Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2017

XIỀNG XÍCH ÂM DƯƠNG CHƯƠNG 3

Chương 3 Giảm cân

Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!)
Một tháng trước...
Tống Mỹ Như đi đến cửa phòng học, tiếng cười đùa rất lớn bên trong, cô nhạy cảm nghe được tên mình.
"Còn Tống Mỹ Như, tôi thấy chính là Tống heo mập! Cô ta nặng chừng 100kg chứ bao nhiêu! Ha ha ha."
"A hắc hắc, con heo mập kia còn không biết sách của cô ta chính là do tôi ném, vậy mà còn tưởng tôi là người tốt!"
"Theo tôi thấy trong lớp này người hèn hạ nhất là cô ta, nhìn xấu xí như vậy còn dám ở đây hù dọa người khác."
"Thật sự tôi không rõ tại sao Lâm Dã lại bảo vệ cô ta, cho dù là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ không chán ghét cô ta sao?"
Từng cơn sóng cười nhạo như thủy triều đập vào tai Tống Mỹ Như.
Cô đứng ở cửa phòng học, tay đặt trên nắm cửa, lại chậm chạp không dám đẩy cánh cửa kia ra, dường như có nước lũ và thú dữ bên trong.
Đúng vậy, cho dù bên trong là nước lũ và thú dữ thì đám người kia còn đáng sợ hơn cả dòng nước lũ và đám thú dữ.
"Mỗi lần tôi đến gần cô ta tôi đều lo lắng, nhìn cô ta mắc ói như thế, có lây cho tôi không? May mà tôi không ngồi cùng bàn với cô ta!"
Không có ai ngồi cùng bàn với cô, tất cả mọi người đều hận không thể cách xa cô ta một ngàn tám trăm dặm, nhưng cho dù như vậy...
"Đừng nói nữa, mỗi ngày về nhà tôi đều hận không thể khử trùng cho mình! Chỉ cần nhìn cô ta thôi tôi cũng thấy mắc ói! Học cùng lớp với cô ta thật xui xẻo mà!"
Một giọt nước mắt của Tống Mỹ Như rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay của cô. Cô khẽ cắn răng, đẩy cửa vào, nhưng khi đưa tay ra vẫn không có cam đảm.
Những lời này, những lời này, cô cũng biết, chẳng qua là cô giả vờ không biết mà thôi.
Cô có thể làm gì đây? Khóc lóc hay làm ầm ĩ? Có ai sẽ đứng về phía cô, hay người xem thường cô sẽ càng nhiều hơn?
Hơn nữa, bắt đầu từ một năm trước đến giờ, cô đã sớm tập thành thói quen.
Bỗng nhiên phía sau có người nói chuyện: "Sao còn chưa vào?!" Âm thanh từ tính mà quen thuộc.
Cô thấy may mắn vì mình đã mang mắt kiếng, nhưng vẫn bị bạn học cười nhạo là cô có cặp mắt kiếng cổ lỗ sĩ, hơn nữa lời các cô ấy nói còn ác độc hơn, các cô ấy nói: "Cho dù mắt kiếng có thể che kín nửa gương mặt trước mặt người khác, nhưng gương mặt chân chính của cô trong gương thì sẽ làm cho người khác tránh xa!"
Cô thấy may mắn vì mình đã mang theo mắt kiếng, như vậy sẽ không để cho người phía sau nhìn thấy gương mặt khổ sở lúng túng của cô. Cô hít sâu một hơi, quay đầu, nở nụ cười xấu hổ: "Không sao!"
Người vừa lên tiếng chính là Lâm Dã, người con trai đẹp như ánh mặt trời, một tay cậu cầm trái bóng rổ, một tay vươn đến đặt lên vai Tống Mỹ Như. Tống Mỹ Như co rúm lại né tránh.
Cậu bình tĩnh bỏ tay xuống, đẩy cửa ra: "Vào thôi!"
Hai người cùng đi vào phòng học, tiếng nói chuyện bên trong lập tức dừng lại, nhưng mọi người đều dùng ánh mắt ghen ghét và ghanh tị nhìn Tống Mỹ Như. Lâm Dã đi cùng Tống Mỹ Như, Tống Mỹ Như bị những ánh mắt không thiện cảm này nhìn mà co rúm người lại.
Cuối cùng tay Lâm Dã cũng nắm lấy vai của Tống Mỹ Như, cậu nhìn một vòng các học sinh trong phòng học, ánh mắt cậu như có ý chèn ép, không người nào dám đối mặt với cậu, đều cúi đầu xuống giả vờ đang bận rộn làm bài tập.
Tống Mỹ Như đi về phía trước hai bước, tránh khỏi tay Lâm Dã, đi đến chỗ mình ngồi. Cô ngồi trong góc tường, chỗ ngồi cuối cùng rất bình thường, ở chỗ này cô thấy bản thân mình có được chút cảm giác an toàn.
Học xong, cô thu dọn đồ đạc về nhà. Nhẹ nhàng nhìn xung quanh, Lâm Dã không có ở đây, cô thở phào nhẹ nhõm, đứng lên đi ra khỏi phòng học. Ai ngờ Lâm Dã đang đứng ở khúc cua cầu thang đợi cô, thấy cô, Lâm Dã nở một nụ cười quả nhiên là như thế, sau đó đi đến, sóng vai cùng cô đi về.
Khoảng cách an toàn giữa nam và nữ là bao xa, thật ra Tống Mỹ Như không biết, cô chỉ biết Lâm Dã cách cô quá gần, gần đến nỗi cô có thể ngửi được mùi mồ hôi trên người Lâm Dã, cũng không khó ngửi, ngược lại có cảm giác như ánh nắng mặt trời.
Cô nhẹ nhàng tạo khoảng cách giữa hai người, nhưng Lâm Dã đã sáp lại gần.
Tống Mỹ Như không thể tránh, Lâm Dã lặng kẽ nắm tay cô, tay cô như đụng phải bàn ủi nóng hổi, cô vội vàng hất ra.
Lâm Dã quyết không buông tha, vẫn nắm lấy.
Giọng nói của Tống Mỹ Như run rẩy: "Đừng đụng vào tôi, Lâm Dã!"
"Tại sao không thể đụng?!" Giọng Lâm Dã đầy tức giận.
Cuối cùng Tống Mỹ Như cũng thất thanh khóc thành tiếng. Một năm nay trong lòng cô vừa oan ức vừa đau xót: "Sẽ lây bệnh cho cậu đó biết không? Cậu không nhìn thấy người khác tránh tôi như tránh rắn rết sao?"
"Không lây bệnh được, cậu cũng biết mà! Hơn nữa cho dù có lây tôi cũng không sợ!" Lâm Dã nắm lấy tay Tống Mỹ Như, không quan tâm đến sự giãy giụa của cô, kéo cô vào trong ngực.
Cậu cho rằng chỉ cần mình đợi thì Tống Mỹ Như sẽ từ trong bóng tối đi ra, nhưng một năm nay, Tống Mỹ Như càng ngày càng tự ti, càng ngày càng tự phong bế bản thân, không giống như Tống Mỹ Như lạc quan dịu dàng trước đó.
Cậu không muốn thế này, cho nên hôm nay cậu không thể nhẫn nại thêm nữa.
Tống Mỹ Như giãy giụa: "Sẽ lây bệnh đó, sẽ lây bệnh đó, tôi có bệnh ngoài da, bệnh ngoài da!" Vùng vẫy vài cái, cuối cùng cô cũng không còn sức, nằm trên ngực Lâm Dã cô khóc òa lên, khóc rất oan ức, rất thương tâm.
Lâm Dã ôm lấy vai Tống Mỹ Như: "Cho dù có lây bệnh tôi cũng không sợ, tớ vẫn sẽ ở bên cạnh cậu."
Từ một năm trước khi cô phát hiện mình bị bệnh ngoài da, ngoại trừ cha mẹ và bác sĩ, đây là lần đầu tiên Tống Mỹ Như dựa dựa vào người khác, nhất là Lâm Dã là thanh mai trúc mã cùng cô lớn lên, cô rất sợ, sợ Lâm Dã xem thường cô, mặc dù Lâm Dã luôn giúp đỡ cô, nhưng những người bạn kia, những người bạn kia, không chỉ không an ủi cô mà còn cùng người khác châm chọc cô.
Lâm Dã quá ưu tú, lại chỉ một lòng hướng về cô thì bảo sao kẻ khác không ghen tị, cho nên khi cô mắc loại bệnh này mọi người đều rất vui sướng!
Lâm Dã chỉ ôm vai cô, đợi cô khóc xong thì đưa cô về nhà.
Bất kể thế nào, hai người trẻ tuổi yêu thì cũng phá vỡ được hàn băng trong một năm qua để làm lại từ đầu, cho dù vẫn nhiều người chỉ trích, nói Tống Mỹ Như không xứng với Lâm Nhã thì bọn họ vẫn ở bên nhau.
Đúng vậy, bọn họ ở bên nhau, cứ mỗi lần Tống Mỹ Như đứng bên cạnh nhìn Lâm Dã thì lại có thấy có lỗi với người con trai này, cậu xứng đáng được những điều tốt hơn, nếu như cô không có bệnh, nếu như cô không có bệnh...
Tống Mỹ Như bắt đầu tích cực chữa bệnh ngoài da của mình, tiêm thuốc vào cơ thể cũng không tệ, nhưng thuốc tiêm vào cơ thể cô có tác dụng phụ làm cô mập ra.
Trước đó cô đã rất mập do sử dụng những thuốc khác.
Sau lưng Lâm Dã, cô thường khóc một mình, nhìn tấm hình cô chụp chung cùng Lâm Dã trước kia, khi đó cô còn xinh xắn, giống như chú chim nhỏ nép vào người Lâm Dã, như một đôi ngọc bích, vừa nhìn là biết xứng đôi, nhưng mà giờ đây...
Cô bắt đầu lén lút uống thuốc giảm cân, thông qua báo chí ti vi hay mạng internet, chỉ cần là thuốc có tác dụng cô đều thử qua. Chỉ đáng tiếc uống nhiều thuốc và tiêm thuốc trị bệnh ngoài da nên sinh ra tác dụng phụ khiến cân nặng của cô chỉ có tăng chứ không giảm.
Hiện tại cô đứng bên cạnh Lâm Dã giống như một quả cầu!
Hôm đó, Tống Mỹ Như có cảm giác ông trời đột nhiên quan tâm tới mình. Khi cô đang đi bộ thì có một tờ báo thổi đến trước mặt, trên trang đầu tiên của tờ báo có tựa đề quảng cáo thật to- “SẢN PHẨM GIẢM CÂN MỚI NHẤT, MIỄN PHÍ DÙNG THỬ! KHÔNG CÓ BẤT KỲ LOẠI PHẢN ỨNG PHỤ NÀO, CÓ THỂ DÙNG CHUNG VỚI BẤT KỲ LOẠI THUỐC NÀO”, phía dưới là số điện thoại liên lạc.
Mặc dù cũng không tin cho lắm, nhưng đang lúc tuyệt vọng khiến Tống Mỹ Như gọi đến số điện thoại kia. Nhận điện thoại là một cô gái có giọng nói dịu dàng, sau đó cô được đưa trước mười hộp sản phẩm giảm cân dùng thử miễn phí.
Quả nhiên thuốc giảm cân rất có tác dụng, cân nặng của Tống Mỹ Như giảm xuống nhanh chóng, tốc độ giảm cân làm cho tất cả mọi người phải giật mình.
Chính cô cũng giật mình, mỗi lần uống thuốc cô đều đứng trước gương. Cô thấy thịt trong cô thể mình giảm bớt, giảm một cách thần kì!
Thật là một loại thuốc giảm cân tuyệt vời!
Cuối cùng cô cũng có thể như một cô vợ nhỏ rúc vào ngực Lâm Dã, cuối cùng cô cũng không cần lo lắng bất kỳ một loại ánh mắt nào...
Buổi tối, Tống Mỹ Như mỉm cười đứng trước gương, nhìn mình trong gương. Làn da trắng lúc đầu đã nhạt dần, chỉ còn lại từng vết nhỏ, cho đến dáng người, cô lấy váy ra, định mặc vào, tuy hiện giờ có hơi chật nhưng cũng có thể mặc được.
Ngày mai là sinh nhật của Lâm Dã...
Tống Mỹ Như cầm chiếc váy màu tím nhạt, cái váy này là năm ngoái Lâm Dã tặng cho cô, hy vọng bệnh của cô có thể tốt lên, có thể mặc chiếc váy này nhân dịp sinh nhật cậu, đáng tiếc sau đó dáng người của cô hoàn toàn thay đổi, không thể mặc nữa.
Nhưng năm nay...
Tống Mỹ Chi nhìn viên thuốc trong hộp, đây là ba viên cuối cùng, uống xong thì hoàn thành đợt điều trị, nghe nói vĩnh viễn cũng không mập lại. Uống xong ba viên thuốc này, mình có thể khôi phục hoàn toàn dáng người như trước kia, trong tiệc sinh nhật của Lâm Dã, mặc chiếc váy này cho cậu ấy một bất ngờ!
Cô uống nốt ba viên thuốc này...
Cô lại tiếp tục đứng trước gương, cô thích loại cảm giác đó, chính là mỗi lần uống thuốc xong, đứng trước gương, có thể thấy được thịt béo dư thừa của mình biến mất, đối với cô mà nói đó là một loại hưởng thụ...
Quả nhiên, cô lại thấy những miếng thịt của mình từng miếng từng miếng biến mất, biến mất, biến mất.... Làn da của cô dính sát vào xương...
Nhưng cô không sợ, cô đã bị tình huống trước mắt làm cho mê mẩn, thậm chí cô còn mừng rỡ, gầy xuống đi, gầy xuống đi, gầy thế này thì sẽ không bao giờ có người nào nói cô mập nữa, nói cô giống như một quả cầu, nói cô như một con heo, nói cô không xứng với Lâm Dã.
Cô nhìn hình ảnh mình trong gương càng ngày càng gầy, mỡ biến mất, bắp thịt héo rút, da nhăn nheo dính vào xương cốt, hốc mắt cô lõm vào bên trong, đến cuối cùng, cơ thể cô đã không còn thịt, tóc và móng tay bung ra rơi xuống đất...
Trong gương xuất hiện một bộ xương khô...
Hốc mắt của Tống Mỹ Như chỉ còn lại hai cái động tối đen, cuối cùng cô nhìn trong gương, trong gương đã không còn là người, mà là một bộ xương khô, xương cốt phát ra âm thanh quỷ dị "Két két", vừa như khóc vừa như cười...
Bỗng nhiên từ dưới sàn nhà xuất hiện một đôi tay bằng xương trắng kéo bộ xương khô này xuống dưới đất, sau đó trên sàn nhà lại bình thường như ban đầu, chỉ còn lại móng tay và tóc.... cái lược và lọ thuốc rỗng vô dụng....
but chi dua be.gif

Không có nhận xét nào: