ma trơi đang cháy thì đúng hơn.
Anh muốn gọi, nhưng cổ họng anh như bị thứ gì đó chặn lại, làm cho âm thanh của anh không thể nào phát ra.
Xung quanh trở nên vô cùng an tĩnh, anh chỉ nghe được tiếng nhịp tim mình. Tim anh đập rất nhanh, rất khẩn cấp, như muốn từ lòng ngực anh nhảy ra vậy, anh đối mặt với đôi mắt màu xanh đó, anh không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là vài giây, nhưng vài giây đó lại trôi qua vô cùng chậm chạp.
Sau đó đôi mắt kia lại gần anh, cơ thể anh đã ướt đẫm mồ hôi!
Anh muốn chạy trốn, nhưng lại không có sức, sự sợ hãi làm cho anh chỉ có thể trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh như lửa ma trơi kia.
Lúc này, bỗng nhiên trong không trung xuất hiện một người đưa lưng về phía Lâu Uy!
Cơ thể hắn chỉ bằng một phần ba người bình thường, hắn mặc đồ cổ trang, tay cầm trường kiếm đứng trên không trung, rất có khí thế của một người giữ quan ải vạn người không thể khai thông.
"Yêu nghiệt phương nào, dám can đảm đến đây làm càn." Người đó hét lên, cầm kiếm chém vào đôi mắt kia, chủ nhân của đôi mắt đó cuối cùng cũng đã xuất hiện, là một con hồ ly đỏ rực, trán nó bị một đao xẹt qua, máu nhuộm đỏ ánh mắt của nó!
Nhưng nó lại không dám phản kháng, chỉ kêu rên một tiếng rồi chạy ra ngoài, người này cũng không đuổi theo, vẫn cầm kiếm đứng ở đó.
Toàn bộ quá trình giống như một tuồng kịch.
Sau đó Lâu Uy thấy người này đi đến chỗ mình, đặt tay lên trán mình. Khi đó Lâu Uy chỉ cảm thấy bàn tay người này rất ấm áp dịu dàng, đặt trên trán cũng không khiến anh khó chịu!
Đột nhiên, bàn tay người này đổ vào trán Lâu Uy ánh sáng màu vàng, từ từ bao phủ toàn thân Lâu Uy. Đau đớn trên cơ thể Lâu Uy bắt đầu biến mất, từ từ có sức trở lại, làm anh cực kỳ thoải mái, sau lại ngủ mất.
Khi Lâu Uy tỉnh lại, bà Lâu rất vui vẻ, dẫn Lâu Uy đi tìm Hồ bán tiên nói lời cảm ơn.
Khi Lâu Uy đến nhà Hồ bán tiên, trên trán Hồ bán tiên có một vết thương còn dính máu, dường như vừa bị kiếm chém qua.
Hồ bán tiên thấy Lâu Uy, đứng dậy quỳ xuống trước người Lâu Uy, cung kính dập đầu ba cái.
Lâu Uy cùng bà Lâu ngẩn người tại đó, mãi sau Lâu Uy mới nhớ đến phải đỡ Hồ bán tiên dậy.
Hồ bán tiên nói ngày hôm qua ông bảo thủ hộ linh của ông đi xem Lâu Uy, thủ hộ linh của ông chính là con hồ ly kia, kết quả lại bị thần tướng của Lâu Uy đánh về!
Hồ bán tiên đem gấp đôi quà trả lại cho bọn họ, mặc dù bà Lâu từ chối nhưng Hồ bán tiên kiên trì trả lại cho bọn họ, hai người đành phải mang đồ trở về nhà.
Khi đó Lâu Uy cũng không tin lời mà Hồ bán tiên nói, nhưng anh lại bắt đầu thấy một ít thứ, thậm chí có vài linh hồn tìm anh, nhờ anh giúp đỡ giải quyết vài vấn đề, nếu như Lâu Uy từ chối, những linh hồn này sẽ bám lấy không buông tha cho Lâu Uy, mặc dù khi gặp nguy hiểm thì thần tướng sẽ xuất hiện giải quyết một ít, nhưng mà Lâu Uy vẫn chưa thắng được những thứ phiền phức này.
Anh bái Hồ bán tiên làm thầy, học được không ít thứ. Vì vậy nên Lâu Uy bị ép thành pháp sư, cũng không ngờ thu nhập của pháp sư rất khá, hơn nữa Lâu Uy cũng có bản lĩnh thật sự, cho nên nhận công việc ngày càng nhiều, cuộc sống cũng dần dần tốt lên.
Còn chuyện thần tướng, Hồ bán tiên nói đó cũng không phải là bản thể của Lâu Uy, mà là một hộ vệ bảo vệ linh hồn của Lâu Uy đã trải qua nhập thế, cho nên về sau nhất định Lâu Uy sẽ gặp rất nhiều chuyện quỷ dị.
Lâu Uy cũng từng hỏi qua thần tướng, nhưng ngoại trừ ông nói tên mình là Già Nam ra thì cũng không nói gì thêm, Lâu Uy cũng không hỏi nhiều.
Sau khi Lâu Tình tốt nghiệp đại học thì đến thành phố lớn để phát triển, mà khi Lâu Uy học đại học, sức khỏe của bà Lâu cũng không tốt, cho nên khoảng thời gian Lâu Uy học đại học thì vừa chăm sóc bà đồng thời theo Hồ bán tiên học, hơn nữa còn xử lý vài sự kiện linh dị.
Vài năm sau thì bà Lâu qua đời, trước khi bà đi thì không yên tâm nhất chính là Lâu Uy, sợ Lâu Uy cô đơn cả đời, cho nên bà bắt Lâu Uy nhất định phải tìm được một người để bầu bạn.
Bà Lâu mất rồi, Lâu Tình muốn dẫn Lâu Uy đến nơi của cô để cùng sống với nhau, nhưng Lâu Uy không nỡ rời khỏi nơi mà anh cùng bà Lâu nương tựa vào nhau cho nên anh ở lại.
Anh cũng không muốn làm cho bà thất vọng, cho nên anh bắt đầu đi xem mắt.
Đáng tiếc đã một năm trôi qua mà vẫn không có kết quả gì.
Lâu Uy ngồi đó, cho đến khi cà phê nguội, ánh mặt trời biến mất, anh mới đứng dậy tính tiền.
Về nhà, Lâu Uy bỏ hộp cơm vừa mua xuống, mở máy tính ra kiểm tra thư, sau khi trả lời xong, trời đã tối sầm. Anh ăn cơm, đến mười hai giờ thì ra khỏi nhà.
Anh đi ra ngoài, đứng ở ven đường, vài chiếc taxi chạy chậm hỏi anh có cần đi xem không, nhưng anh vẫn lắc đầu.
Không có nhận xét nào: