Thứ Bảy, 22 tháng 4, 2017

XIỀNG XÍCH ÂM DƯƠNG CHƯƠNG 6

Chương 6 Nằm vùng

Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!)
Cục trưởng gọi Vu Hải Hiên đến phòng làm việc.
"Tôi nhận được tin tình báo, gần đây có người buôn bán thuốc giả trái phép, nhưng bên pháp y không cách nào tìm chứng cứ từ trong thuốc, cho nên cậu phải đến công ty dược xin việc, đem chứng cứ về đây, trách nhiệm của cậu rất quan trọng đó!"
Đầu Vu Hải Hiên đầy hắc tuyến. Rõ ràng gần đây nhận được đơn trình báo có nhiều người mất tích, mà những người này điều có điểm chung là uống thuốc từ một công ty dược, công ty dược này đã làm gì mà nhiều người mất tích như vậy? Rõ ràng phải dùng phương pháp khác điều tra! Nhưng cục trưởng của cậu lại dùng lý do không thoải mái này để thuyết phục cậu! Rõ ràng có thể dùng những phương pháp khác, nhưng mà nếu là thế này, quan trọng còn có thể nói đường đường chính chính.
"Tôi không đi được không?" Cậu ôm hy vọng cuối cùng hỏi.
"Không đi? Được, tôi cũng có thể bắt cậu đi nhảy thoát y ở gay bar!" Cục trưởng cười híp mắt nói, nhìn thế nào cũng không thấy điều gì tốt lành.
Vu Hải Hiên nhớ đến việc lần trước đã trải qua, làm bộ dáng đáng thương gật đầu, chuẩn bị đi xin việc.

***

Công ty dược Thịnh Phong là một công ty dược mới thành lập, cũng chính là công ty dược mà cục trưởng nhắc đến.
Làm cho Vu Hải Hiên bực mình chính là công ty này đang tuyển người.
Vu Hải Hiên ngồi ở ghế chờ tiếp khách, mãi lâu sau mới có người gọi cậu vào phòng làm việc của chủ tịch.
Vu Hải Hiên đi vào, nhìn chủ tịch trước mặt, là một người đàn ông, rất đẹp, rất yên tĩnh.
Người đàn ông này ngồi trước bàn làm việc bằng gỗ, giơ tay mời cậu ngồi xuống. Vu Hải Hiên ngồi vào phía đối diện, bắt đầu cuộc phỏng vấn.
"Xin hỏi cậu Vu đã làm công việc gì trước đây?"
Nói mình là cảnh sát hả? Đừng đùa! "Xin lỗi, tôi vẫn chưa đi làm!" Dù sao trong hồ sơ, cục trưởng đã thay đổi không chê vào đâu được.
Người đàn ông lại nhìn hồ sơ trong tay mình: "Tốt nghiệp học viện cảnh sát, vì sao không vào sở cảnh sát làm việc?" Nhìn như vô ý, nhưng Vu Hải Hiên lại cảm thấy trong câu hỏi có ý thăm dò.
"Tôi tin anh cũng biết, xã hội hiện nay muốn tìm một công việc làm cũng không dễ!" Vu Hải Hiên nói mập mờ. Cho dù người này nghĩ sao thì cũng không liên quan gì đến cậu, cũng có thể nghĩ cậu không có tài năng gì. Nếu như hắn cho rằng là ý sau thì càng tốt, quay về nói với cục trưởng là người ta không cần mình, cục trưởng có thể làm gì nào, cũng không thể đem cậu nhét vào đây.
"Cậu cảm thấy nghề dược này sẽ phát triển thế nào?" Người đàn ông hỏi Vu Hải Hiên.
Lúc này Vu Hải Hiên chợt nhớ đến một câu nói, cướp đường không bằng bán thuốc, kết quả cậu thuận miệng nói ra luôn.
Đôi mắt người đàn ông này cong cong như lưỡi liềm, cười một cái: "Vậy vì sao cậu không chọn kinh doanh điện thoại?"
Vu Hải Hiên đập bình* khá dứt khoát: "Cũng từng thử rồi, kết quả cũng không như mong muốn, có lẽ nó không thích hợp với tôi.”
(*Xuất phát từ câu: phá quán tử phá suất (bình mẻ không sợ nứt): ý chỉ đã lỡ rồi thì làm tới luôn, vì đằng nào cũng hỏng)
Vu Hải Hiên đã chuẩn bị tinh thần bị đuổi ra khỏi cửa, nhưng người đàn ông lại đứng lên, đưa tay ra với cậu: "Hoan nghênh cậu đến với công ty dược Thịnh Phong!"
"A!" Vu Hải Hiên trợn mắt há hốc mồm, đúng là may mắn mà, thật sự cậu nghĩ chưa chắc đã thành công rốt cuộc lại được, phản ứng của cậu cũng không xem là chậm, lập tức đứng lên bắt tay cùng người nọ.
Người đàn ông vẫn cười với Vu Hải Hiên: "Tôi họ Mạc, tên là Mạc Khô, sau này có thể có gọi tôi là Mạc tổng!"
Vu Hải Hiên lập tức gọi: "Mạc tổng!"
Dường như Mạc Khô rất hài lòng mà gật đầu, cuối cùng Vu Hải Hiên hỏi: "Xin hỏi khi nào thì tôi có thể bắt đầu làm việc?"
Mạc Khô suy nghĩ một chút: "Nếu không có việc gì thì hôm nay bắt đầu làm việc được không? Tôi gọi người đến dạy cậu vài thứ!"
Vu Hải Hiên gật đầu.
Mạc Khô cười, sau đó cầm điện thoại nhấn số điện thoại nội bộ: "Cô Lâu, phiền cô đến phòng làm việc của tôi một chút."
Một lát sau có tiếng gõ cửa truyền đến, tiếp theo một người phụ nữ đi vào, cung kính chào Mạc Khô: "Mạc tổng!"
Mạc Khô chỉ chỉ Vu Hải Hiên: "Giám đốc Lâu, đây là người mới đến, giao cho cô. Cậu ta không có kinh nghiệm, cô phụ trách hướng dẫn cậu ta đi!"
Cô gật đầu đáp ứng, ra hiệu cho Vu Hải Hiên đi theo mình. Vu Hải Hiên đi theo ra ngoài, mà Mạc Khô ở phía sau cậu lộ ra nụ cười sâu xa!
Cô dẫn Vu Hải Hiên đi ra ngoài, sắp xếp cho Vu Hải Hiên ngồi phía sau cô ta. Lúc này Vu Hải Hiên mới cẩn thận quan sát người phụ nữ này, khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, gương mặt cũng không trang điểm nhiều, nhưng nhìn tổng thể làm cho người khác có cảm giác thoải mái, đây là một cô gái dịu dàng.
"Trước tiên cậu cứ ngồi ở đây đi. Tôi sẽ đưa cho cậu xem ít tài liệu."
"Cảm ơn, giám đốc Lâu." Vu Hải Hiên nhớ rõ vừa rồi người đàn ông họ Mạc kia gọi cô là giám đốc Lâu, cho nên cậu cũng kêu như vậy.
Cô ta cười cười: "Tôi tên là Lâu Tình, cậu tên Vu Hải Hiên nhỉ? Tôi vừa tìm được tài liệu, cậu nhỏ tuổi hơn tôi, cứ gọi tôi là chị Lâu được rồi."
Vu Hải Hiên ngoan ngoãn kêu một tiếng chị Lâu, trong lòng lại chảy đầy mồ hôi. Lại thêm một bà chị, trong cục cảnh sát cậu đã có rất nhiều chị, vì sao phụ nữ gặp cậu đều bắt cậu gọi là chị chứ? Thật ra cậu cần một cô em gái để phát triển thành bạn gái được chưa!
Lâu Tình lại giới thiệu cho cậu phòng làm việc của mấy người kia. Vu Hải Hiên phát hiện, chỉ có cậu và ông chủ công ty này là đàn ông, thế này thì bảo cậu làm sao không lo lắng cho được!
Chẳng qua mấy người kia cũng không tốt như Lâu Tình, Vu Hải Hiên chào mấy người đó cũng chỉ nhận lại cái gật đầu thờ ơ.
Cái gọi là dạy học trò đầu bếp chết đói, cho nên rất nhiều chuyện, khi đã vào guồng quay của công việc thì phải dựa vào chính mình mới biết được. Nhưng Lâu Tình lại không phải là người như thế, cô rất nghiêm túc chỉ cho Vu Hải Hiên một vài chuyện.
Trí nhớ của Vu Hải Hiên rất tốt. Khi cô dạy đến biểu cảm khi nói chuyện điện thoại, Lâu Tình nói: "Khi chúng ta nói chuyện điện thoại cũng phải mỉm cười, mặc dù người nghe điện thoại không thấy được nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được, chúng ta mỉm cười, tâm trạng của đối phương cũng sẽ thoải mái theo.”
Lúc nói lời này, Lâu Tình cũng mỉm cười, cô cười rất dịu dàng, dường như mang theo cảm giác mê hoặc.
Nhất thời Vu Hải Hiên bị mê hoặc, cảm thấy thích Lâu Tình, thích tính dịu dàng của cô, nhưng cảm giác này không phải thích theo kiểu tình yêu nam nữ, mà Lâu Tình thật sự là một người chị dịu dàng.
Khi bị một người mê hoặc, có thể người này tốt cũng có thể xấu, chỉ cần một câu nói của người này cũng có thể mỉm cười, bởi vì những lời này, trực giác của Vu Hải Hiên nhận định Lâu Tình là người tốt.
Mấy ngày sau, Vu Hải Hiên phát hiện, công ty này thật sự rất cổ quái... Thật ra cũng không có gì, nếu như một công ty có người mới đến, không bắt người này đi tìm kiếm khách hàng cũng không sao đi... Chẳng lẽ ở đây thật sự có bí mật sao? Hay công ty này đang làm việc gì không hợp pháp?
Mặc dù là đang "Nằm vùng" do linh cảm của cục trưởng đại nhân, nhưng nếu xin việc không được thì cũng được đi, nếu đã thành công thì cũng nên làm chút chuyện, cuối cùng cậu dự định dò hỏi một ít chuyện.
"Chị Lâu, tôi đến công ty đã được vài ngày, vì sao không có khách hàng điện thoại cho tôi?"
Lâu Tình cười, ngón tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc ra sau, nhỏ giọng nói với Vu Hải Hiên: "Biết vì sao các cô kia cũng mặt mày ủ dột không?"
Vu Hải Hiên lắc đầu.
"Bởi vì tiền trong công ty kiếm được, quả thực không bằng tiền mà các công ty dược khác kiếm được!"
"Vì sao?"
"Bởi vì công ty chúng ta đang khuyến mãi, thuốc men được dùng thử miễn phí!"
"Tuy nói vậy nhưng thật ra là khách hàng phải tìm đến chúng ta sao?"
Lâu Tình gật đầu.
"Vậy cũng có nghĩa là không có tiền huê hồng phải không?" Vu Hải Hiên nói đúng nỗi lòng của mấy người đó.


Lâu Tình nhìn Vu Hải Hiên một hồi, mới do dự gật đầu.
Lúc ăn cơm trưa, Lâu Tình ngồi cạnh Vu Hải Hiên: "Hải Hiên, tôi thật sự hy vọng cậu có thể ở lại!"
Chẳng lẽ Lâu Tình biết cái gì đó? Không phải chứ? Đầu óc Vu Hải Hiên mơ hồ! Cậu muốn rời khỏi đây, nhưng chỉ cần cục trưởng không lên tiếng thì cậu không thể đi!
Lâu Tình nhìn dáng vẻ Vu Hải Hiên, cho là cậu đang giả ngu với mình, tiếp tục khuyên Vu Hải Hiên: "Mặc dù hiện tại chỗ này không có tiền huê hồng, đó là vì bây giờ chúng ta đang cho bệnh nhân dùng thử thuốc miễn phí thôi. Cậu nghĩ xem, có bao nhiêu bệnh nhân bởi vì không có tiền mua thuốc mắc tiền mà bệnh tình ngày càng nặng thêm! Lại có bao nhiêu người bởi vì thế mà mất mạng! Mặc dù tiền lương của chúng ta thấp, nhưng tôi cảm thấy, có thể giúp đỡ người khác thì nhận được sẽ nhiều hơn mất."
Vu Hải Hiên nghe đến đây thì hiểu tình hình trước mắt của công ty. Nếu đúng là vậy thì cậu thật cảm động, dù sao đây cũng là chuyện tốt.


"Chị Lâu, không phải tôi muốn nghỉ việc, tôi chỉ tò mò thôi, ở công ty chỉ có chị tốt với tôi, tôi không hỏi chị thì hỏi ai? Tôi cũng không lo lắng chuyện tiền lương thấp, tôi sẽ không nghỉ việc đâu!"
"Thật không?"
"Thật mà, thật mà!" Vu Hải Hiên giơ hai tay lên thề, dù sao cậu đến đây cũng không phải để kiếm tiền, nhưng cậu cũng không tin giờ còn có công ty tốt thế này nữa. Nếu như trong thời gian ngắn thì còn có thể, nhưng nếu luôn luôn thế này thì không khỏi làm cho người khác hoài nghi!
Lâu Tình nhìn Vu Hải Hiên cười: "Thế thì tốt rồi!"
Vu Hải Hiên nhìn nụ cười của Lâu Tình, cảm giác thế giới này thật ấm áp. Lâu Tình chính là người như thế, cậu lại chắc chắn mình thích cô gái dịu dàng này, cho nên tạm thời đem sự hoài nghi của mình ném ra sau đầu-- có lúc tin tưởng người khác mới là hạnh phúc!
Vu Hải Hiên đùa Lâu Tình: "Chị Lâu này, chị vào làm lâu rồi chắc tiền lương không thấp, chị là người có tiền, về sau tôi không có tiền ăn cơm chị nhớ mời tôi đó! Ai kêu chị là người tốt như thế!"
Lâu Tình cười cười, dùng đôi đũa đánh cậu,cũng đùa lại, nói không thành vấn đề.
Thấy Vu Hải Hiên, cô liền nghĩ đến em trai mình, mặc dù Lâu Uy lạnh lùng hơn, nhưng thật ra trong lòng cũng như người này vậy, đều rất hiền lành!
Mấy ngày kế tiếp, liên tục có điện thoại gọi đến phòng làm việc muốn dùng thử thuốc miễn phí. Những người khác trong phòng căn bản mông không thể rời khỏi cái ghế, trước kia điều là Lâu Tình đi giao thuốc, giờ lại có thêm Vu Hải Hiên.
Hầu hết công việc giao thuốc đều do Vu Hải Hiên xung phong đảm nhận, bởi vì cậu muốn tiếp xúc với những người dùng thuốc, bởi dù sao trước kia vẫn có người mất tích. Cậu cẩn thận ghi nhớ tài liệu của mỗi khách hàng, phòng ngừa sau này có việc cần dùng đến!
Hôm nay cậu giao thuốc xong thì trở lại phòng làm việc, chợt phát hiện sắc mặt Lâu Tình không tốt ngồi trước bàn làm việc, cậu đi đến ba hoa: "Chị Lâu, chị làm sao vậy?"
Lâu Tình nhìn Vu Hải Hiên, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu không nói.
Vu Hải Hiên vẫn quấn lấy Lâu Tình, cuối cùng Lâu Tình cũng do dự mở miệng: "Tôi chỉ cảm thấy có vấn đề!" Nói đến đây, Lâu Tình lại im lặng, không nói nữa. Vu Hải Hiên có quấn nữa cũng vô ích.
but chi dua be.gif

Không có nhận xét nào: