Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017

XIỀNG XÍCH ÂM DƯƠNG CHƯƠNG 8

Chương 8 Chấp niệm

Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!)
Lâu Uy không có nhiều đồ, căn bản là có cũng như không có. Anh vừa đến phòng của Lâu Tình lấy chút đồ, nhưng chỉ là những thứ quan trọng, những thứ khác cũng đã xử lý xong, cho nên hiện trong tay anh chỉ có một thùng giấy.
Lây Uy nhìn sắc mặt Vu Hải Hiên biến đổi mấy lần trong một phút đồng hồ, ngây ngốc đứng ở cửa không động đậy, cuối cùng anh đi vào, để Vu Hải Hiên đứng như trời trồng ở ngoài cửa.
Mãi đến lúc Lâu Uy đi vào, Vu Hải Hiên mới phản ứng được: "Anh là người thuê phòng ở nhà này hả?"
Lâu Uy bỏ thùng xuống, gật đầu.
"Vì sao anh lại thuê phòng chung với tôi?”
Lâu Uy ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách: "Người môi giới nhà giới thiệu."
Lâu Uy nói làm cho Vu Hải Hiên không cãi lại được, mặc dù cậu cảm thấy không đúng, cuối cùng cậu đóng mạnh cửa lại: "Chia đều tiền điện, nước, ga. Công tắc đèn ở phòng vệ sinh sử dụng không được tốt lắm, phải dùng sức đè mạnh xuống." Giọng nói cũng rất lớn.
Lâu Uy gật đầu tỏ ý đã biết rồi.
Vu Hải Hiên không nhịn được hỏi: "Vì sao anh không đi thuê phòng khác?"
Lâu Uy đứng lên, đem thùng giấy vào phòng mình: "Tôi đã đưa cho chủ nhà đủ ba tháng tiền phòng." Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng cũng bị đóng lại.
Vu Hải Hiên nhìn cánh cửa đóng lại, nhỏ giọng lầm bầm: "Tính cách thật tệ." Lầm bầm xong mới nhớ, người này là em trai của Lâu Tình, mặc dù bây giờ mọi người đều cho rằng Lâu Tình là hung thủ, nhưng cậu hy vọng không phải. Cậu cảm thấy người này không phải người xấu, cho nên không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, hơn nữa nếu anh ta là em trai Lâu Tình, vậy nhất định sẽ hiểu Lâu Tình, vậy thì có thể hỏi được vài chuyện. Nghĩ đến đó, cậu đi đến gõ cửa phòng Lâu Uy.
Lâu Uy vừa cởi áo khoác xong thì nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa đã thấy Vu Hải Hiên cười gượng gạo: "Có chuyện gì không?"
"À, anh ăn cơm chưa?" Thấy thế nào cậu cũng bỉ ổi nhỉ!
Lâu Uy nhìn cậu hai giây: "Cậu nấu cơm sao?" Trước khi đến anh có xem phòng, người môi giới nhà có dẫn anh đến xem bếp, nhìn thấy bếp sạch sẽ, không có gia vị hay đồ dùng nấu nướng gì. Người môi giới còn nói anh đừng thấy bếp như vậy mà lầm,thật ra nhà bếp vẫn chưa dùng lần nào, cho nên anh vào sẽ không có người giành nơi nấu ăn với anh.
Lúc ấy Lâu Uy không nói gì, chỉ gật đầu, chưa nói thật ra anh cũng không dùng đến nhà bếp.
Vu Hải Hiên cười ngượng ngùng: "Có rất nhiều nhà hàng có dịch vụ ship đồ ăn tới tận nơi." Nói xong rất muốn tự đánh mình, cảm thấy mình rất bỉ ổi.
Lâu Uy suy nghĩ một chút, đồng ý cùng nhau ăn cơm.
Hai người gọi đại vài món ăn, cùng nhau ngồi trong phòng khách ăn cơm.
Một bữa cơm ăn rất yên tĩnh, không có âm thanh nào. Lâu Uy đã quen yên tĩnh, đó là thói quen trong cuộc sống của anh, cho nên anh thấy bình thường. Vu Hải Hiên vừa ăn vừa nhìn cái điều khiển từ xa trên ghế sô pha, biết thế cậu nên mở ti vi trước, ít nhất còn có âm thanh, như vậy ăn mới ngon a! Cậu muốn tìm đề tài, nhưng thấy Lâu Uy vẫn ngồi yên tại chỗ ăn cơm, quy củ giống như ngồi ở nhà hàng mắc tiền ăn cơm tây vậy, cậu cảm giác không thể câu thông với Lâu Uy.
Cuối cùng bữa cơm đầu tiên của hai người kết thúc trong bầu không khí yên tĩnh dị thường.
Cơm nước xong, Vu Hải Hiên muốn nhanh chóng chạy về phòng mình,quả thật cậu không thể chịu nổi bầu không khí này.Nhưng bỗng nhiên Lâu Uy lại gọi cậu lại.
"Đợi một chút!"
Vu Hải Hiên không cách nào hình dung tâm trạng mình lúc này. Cậu sợ dạng người như Lâu Uy, dạng người lúc nào cũng yên tĩnh trầm mặc, nhìn qua rất có khí  chất, quả thực cậu không biết nên bắt chuyện thế nào với người như vậy, dường như nói chuyện gì cũng bị từ chối vậy.
Nhưng mà Lâu Uy gọi cậu, cậu cũng không thể xem như không nghe được, cuối cùng đành nhăn mặt, làm một vẻ mặt tội nghiệp quay đầu lại: "Có chuyện gì?"
Lâu Uy suy nghĩ một lúc mới nói: "Có một số việc, cho dù cậu có tin hay không tin, tôi cảm thấy vẫn nên nói cho cậu biết!"
Vu Hải Hiên hắc tuyến: "Đừng nói với tôi chuyện về ma quỷ!" Nói xong mở cửa phòng mình.
Lâu Uy thấy vậy liền chắp tay làm kết ấn: "Dùng máu thề, dùng linh làm chứng, Già Nam, ra."
Chỉ có Lâu Uy mới có thể thấy một người đàn ông mặc đồ cổ trang trên không trung. Người đó đi đến quỳ chân dưới đất hành lễ với Lâu Uy, Lâu Uy ra hiệu cho người đó đóng cửa phòng của Vu Hải Hiên lại.
Vu Hải Hiên rõ ràng thấy Lâu Uy lẩm bẩm mấy câu, nhưng cậu không nghe rõ, mà cậu không mở được phòng mình đó là sự thật!
Cậu nghĩ mình vô tình đã khóa lại, còn lấy chìa khóa ra, thử mãi, đáng tiếc vẫn mở không được.
Cậu tức giận đi đến bên cạnh Lâu Uy: "Rốt cuộc anh đã làm gì?"
Lâu Uy ngồi ở đó, từ dưới nhìn lên Vu Hải Hiên, cũng không có cảm giác rơi xuống thế hạ phong: "Cho dù thế nào, giúp cậu là tâm nguyện cuối cùng của chị tôi, nếu như cậu không tin, mời cậu đi ra ngoài với tôi!" Giọng điệu Lâu Uy rất bình bĩnh, nhưng càng bình tĩnh thì Vu Hải Hiên càng tức giận!
Vu Hải Hiên giận dỗi đi theo sau Lâu Uy, đi đến phòng Lâu Tình.
Hai người đi vào, Lâu Uy hít sâu một hơi đốt cây nhang lấy ra từ trong túi. Làn khói tràn ngập trong không khí, dần dần tạo thành một hình dáng, là Lâu Tình, mặc dù rất mơ hồ nhưng có thể nhìn ra là Lâu Tình. Lâu Tình có vẻ rất nôn nóng, rất sợ hãi, miệng cô vẫn mấp máy nhưng không nghe được âm thanh, chỉ có thể từ khẩu hình mà nhận ra cô nói là: Vu Hải Hiên gặp nguy hiểm, cứu cậu ấy! Vu Hải Hiển gặp nguy hiểm, cứu cậu ấy!
Vu Hải Hiên thấy tất cả mọi việc trước mắt, trợn mắt hốc mồm. Đây không phải là ma thuật, việc này không thể nào là ma thuật. "Đây là gì?" Tất cả chuyện này là thế nào?
Khói dần dần biến mất, bóng dáng Lâu Tình mờ dần rồi cũng biến mất. Lâu Uy nhìn tất cả biến mất trước mắt mình, sắc mặt tái nhợt, môi tái xanh, âm thanh run rẩy nói: "Đây là chị tôi, suy nghĩ cuối cùng của chị tôi."
Vu Hải Hiên thấy sắc mặt của Lâu Uy, biết anh đau lòng vì nhìn thấy Lâu Tình biến mất. Nghĩ đến một người phụ nữ lại biến mất như thế... Nhưng cậu cũng không biết an ủi anh thế nào, chỉ nói: "Nếu như anh có năng lực đặc biệt này, vì sao không gọi hồn của Lâu Tình đến hỏi rõ, tôi cũng không tin...."
"Không có, chị tôi không có linh hồn, bị hủy rồi!"
"Vậy vừa rồi..."
"Đó là suy nghĩ cuối cùng của chị ấy, vì quá cố chấp nên mới lưu lại... Nhưng chỉ có thể hiện ra hai lần, hôm qua tôi đến đây đã gặp một lần, hôm nay là lần cuối cùng, vết tích của chị đã hoàn toàn biến mất. Nguyện vọng cuối cùng của chị tôi là cứu cậu. Tôi sẽ làm theo nguyện vọng của chị ấy.”
"Tôi có thể gặp chuyện nguy hiểm gì chứ?"
"Không biết, hiện tại chỉ có những thứ này còn chưa đủ để lần ra manh mối. Có lẽ chị tôi biết gì đó, nhưng mà bị hủy rồi!"
Hai người quay lại căn phòng thuê, Lâu Uy lấy một khối ngọc bội trên cổ xuống đưa cho Vu Hải Hiên: "Đeo đi, ít nhất có thể bảo vệ cậu một lần!"
Vu Hải Hiên nghĩ nghĩ, đeo ngọc bội lên, nhưng không phải vì sợ nguy hiểm mà cho dù thế nào cũng không thể phụ lòng một người con gái ôn nhu, không ngờ đến phút cuối mà chị ấy còn nhớ an nguy của mình.
Nhưng rốt cuộc thì Lâu Tình đã biết chuyện gì?
Hiện tại Vu Hải Hiên không hoàn toàn tin cái chết của Lâu Tình là do tự sát. Vả lại trong lúc sống chết mà chị ấy còn lo cho an nguy của người khác, hơn nữa còn không phải là ruột thịt.
Cậu quyết định mình phải điều tra chuyện này, bởi vì vụ án này trong sở cảnh sát xem như đã kết án, hơn nữa chuyện này dường như có liên quan đến ma quỷ, cậu không muốn nói cho những đồng nghiệp khác biết.
Cậu nghĩ mình cần phải  điều tra những bệnh nhân trong danh sách kia, để xem có điểm chung gì không!
***
Ngày hôm sau, cậu bắt đầu hành động...
Ban đêm, cậu đến công ty dược Thịnh Phong. Lúc đầu cậu đã không tin Mạc Khô không có danh sách bệnh nhân, có lẽ là sợ phiền phức nên mới không đưa cho mình. Khi cậu rời đi, chìa khóa phòng làm việc cũng chưa đưa lại cho Mạc Khô, lúc ấy quên mất, bây giờ thì thấy thật may vì chưa trả lại.
Cậu cũng không mở đèn, chỉ dựa vào ánh sáng của chiếc đèn pin nhỏ mà tìm tài liệu. Quả nhiên ở đây có danh sách đầy đủ!
Cậu vừa bỏ tài liệu vào trong áo, bỗng nhiên đèn bật sáng!
Mạc Khô đứng trước mặt cậu!
Vu Hải Hiên cũng không chột dạ, còn nhìn Mạc Khô đắc ý giơ giơ vật đang cầm trong tay lên!
Mạc Khô thở dài: "Vì sao cậu lại không chịu bỏ cuộc chứ?"
"Bỏ cuộc sao?"
"Nếu bỏ đi là được rồi, thật đáng tiếc a!"
Vu Hải Hiên nghe đến đây, đã hiểu ra chân tướng, người này không thể không liên quan đến mọi việc!
Nếu như thế, ngược lại cậu phải bình tĩnh: "Tôi có thể hỏi anh, anh đã làm gì Lâu Tình?"
Mạc Khô gật đầu: "Thật ra Lâu Tình là một cô gái thông minh, cũng hiền lành. Nhưng do cô ta quá thông minh nên hoài nghi những người mất tích có liên đến tôi, cho nên tôi đã theo cô ta về nhà. Thật ra lúc đầu là muốn thuyết phục cô ta hợp tác với tôi, dù sao cũng không có nhiều người thông mình như thế. Cô ta tốt bụng nên không đồng ý, cho nên tôi không thể không loại trừ cô ta, khống chế lý trí để cô ta viết di thư, hơn nữa còn tự sát. Ừm, tất nhiên tôi cần phải loại bỏ cô ta, nguyên nhân quan trọng nhất là do cậu!"
"Tao?"
"Đúng vậy, là cậu. Nếu như cậu không đến công ty này, tôi cũng không biết là cảnh sát đã chú ý đến chuyện này, cho nên tôi phải tìm một con dê con thế tội!" Vẻ mặt và giọng nói của Mạc Khô đầy cảm giác đáng tiếc!
"Cho nên cái chết của Lâu Tình là do mày hại, những người kia mất tích cũng là do mày làm phải không? Mà mày cũng sớm biết tao là cảnh sát?!"
Mạc Khô gật đầu.
"Làm sao mày biết tao là cảnh sát?"
"Còn nhớ vụ uy hiếp con tin ở siêu thị không? Đương nhiên là tôi thông qua bộ xương khô mà thấy cậu!
"Chuyện đó cũng do mày làm sao?"
"Đúng vậy!" Mạc Khô đắc ý.
Sau đó hắn lại nói: "Thật ra tôi cũng không muốn đi đến bước này! Vì sao cậu không chịu nghĩ đến điều đó chứ?"
"Để cho người khác vì mày mà làm con dê thế tội, còn mày thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sau đó tiếp tục hại người?" Vu Hải Hiên tức giận!
"Thật ra tôi rất hối hận..." Mạc Khô nói.
but chi dua be.gif

Không có nhận xét nào: