Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

XIỀNG XÍCH ÂM DƯƠNG CHƯƠNG 2

Chương 2 Taxi lúc nửa đêm

Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!)
Hơn mười phút sau, phía trước có một chiếc taxi chạy đến, xe chạy rất chậm, Lâu Uy nhìn bảng số xe, vẫy vẫy tay với chiếc taxi này, chiếc taxi dừng lại nhưng âm thanh dừng xe cũng không như những chiếc xe khác, kỹ thuật của tài xế cũng không tệ. Lâu Uy mở cửa xe ngồi vào kế bên người lái: "Đến đường Dân Tường."
Nơi đến thật vắng vẻ, hơn nữa muốn chạy đến đó cũng phải mất một tiếng, tài xế hơi do dự nhưng vẫn đồng ý.
Xe chạy được một hồi thì tài xế bắt đầu nói chuyện với Lâu Uy. Người tài xế này rất thân thiện, lại biết cách nói chuyện cùng hành khách, có thể bởi vì cả ngày ngồi một chỗ trong một không gian thu hẹp, vừa khô khan lại phải nhìn toàn xe và xe cho nên giờ mà không nói thì rất khó chịu.
"Trễ thế này rồi, tại sao còn đến nơi xa như thế?"
"Chỉ là công việc thôi."
"Giờ này mà còn làm việc, hiện giờ công việc cũng không dễ dàng a!"
"Đúng vậy, trễ thế này không phải chú cũng còn đang lái xe sao!"
Tài xế vừa nghe anh nói như thế thì lập tức kể khổ: "Làm công việc như chúng tôi cũng không dễ dàng gì, khi mùa hè thì giống như ngồi trong cái hộp ôi bức, nóng đến chảy đầy mồ hôi, còn mùa đông thì lại như ngồi trong hầm băng, đông hết cả người rất khó chịu, mở máy điều hòa cũng không dám mở lớn, hiện giờ giá xăng dầu rất đắt, mấy thứ bệnh như thấp khớp, đau cổ đều là bệnh do công việc tạo thành. Còn có người nói rằng nghề của chúng tôi rất dễ kiếm tiền, thật ra chúng tôi cũng không dễ sống đâu, tiền kiếm được còn phải nộp cho bộ phận quản lý xe taxi. Đó, một tháng có mấy ngàn cũng nộp hết, cậu nói xem chúng tôi có dễ sống không? Những thứ này cũng không nói làm gì đi, nhất là vẫn đề an toàn, ban ngày thì không nói, đến ban đêm thì vừa mệt lại còn nguy hiểm hơn."
"Nguy hiểm?" Lâu Uy tiếp lời, dường như không hiểu.
"Đúng vậy, buổi tối lái xe rất mệt, có lúc cũng không nhìn rõ đường, cậu không biết chứ, cướp bóc cũng vào buổi tối mà phải không? Buổi tối cướp xe taxi rất nhiều, lên xe trước, đi đến một nơi hẻo lánh khoảng hơn một tiếng, đến nơi thì lấy dao ra, không trả tiền thì chờ bị chém thôi!"
"Không cướp xe sao?"
"Cướp xe để làm gì, bọn họ cướp mấy trăm đồng dù có báo công an cũng không phải là vụ án giết người, bắt cũng không làm lớn chuyện, hơn nữa chưa chắc có thể bắt được. Nhưng cướp xe thì là chuyện lớn, bọn họ đuổi người lái xe đi rồi, lấy chìa khóa xe chỉ sợ là người lái xe sẽ đập bọn họ."
Lâu Uy cười: "Hôm nay chúng ta cũng đi đến nơi thật vắng vẻ, vừa rồi tôi cũng hỏi mấy tài xế mà họ đều không đi, hóa ra là sợ việc này."
"Đúng vậy, vốn là tôi cũng rất do dự, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu cũng không giống người xấu, hơn nữa gần đây nhà tôi cũng cần tiền, cho nên..."
"Khó trách lúc đầu thấy chú lại hơi do dự."
"Đúng vậy, chỗ đó thật ra tôi cũng không muốn đi đâu." Tài xế nói xong trầm mặc một hồi: "Hôm nay tôi cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, tinh thần luôn không yên, vốn cho là chuyện xấu, không ngờ rốt cuộc là một người trưởng thành, xem ra là chuyện tốt a."
Lâu Uy nở nụ cười không tiếp lời.
Người tài xế kia cũng không quan tâm anh có trả lời hay không, chỉ cần có người nghe thì ông đã rất cao hứng.
"Thời buổi này chẳng có ai là dễ sống cả, như tôi đây, con trai tôi năm nay học lớp mười hai, sang năm thi lên đại học, học phí vừa gom đủ thì vợ lại bệnh, bây giờ thì bệnh đã không dậy nổi, đến bệnh viện kiểm tra chữa trị cũng hết mấy chục đồng, cũng chưa khỏe, còn phải tiếp tục quan sát, tiền xài như nước chảy vậy, một ngày không đóng viện phí thì phải ngưng dùng thuốc, mà không dùng thuốc thì xem như phải trị lại từ đầu sao? Trước kia tôi làm đến nửa đêm thì về nhà, hiện tại thì phải đến sáng mới về, chưa kể còn phải xem học phí của con trai đến hạn chưa."
"Vậy chú không sợ gặp phải cướp sao?"
Tài xế cười cười: "Trước kia thì sợ, nhưng mà hiện tại thì không sợ."
"Sao lại không sợ nữa?"
Tài xế nở nụ cười, không trả lời.
Lâu Uy cũng không miễn cưỡng: "Bây giờ làm gì cũng không an toàn, tôi đi trễ thế này thật ra cũng lo lắng, mấy ngày nay báo chí nói có ba người bị xe đụng chết trên đường, đều là lúc nửa đêm, căn bản là không có ai thấy, hiện trường cũng không để lại dấu vết, cứ như chiếc xe đụng họ là từ trên trời rơi xuống vậy."
Tài xế vẫn không nói lời nào, Lâu Uy nhìn chằm chằm vào gò má tài xế, âm thanh chầm chậm: "Chú nói xem, có phải bị xe ma đụng không?"
Tài xế cười ha ha, vẫn không trả lời.
Lâu Uy cũng cười: "Tôi còn nghĩ rằng chú sẽ nói trên thế giới này không có ma quỷ chứ."
Mới vừa rồi tài xế còn rất thân thiện nhưng hiện tại thì không nói gì nữa cả, chỉ có Lâu Uy vẫn nói chuyện.
"Chẳng qua báo chí còn nói, mấy kẻ đó đều là lưu manh, hơn nữa trước có rất nhiều tài xế bị bọn họ đánh cướp, cuối cùng bị xe đụng chết. Không biết có phải báo ứng không."
Tài xế vẫn như cũ không đáp lời, chẳng qua là tăng nhanh tốc độ xe.
Bỗng nhiên Lâu Uy nói với tài xế: "Chú nói xem cuối cùng có phải là xe ma không?" Lần này trong âm thanh mang thêm cảm giác áp bách.
Tài xế không trả lời, chợt nhấn ga đụng vào cái cây ven đường, cái cây kia đối diện với vị trí phó lái, nếu như đụng vào, nhất định Lâu Uy khó thoát khỏi cái chết.
Sắc mặt Lâu Uy vẫn rất bình tĩnh, một chút lo lắng cũng không có, bất chợt chiếc xe đụng vào cây, sau đó xuyên qua thân cây.
Xe xuyên qua thân cây, cơ thể Lâu Uy cũng đụng vào thân cây, sau đó xuyên qua.
Lâu Uy vẫn như cũ ngồi kế bên người lái, dường như vừa rồi không có việc gì xảy ra. Tài xế phanh gấp, bánh xe va chạm với mặt đường phát ra âm thanh bén nhọn chói tai. Xe dừng lại, tài xế run rẩy hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai?"
Lâu Uy không trả lời ông: "Khoảng thời gian trước báo chí đều đưa tin, một tài xế taxi bị giết chết trong xe của mình ở gần đường Dân Tường, phỏng đoán là bởi vì gặp cướp, người đó không chịu đưa tiền cho nên bị giết."
Gương mặt tài xế bắt đầu vặn vẹo, nghiến răng ken két, bỗng nhiên từ dưới bụng rút ra một con dao, máu chảy nhuộm đỏ hết quần áo, nhỏ xuống thành một vũng máu, ánh trăng xuyên qua cửa xe chiếu gương mặt nhợt nhạt của ông.
Dường như Lâu Uy không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: "Người tài xế đó khi còn sống đặc biệt thích xe mình, sau khi ông ta chết, vợ ông ta đốt cho ông ta một chiếc xe bằng giấy."
Tài xế vô lực gục trên tay lái, hình như đang nhẫn nhịn cái gì đó.
"Những người bắt xe taxi gần đây khiếu nại rằng họ nhận được tiền vàng mã, chiếc xe mà bọn họ khiếu nại có biển số xe giống với biển số xe của người tài xế đã chết trước kia."
Lâu Uy không nói gì thêm nữa, sau đó trầm mặc rất lâu, tài xế ngồi ngay ngắn lại: "Chỉ là không cam lòng thôi. Vợ tôi chỉ cần mấy ngày nữa sẽ xuất viện, không thể ngừng thuốc, con trai tôi còn phải lên đại học, học phí còn chưa có, vì thế nên tôi cầu xin ba tên kia. Ai ngờ bọn chúng chẳng những không nghe, còn nói vợ tôi chết là đáng, bọn chúng cướp tiền thuốc của vợ tôi a... Bọn chúng đáng chết, bọn chúng đáng chết, nếu như không phải bọn chúng..." Đến cuối cùng tài xế gần như là tự lẩm bẩm.
"Vợ chú vừa xuất viện, đồng nghiệp của chú có quyên một khoản tiền."
Tài xế ngẩng đầu không tin liếc Lâu Uy: "Thật không?"
Lâu Uy gật đầu.
Sắc mặt tài xế nhu hòa hơn: "Vừa rồi thật xin lỗi, chỉ là tôi quá sợ..."
Lâu Uy lắc đầu ra hiệu không sao: "Đưa tôi trở về đi, sau đó nên đi nơi nào thì đi nơi đó, nhân gian không phải là nơi chú có thể ở lại, nếu là báo thù cho mình thì cũng xem như đã hoàn thành tâm nguyện, cát bụi thì phải trở về với cát bụi."
Lâu Uy nói xong thì dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Tài xế đưa Lâu Uy trở về. Lâu Uy bước ra, nhìn chiếc xe chậm rãi biến mất, sau đó xoay người đi.
...
Ngày hôm sau Lâu Uy nhận được điện thoại của hãng xe taxi.
"Tiền gửi đến thẻ ngân hàng cho anh luôn phải không?"
"Gửi cho người nhà tài xế đó đi."
***
Vu Hải Hiên năm nay vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát, bởi vì thành tích ưu tú nên được phân công đến làm cảnh sát ở thành phố Vĩnh Ninh.
Vu Hải Hiên cao lớn đẹp trai, là của quý trong cục cảnh sát, từ cảnh sát cấp cao cho đến bà cụ quét sân, không ai là không thích cậu, chẳng qua người trong cục cảnh sát đều nhìn nét mặt, bị cục trưởng thích cũng không phải là chuyện tốt gì, dĩ nhiên cũng không phải cậu là tâm phúc của cục trưởng mà bị mọi người bài xích, mà là vì trong cảnh cục này toàn là FANS điện ảnh chính cống nằm vùng. Cậu nhìn lại một lần nữa, nhìn chừng một trăm lần, nhìn lời thoại liền há hốc mồm chớ đừng nói chi là fans của Châu Tinh Trì... Vu Hải Hiên rất hoài nghi có phải ngay cả nốt ruồi trên mặt Châu Tinh Trì cục trưởng cũng biết rõ tường tận không!
Hơn nữa...
Lần đầu Vu Hải Hiên nhìn thấy cục trưởng, cục trưởng sờ đầu hói của mình, sau đó thì sờ bụng bia, một tay còn lại thì vỗ vai Vu Hải Hiên nhưng phải nhón chân mới với đến, sau đó nói với Vu Hải Hiên: "Bộ dạng của cậu, rất giống với phong độ của tôi khi còn trẻ."
Vu Hải Hiên cúi đầu nhìn xuống cái đầu hói, thêm cái bụng như mang thai mấy tháng kia, cảm thấy không thể nói thành lời.
Nếu như cậu đến độ tuổi của cục trưởng mà biến thành dáng vẻ thô bỉ thế này, thì cậu thà rằng tự sát ngay bây giờ luôn cho xong.
Hơn nữa Vu Hải Hiên thấy chính mình sở dĩ được hoan nghênh như vậy là bởi vì sau khi cậu đến, cục trưởng đại nhân rất ít dày vò những đồng nghiệp này của cậu, mỗi ngày đều nghĩ ra biện pháp kêu cậu hóa trang cái này đóng vai cái kia, làm cho các đồng nghiệp thả lỏng hơn rất nhiều, nhiều nhất thì các đồng nghiệp chỉ xem như đóng vai phụ, còn cậu mới bị chơi đùa cho đóng thành nhân vật chính.
Công việc của nửa năm qua, cậu đã vào vai rất nhiều nghề, có thể phá luôn kỷ lục thế giới.
Khó trách cục trưởng lại khen cậu có phong độ như cục trưởng khi còn trẻ, được khen như thế. Ông mừng đến chảy nước mắt, sau đó vỗ vai cậu nói thành khẩn: "Chịu được khổ trong khổ mới là kẻ hơn người. Cậu chịu được điều kẻ khác không thể chịu, tiền đồ của cậu mới sáng chói được, chẳng qua con đường của cậu hơi khó khăn thôi."
Lúc ấy cậu không nhận ra trong lời động viên này có bao nhiêu máu cùng nước mắt, thật là thất sách a.
Chỉ là cho dù cậu bị bao nhiêu giày vò cọ sát, cậu vẫn là một cảnh sát tốt. Tuy chỉ nửa năm nhưng các đồng nghiệp cảm thấy cậu rất có năng lực, mặc dù ngày thường cũng có sai sót, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn tương đối đáng tin, bởi vì phần lớn hành động đều là do cậu chỉ huy.
"Vu Hải Hiên!" Cục trưởng đầu hói đang gọi cậu.
Vu Hải Hiên run sợ trả lời, thật hi vọng mình có thể tàng hình, không biết cục trưởng lại muốn làm cái gì!
"Đến phòng làm việc của tôi!" Cục trưởng nói rất to, giọng điệu có vẻ rất thần bí, đây cũng là một loại công lực a!
Khi cậu đi vào phòng thì nghe các đồng nghiệp đánh cuộc xem lần này mình sẽ đóng vai gì khiến đầu cậu nổi đầy hắc tuyến đi vào phòng làm việc. Cục trưởng rất nghiêm túc, ít nhất vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng mà lời nói ra....
but chi dua be.gif

Không có nhận xét nào: