Ban đêm.
Lâu Tình xuất hiện trong phòng làm việc, cô không mở đèn mà sử dụng ánh đèn của chiếc điện thoại. Cô nhẹ nhàng xuất hiện, rón rén đến cửa phòng làm việc của Mạc Khô. Nhưng còn chưa kịp mở cửa thì bỗng nhiên đèn sáng lên!
Lâu Tình xoay người, bỏ chạy....
Về đến nhà, Lâu Tình run rẩy mở cửa, mặc dù phía sau không ai đuổi theo nhưng cô cũng sợ muốn chết. Mãi cho đến khi vào nhà, Lâu Tình mới thở phào nhẹ nhõm. Cô dựa lưng vào cửa, thở hổn hển. Cô lấy lại bình tĩnh, mở đèn, trước mắt cô... Lâu Tình bịt chặt miệng mình…
***
Rửa mặt xong, Lâu Uy chuẩn bị đi ngủ, tấm hình của Lâu Tình để trên tủ đầu giường bỗng nhiên bốc cháy, trong con ngươi của Lâu Uy phản chiếu ngọn lửa u ám, nhìn hình cháy thành tro. Anh đứng lên, nhưng lại phát hiện chân mình không thể đứng vững. Anh vội vịn vào tủ, ổn định cơ thể, nhắm hai mắt lại. Lát sau, anh mở ra, ánh mắt đã trở lại bình thường, sau đó cầm điện thoại lên, cố gắng bình tĩnh gọi một số điện thoại, nghe được âm thanh số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.., Lâu Uy lấy chút đồ rồi đi ra ngoài.
***
Lâu Tình tự sát!
***
Hôm nay Lâu Tình vẫn không đến làm, hỏi Mạc tổng, hắn nói Lâu Tình cũng không xin nghỉ. Vu Hải Hiên hơi lo lắng, Lâu Tình có bị bệnh không? Hay có chuyện ngoài ý muốn? Dù sao hôm qua, sắc mặt Lâu Tình cũng có gì đó không đúng.
Cậu gọi mấy cuộc điện thoại cho Lâu Tình nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Buổi tối, sau khi xong việc, Vu Hải Hiên tìm được địa chỉ nhà Lâu Tình từ tư liệu của công ty, cậu quyết định đến nhà cô xem thử.
Cậu gõ cửa rất lâu nhưng không có ai mở cửa. Khi cậu vừa định tìm cách phá cửa thì chợt phát hiện phía dưới cánh cửa có dấu vết màu đỏ khả nghi!
Cậu dùng tay sờ vào, là vết máu đã khô lưu lại.
Vu Hải Hiên bắt đầu liều mạng đập mạnh cửa, nhưng vẫn không ai đến mở cửa, ngay cả hàng xóm xung quanh cũng hoảng sợ. Trực giác cho Vu Hải Hiên biết nhất định Lâu Tình đã xảy ra chuyện!
Cậu vội gọi điện thoại cho đồng nghiệp mình đến.
Cửa mở, phòng khách không có ai, lại có vết máu kéo dài đến phòng ngủ. Vu Hải Hiên cùng đồng nghiệp đi vào, Lâu Tình nằm trên giường, hai mắt mở to, cổ tay phải có một vết thương sâu đến tận xương, tay trái thì cầm một con dao gọt trái cây, trên con dao có vết máu, toàn bộ hiện trường làm cho người ta có cảm giác đây là một vụ án tự sát.
Pháp y đến hiện trường, thời gian Lâu Tình chết hẳn là buổi tối ngày hôm trước, khoảng từ mười đến mười hai giờ. Lâu Tình ở đây chỉ có một mình, hiện trường không thấy có dấu vết của người khác, không thể nghi ngờ đây là tự sát!
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, Vu Hải Hiên cũng không tin Lâu Tình tự sát!
Mặc dù hôm qua có vẻ Lâu Tình có tâm sự, nhưng dù sao Vu Hải Hiên cũng không tin Lâu Tình tự sát!
Đồng nghiệp tìm được một bức thu dán kín từ dưới gối Lâu Tình. Là di thư! Trên đó không có dấu vân tay của người khác.
"Không biết qua bao lâu đồng nghiệp mới tìm được xác tôi, chắc có lẽ sẽ nhanh, bởi vì ở cửa tôi có để lại vết máu, nếu như có người để ý thì sẽ sớm phát hiện.
Tôi chết cũng không trách ai, chỉ là tôi thật sự không chịu nổi mình thế này, giống như tôi đã bị điên, như có nhân cách thứ hai thoát ra.
Mỗi lần đi giao thuốc cho bệnh nhân, tôi không nhịn được mà muốn giết người đó. Giết kẻ đó! Dường như có âm thanh luôn vang vọng trong đầu tôi, tôi nghĩ có thể là nhân cách thứ hai, cô ta luôn bảo tôi phải giết giết giết. Tôi không thể khống chế cô ta, tôi hoàn toàn không có cách nào khống chế, cho nên tôi không muốn làm chuyện mà sau này phải hối hận.
Tôi không biết vì sao tôi lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, thật ra tôi không thích bản thân mình thế này, nhưng mỗi lần làm như thế, tôi lại có cảm thấy đầy hưng phấn, tôi không thể chống lại sự hưng phấn đó!
Đến bây giờ, tôi thật sự không chịu nổi. Bản thân tôi không hề muốn làm vậy, nhưng mà nếu như "Tôi" không khống chế được mình thì kẻ ở ngoài rốt cuộc là "Tôi" hay cô ta đây?
Không ai có thể giúp được tôi, tôi cũng không thể kể với ai về chuyện này. Người khác sẽ nghĩ tôi bị bệnh tâm thần, nên tôi chắc chắn mình không thể để lộ với người khác. Tôi đã giết nhiều người như thế, tôi không muốn bị bắt, tôi không muốn bị người khác nhìn như một kẻ tội đồ cho nên tôi lựa chọn kết thúc mạng sống của tôi, kết thúc tội ác của tôi. Hy vọng tất cả việc việc có thể theo mạng sống của tôi mà kết thúc.”
Cuối di thư có tên một số người. Vu Hải Hiên nhìn, là những người mất tích gần đây... Cũng bởi vì những người mất tích này, cậu mới đến công ty dược Thịnh Phong.
Vu Hải Hiên nhìn các đồng nghiệp đem thi thể Lâu Tình đi. Là người ra sau cùng, cậu cảm thấy như mình đã hết hơi hết sức. Cậu cúi đầu, cho dù thế nào, cậu cũng không muốn tin, nụ cười ôn nhu của chị, nói với cậu không được rời khỏi công ty, bởi vì có thể giúp người khác, vậy mà trong bức di thư đó, chị ấy lại thú nhận mình là kẻ giết người. Cậu không tin bức di thư đó.
Hơn nữa, vụ án đầu tiên là Tống Mỹ Như.
Hiện tại cậu còn chờ pháp y xác định là có tự sát thật không, cũng phải chờ giám định bút tích trong di thư.
***
Mấy ngày sau, theo báo cáo về bút tích và những gì xảy ra thì xác định là Lâu Tình tự sát, hơn nữa di thư là do chính tay Lâu Tình viết. Chuyện này đã gây xôn xao trong thành phố Vĩnh Ninh.
Cho nên dù Vu Hải Hiên có nhiều nghi vấn hơn nữa cũng không thể không tin, mà đó cũng là chuyện tình cảm, hiện tại, chỉ có thể bỏ xuống, bây giờ điều quan trọng là thông báo cho người nhà Lâu Tình, cũng phải tìm được thi thể của những người bị Lâu Tình giết chết.
Rốt cuộc chuyện này đến đây là kết thúc, cuối cùng Vu Hải Hiên không cần quay về nằm vùng nữa, nhưng cậu vẫn trở lại công ty. Cho dù thế nào, cậu cảm thấy phải nói rõ nguyên nhân cho Mạc Khô biết, hơn nữa có thể lấy được danh sách đầy đủ tên những bệnh nhân đã nhận thuốc miễn phí, xem tổng cộng có bao nhiêu người mất tích.
Nhưng Mạc Khô lại nói những tài liệu này đều do Lâu Tình bảo quản, bởi vì hắn rất tin tưởng Lâu Tình nên không giữ lại. Vu Hải Hiên bất đắc dĩ ra khỏi phòng làm việc, rời khỏi công ty dược Thịnh Phong.
Đi được mấy bước, bỗng nhiên có một chàng trai cản cậu lại: "Xin hỏi, cậu có phải là Vu Hải Hiên không?"
Vu Hải Hiên ngẩng đầu nhìn chàng trai này. Anh ta khá gầy, tóc ngắn phủ xuống bên tai, cho người khác loại cảm giác rất sạch sẽ, chiếc áo khoác ba-đờ-xuy càng làm cho anh thêm đẹp mắt, ấn tượng ban đầu cũng không tệ lắm!
Vu Hải Hiên không nhận ra anh ta là ai, nhưng cậu vẫn rất lịch sự: "Xin hỏi, có chuyện gì không?"
Chàng trai mở miệng: "Tôi là em trai của Lâu Tình, Lâu Uy!"
Cho dù như thế nào, về tình cảm, Vu Hải Hiên vẫn không tin Lâu Tình là hung thủ giết người, cho nên khi gặp mặt với Lâu Uy, thái độ của cậu cũng không tệ lắm!
"Là người của sở cảnh sát gọi điện cho anh phải không? Anh cứ đến thẳng sở cảnh sát là được rồi!" Sau đó cảm thấy có điểm không đúng, cũng không phải cậu liên lạc cho người nhà của Lâu Tình, cho nên Lâu Uy không biết cậu mới đúng, thế nào lại tìm được cậu?
"Tôi đã đến đó! Cho nên tôi mới đến tìm cậu!"
Vu Hải Hiên nghi ngờ nhìn Lâu Uy, chuẩn bị nghe Lâu Uy giải thích.
Lâu Uy trầm mặc, sau đó mở miệng: "Cậu tin là có ma quỷ không?"
"Ví dụ như?" Gần đây, chuyện quỷ dị xảy ra rất nhiều, cậu không tin Lâu Tình là hung thủ là do còn có một nguyên nhân khác, chính là thời gian vụ án đầu tiên xảy ra. Khi đó gần như Tống Mỹ Như biến mất tại chỗ, mà cha mẹ của Tống Mỹ Như thì đang ở phòng khách, không ai biết con gái mình đi đâu, hơn nữa trong di thư của Lâu Tình lại không đề cập đến việc này.
"Ví dụ như trên thế giới này có một ít chuyện thần bí!" Lâu Uy nói rất nghiêm túc.
"Không tin." Vu Hải Hiên trả lời rất thẳng thắn. Nói đến đây, bỗng nhiên Vu Hải Hiên cảm thấy không cần thiết nói nữa, mặc dù có vài chuyện quái lạ xảy ra nhưng Vu Hải Hiên vẫn không muốn đem những chuyện đó cho là có liên quan đến ma quỷ, cậu cảm thấy đó như đang trốn tránh trách nhiệm.
"Xin lỗi, tôi không có gì để nói, có việc mời anh đến sở cảnh sát." Vu Hải Hiên nói xong bỏ đi.
Lâu Uy đặt lời chú trong hình Lâu Tình, cho nên khi anh thấy hình Lâu Tình cháy thì biết Lâu Tình xảy ra chuyện, hơn nữa anh cũng không thể thay đổi chuyện này. Anh chỉ thấy hối tiếc, chán nản. Có lẽ lúc đầu nếu anh chịu cùng Lâu Tình đến đây, Lâu Tình sẽ không xảy ra chuyện. Lâu Tình là người thân duy nhất của anh, nhưng anh đã mất đi Lâu Tình, cho nên anh đến đây, đến xem rốt cuộc Lâu Tình đã gặp chuyện gì.
Cuối cùng Lâu Uy tìm đến địa chỉ phòng thuê mà Lâu Tình đưa cho anh, nhưng phát hiện Lâu Tình không ở đây, sau đó thì nhận được điện thoại của cảnh sát, đến nhận diện thi thể Lâu Tình. Anh định gọi linh hồn của Lâu Tình để hỏi nguyên nhân, nhưng lại không gọi được, linh hồn của Lâu Tình đã bị hủy!
Nhất định là có người dùng pháp thuật, anh không thể tha thứ cho việc này. Anh quay lại phòng mà Lâu Tình thuê, hy vọng có thể tìm được đầu mối, mà cái tên Vu Hải Hiên này, chính là tìm được ở đó!
Nhưng Vu Hải Hiên lại không tin vào chuyện ma quỷ…
***
Buổi tối, Vu Hải Hiên trở về phòng mình, nằm lên ghế sô pha. Cậu nhận được điện thoại của bà chủ nhà, nói là một căn phòng khác trong nhà này đã được thuê, nói cậu với người thuê mới chung sống tốt với nhau, sau đó cậu nghe tiếng gõ cửa, mở ra thì thấy Lâu Uy đứng ở ngoài.
Vu Hải Hiên bắt đầu tin thế giới này có chuyện ma quỷ.
_______
Lâu Uy tìm người môi giới nhà ở, buổi sáng anh có đụng vô người Vu Hải Hiên, để lại dấu vết trên người cậu, sau đó dùng thần thức theo Vu Hải Hiên về nhà. Anh nghĩ chỉ muốn tìm được một căn phòng gần nhà Vu Hải Hiên, dù sao đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của Lâu Tình, ở gần nếu có chuyện gì không tốt xảy ra anh cũng có thể đến kịp lúc.
May mắn thay, nhà Vu Hải Hiên thuê còn dư một phòng, cho nên anh thuê luôn.
Kết quả mới có một màn xuất hiện trước cửa nhà Vu Hải Hiên.
Không có nhận xét nào: