Chương 7
Edit: Bút Chì 0804
Beta: Bỉ Ngạn Hoa
"Em không có gì muốn nói với anh sao?" Về nhà, Lâm Diễm nhìn Bộ Cát Tường từ lúc ra khỏi bệnh viện đến giờ cậu vẫn không nói tiếng nào, hắn liền phá vỡ bầu không khí yên lặng hỏi.
"Để tôi làm cho!" Không trả lời câu hỏi của Lâm Diễm, Bộ Cát Tường mặt không đổi sắc giúp hắn tháo cà vạt ra.
Lâm Diễm vẫn không buông tha nhìn cậu, Bộ Cát Tường giúp Lâm Diễm đem áo khoác và cà vạt treo vào tủ quần áo, thờ ơ hỏi ngược lại: "Anh phải là người có gì muốn nói với tôi mới đúng, không phải sao?"
Đối với cậu hỏi có ẩn ý khác của Bộ Cát Tường, Lâm Diễm chỉ cười cợt hỏi: "Vẫn còn giận anh hả?"
Dang hai cánh tay ôm cậu vào ngực, hắn cười hì hì hôn lên mặt cậu.
Không giống với thái độ dửng dưng lạnh nhạt lúc đầu mới quen biết, Bộ Cát Tường hiện tại luôn có bộ dáng ngoan ngoãn khôn khéo, việc này làm cho hắn cảm thấy không có gì không tốt, nhưng vẫn ít đi một chút tính khiêu chiến.
Khôn khéo hiền lành làm cho người khác thích, nhưng nếu như tức giận, trêu chọc, nghi ngờ, ầm ĩ hay khó chịu, Bộ Cát Tường như thế còn thú vị hơn.
Bộ Cát Tường muốn giãy ra, lại nghe được tiếng hít sâu của Lâm Diễm, cậu dừng lại, tay phải của hắn bị đau nên ánh mắt trở nên trầm xuống.
"Tại sao phải giúp tôi ngăn ly cà phê lại?" Còn làm tay bị thương!
Nếu chỉ là diễn trò thì Lâm Diễm cũng quá nhập vai đi.
Nghe câu hỏi nghi hoặc cùng tự trách của Bộ Cát Tường, Lâm Diễm nhíu mày lại: "Anh nghĩ em đã biết, tại sao còn hỏi nguyên nhân?"
Bởi vì lời nói của hắn, Tim Bộ Cát Tường đập nhanh nửa nhịp.
Cậu ngước mắt lên, nhìn vào mắt Lâm Diễm, làm cho người khác thấy sợ hãi nhưng lại nóng bỏng thâm tình.
Cậu ngẩn ra, ánh mắt trong suốt rung động léo lên ánh sáng, ngay sau đó trở nên âm u.
"Tôi không hiểu, mới lúc trước anh có thể tán tỉnh cô ta trước mặt tôi, chốc lát sau anh lại chọc giận cô ta..." Lúc nói những lời này, giọng điệu Bộ Cát Tường kích động, nhưng lúc ánh mắt cậu lóe lên ánh sáng cổ quái thì lại quay mặt sang chỗ khác, làm cho người khác cảm thấy sự kích động của cậu là đang diễn trò.
Lâm Diễm dùng bàn tay thật dày xoa hai má Bộ Cát Tường, ánh mắt thâm tình khóa cậu lại: "Nếu như em thật sự muốn biết, vậy bây giờ anh sẽ nói cho em biết, tất cả hành động của anh trong nhà hàng, mục đích là lợi dụng cô ta để thăm dò em, vì em đỡ lấy ly cà phê, là anh không muốn nhìn thấy em bị thương, hoặc nên nói là anh phản ứng theo bản năng..."
Lâm Diễm dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Bộ Cát Tường có say mê, có hấp dẫn ngoài ra còn có chân thành, và vài phần giễu cợt: "Em thông minh như vậy, đừng nói em không biết tấm lòng của anh."
Đầu tiên là Bộ Cát Tường ngẩn ra, sau đó liền hiểu, chỉ cảm thấy trong đầu ông một tiếng, bất giác lui về phía sau một bước.
Nhìn vẽ mặt kinh ngạc của cậu, Lâm Diễm dở khóc dở cười, lại thở dài: "Biểu hiện của em làm tổn thương anh quá. Đây là lần đầu tiên anh bày tỏ với người khác, chẳng lẽ em lại không thể tỏ ra vui mừng một chút sao?"
Bộ Cát Tường thật không hiểu phong tình là gì cả!
Nếu cậu không ngạc nhiên hoặc mừng rỡ như điên thì cũng không nên sợ hãi như vậy chứ!
"Tôi... Chẳng qua chuyện xảy ra quá đột ngột, vì thế nên tôi mới có chút bất ngờ..." Bộ Cát Tường lộ ra sắc mặt lạ lẫm, như là vui mừng, vừa tựa như có chút luống cuống, lại giống như có chút thích thú không rõ.
Thấy vậy, Lâm Diễm lấy ngón tay chọc chọc vào ngực cậu, hai mắt lộ nụ cười tra hỏi tâm ý của cậu: "Vậy em thì sao? Trong lòng của em rốt cuộc có anh không?"
"Tôi..." Bộ Cát Tường há mồm muốn nói cái gì, nhìn vào mắt Lâm Diễm lại không nói gì.
Không đợi được câu trả lời của cậu, Lâm Diễm cười vô tình, tự ý tiếp lời: "Chắc là yêu rồi!"
Hắn đưa ra hai ngón tay nắm cằm Bộ Cát Tường, không để cho cậu trốn tránh: "Lúc thấy anh tán tỉnh Tương Nghiên, có phải trong lòng rất chua xót không? Thấy tay anh bị phỏng, trong lòng em đau lắm, phải không?"
Lúc ở trong nhà hàng, mọi nhất cử nhất động của Bộ Cát Tường cũng không trốn qua được một đôi pháp nhãn của hắn!
Lúc bắt đầu, bởi vì Bộ Cát Tường không thèm để ý mà hắn có chút khó chịu, khi hắn cố ý lấy lòng Tương Nghiên, sắc mặt Bộ Cát Tường liền bắt đầu thay đổi, đến cuối cùng lúc hắn bị phỏng tay, ánh mắt Bộ Cát Tường xen lẫn tự trách cùng đau lòng, hắn đều nhìn thấy cả!
Không biết là bị nói trúng tâm sự hay là Lâm Diễm nói lời kích thích đến chỗ nào trong lòng Bộ Cát Tường, Bộ Cát Tường ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Lâm Diễm, ánh mắt mờ mịt sáng lên, trong mắt đầy bướng bỉnh và kiêu ngạo.
"Anh không cảm thấy anh nói chuyện yêu đương lầm người rồi sao? Nếu anh đã chọn đại thiên kim làm vợ chưa cưới của anh, vậy người mà anh phải tỏ tình hay muốn chung sống cả đời là cô ta, chứ không phải là tôi!”
"Có phải em để ý cô ta là vợ chưa cưới của anh không?" Lâm Diễm xấu xa cười hỏi.
Không phải là không để ý vấn đề này sao?
Bộ Cát Tường mệt mỏi nhíu mày lại.
“Đúng như em nói, hôn nhân của anh cùng cô ta là hôn nhân chính trị, mỗi bên đều sẽ đạt được cái mình muốn qua mối quan hệ này!" Hắn nhìn trúng Tương Nghiên vì cô ta có thể giúp hắn củng cố thế lực trong gia tộc, mà Tương Nghiên thì là vì hắn có thể làm cho cô ta tiếp tục cuộc sống được che chở, được cơm ngon áo đẹp!
Nghe giọng điệu của hắn cứ như chuyện đương nhiên, Bộ Cát Tường lại lần nữa ý thức được suy nghĩ và gia thế của cậu và Lâm Diễm có sự chênh lệch quá lớn.
Đối với người bình thường mà nói, hôn nhân chỉ là mối quan hệ yêu đương của hai người; nhưng đối với Lâm Diễm mà nói, hôn nhân đã không còn dựa trên tình yêu, mà là giữa hai gia tộc có thể mang lại lợi ích gì cho nhau.
Hai mắt Bộ Cát Tường thoáng lóe lên vẻ xem thường: "Anh không cảm thấy, dùng lợi ích làm tiền đề cho hôn nhân là rất trống rỗng sao?"
Giống như cậu, nếu như không phải là người cậu thích nhất, cậu thà cô đơn cả đời chứ nhất quyết không sống chung với một người không yêu cả đời.
"Cho dù hai người yêu nhau ở bên nhau cũng không có nghĩa sau khi cưới, hai người sẽ có cuộc sống đầy hạnh phúc, đúng không?" Nếu không, tỷ lệ ly hôn ở Hồng Kông làm sao lại cao như vậy?
Dừng một chút, Lâm Diễm có nhìn cậu đầy hứng thú: “Ý em muốn nói là anh phải hủy hôn với Tương Nghiên sao?"
Dưới ánh đèn, sắc mặt Lâm Diễm nhu hòa, gợi lên nụ cười mê hoặc lòng người, lặng lẽ đợi câu trả lời của Bộ Cát Tường, một đôi mắt rực rỡ sáng chói lóe lên mấy phần mong đợi và sắc mặt thích thú không rõ.
Bộ Cát Tường ngẩn ra, làm sao có thể?
Những lời này gần như buột miệng nói ra, mà nhìn trong mắt Lâm Diễm ẩn giấu sự giễu cợt khiến lòng cậu động một cái, hỏi ngược lại: "Nếu như tôi nói là phải, anh làm được không?"
"Được, chỉ cần chính miệng em thừa nhận yêu anh. Vì em, anh sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì, bao gồm chia tay cùng cô ta!"
Nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, lời hắn nói giống như rất chân thành, trong lòng Bộ Cát Tường cuồn cuộn sóng lớn, vẻ mặt cũng thay đổi thất thường.
Sau một hồi, cậu khôi phục bình tĩnh, ngước mắt nhìn Lâm Diễm, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười.
"Tốt lắm, khi anh cùng đại thiên kim của Tương thị hủy hôn, thì chính miệng tôi sẽ nói với anh 'Tôi yêu anh'." Lúc cậu nói lời này, âm thanh êm ái, ánh mắt như nước, như muốn làm người ta đắm chìm vào trong đó, nhưng trên miệng lại nở nụ cười rực rỡ quá mức, mơ hồ mang theo mấy phần giả dối và một phần nặng nề.
Lâm Diễm híp mắt lại, tỉ mỉ thưởng thức vẻ mặt có chút mất tự nhiên của Bộ Cát Tường, sau đó dùng trán hắn kề sát vào trán cậu, mỉm cười kiên định nói: "Một lời đã định!"
***
Bộ Cát Tường gõ hai cái vào cửa, một giọng nữ nhẹ nhàng tự nhiên từ trong phòng truyền ra, không gian to lớn sang trọng bên trong phòng nhưng chỉ có một người phụ nữ ưu nhã cao quý đang ngồi.
Nhìn kỹ, cô ta chính là người mấy tháng trước trong quán bar Thiên Đường, đưa danh thiếp cho Bộ Cát Tường.
Người phụ nữ nâng tách trà, trên tay mang theo màu vàng lóe sáng của trang sức, nhìn Bộ Cát Tường cười nói: "Cậu đến rồi!"
"Xin lỗi, tôi đến muộn, chị chờ lâu rồi phải không?" Bộ Cát Tường ngồi xuống đối diện với người phụ nữ trên chiếc ghế sa lông được làm bằng vật liệu quý giá, tiếp theo người phụ nữ đưa ly rượu nho cho cậu: "Cám ơn."
"Tôi cũng vừa mới đến không lâu."
Người phụ nữ mỉm cười nói, không nhìn ra được sự mất kiên nhẫn do phải đợi gần một tiếng.
Bộ Cát Tường ngông cuồng tự cao tự đại nhẹ nhún vai, nâng ly rượu chậm rãi uống.
Nhìn chị ta cùng người nào đó, khi mỉm cười có vài phần giống nhau, lòng cậu đầy buồn rầu.
Bốn phần xinh đẹp, ba phần kiêu căng, còn có vài phần là giấu giếm hưng phấn.
Quả nhiên là hai chị em, ngay cả nụ cười đều như vậy...
Khiến người ta chán ghét!
Hóa ra, thì ra người phụ nữ này là Lâm Tranh — — chị của Lâm Diễm!
Lâm Tranh cầm lấy tách trà, cùng Bộ Cát Tường uống ly rượu vang, ánh mắt hơi lóe lên, quan tâm hỏi: "Tôi có nghe nói về chuyện xảy ra trong nhà hàng mấy ngày trước, cậu không sao chứ!"
Rõ ràng lời nói tỏ vẻ quan tâm, ánh mắt lại mơ hồ giống như thích thú đợi xem kịch hay.
"Tôi không sao, cảm ơn chị đã quan tâm!" Ngoài mặt Bộ Cát Tường hờ hững, trong lòng lại phiền não.
Làm cho tâm tình Bộ Cát Tường trở nên kém là có nguyên nhân, nghe những lời nói này của người phụ nữ — — thì nhất cử nhất động của cậu, chị ta đều nắm trong lòng bàn tay, còn vì lời vừa rồi của chị ta, làm cho Bộ Cát Tường một lần nữa nhớ lại chuyện phiền lòng ngày đó.
"Sáng nay Tương Nghiên ngồi máy bay trở về Anh rồi, nghe nói trước khi rời đi, cô ta cùng Lâm Diễm từng nói chuyện của hai người nha!" Lâm Tranh dường như rất hứng thú, dừng lại một chút, đôi mắt như có điều suy nghĩ nhìn về cậu, chờ cậu phản ứng.
Không phải là không biết dụng ý của Lâm Tranh, nhưng Bộ Cát Tường đều không phối hợp, chẳng qua là thờ ơ trả lời một câu: “ Vậy sao?!"
"Không phải cậu và Lâm Diễm diễn giả thành thật chứ?" Lâm Tranh chăm chú nhìn Bộ Cát Tường.
"Cô cảm thấy chuyện đó có thể sao?" Bộ Cát Tường bĩu môi, cứ như nghe được một câu chuyện cười.
Bề ngoài nhìn cậu như dửng dưng, nhưng trong lòng sóng lớn đang cuộn trào.
Những năm gần đây, cậu dùng tên giả ‘Trò Chơi Chung Kết’ để hành động quả thật đã nhiều lần làm chuyện phạm pháp, nhưng cậu chưa bao giờ tiếp nhận việc gì liên quan đến tình cảm.
Bởi vì cậu là một người kiên trì với lòng tin — — tuyệt đối trung thành với tình cảm của mình.
Bất luận trong cuộc sống có bức bách người như thế nào đi nữa, cái gì cũng có thể dùng để bán đứng, nhưng chỉ có một thứ không thể bán — — tình cảm của chính cậu.
Nếu như một người ngay cả tình cảm của mình cũng có thể bán, vậy thì người đó sẽ không còn gì.
Bộ Cát Tường kiên trì với điều này cho nên mơ hồ có thể thấy được, trong phương diện tình cảm cậu vẫn rất ngây thơ!
Chỉ là cho đến cùng thì Bộ Cát Tường cũng là người bình thường, với mức thù lao lớn như vậy, cậu phá lệ tiếp cận người kia.
Cậu tự nhận cậu là một người có ý chí kiên cường, không dễ xúc động, cho dù bán đứng cơ thể, nhưng tuyệt đối không bán đứng lòng mình.
Cậu đồng ý cùng Lâm Diễm ở chung, ngoại trừ không chống cự nổi sự cám dỗ của đồng tiền, mà hơn cả là do cậu có lòng tin với mình.
Chẳng qua trong chuyện tình cảm, làm sao có thể đều nắm chặt trong tay?
Cậu đánh giá cao sự bình tĩnh của mình, nhưng lại đánh giá thấp sức mạnh của tình cảm.
Hai ngày nay, không chỉ một lần cậu nghĩ đến, nếu như không có Tương Nghiên quấy rối, có lẽ cậu cũng không phát hiện lòng cậu không bình tĩnh như cậu đã nghĩ.
Bất tri bất giác, Lâm Diễm trong lòng cậu đã có trọng lượng không hề nhẹ, vượt ra ngoài sức chịu đựng của cậu.
Nhớ đến chuyện xảy ra ngày đó.
...
Nãy giờ Bộ Cát Tường dửng dưng.
Hiện tại thần sắc trở nên phức tạp, chân mày nhíu lại, nhìn qua tâm sự nặng nề.
Nhìn gương mặt cậu thay đổi trong nháy mắt, Lâm Tranh cười như không cười, dường như trong ánh mắt lại có ý nghĩ khác.
Lâm Tranh khẽ mỉm cười, nói tiếp đề tài vừa rồi: "Cô ta yêu cầu Lâm Diễm chia tay với cậu, nhưng Lâm Diễm không chịu, kết quả hai người cãi nhau!"
Nghe vậy, trong lòng Bộ Cát Tường động một cái.
Đêm đó Lâm Diễm nói sẽ vì cậu mà chia tay với Tương Nghiên, cậu không coi đó là thật. Cậu biết những lời nói đó chẳng qua chỉ khiến cho vai diễn của hắn thêm chân thật là thôi.
Bây giờ bỗng nhiên nghe được Lâm Diễm cùng Tương Nghiên cãi nhau, cậu vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ.
Vui là vì Lâm Diễm nói được làm được, vừa nghĩ tới ý nghĩa của hành động này, tính tình thờ ơ như Bộ Cát Tường cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Nhưng mà sau khi cảm động, hiện lên trong lòng chính là tràn đầy kinh sợ cùng nghi ngờ.
Lâm Diễm tuyệt đối không phải loại người vì tình yêu mà kích động đi làm chuyện hồ đồ, sao hắn có thể chỉ vì muốn nghe cậu tự nói một câu 'Tôi yêu anh', liền làm chuyện không có lợi ích kinh tế này?
Không, Lâm Diễm không đời nào làm như vậy!
Trong này nhất định có nguyên nhân.
Nhìn Bộ Cát Tường lo được lo mất, trong mắt Lâm Tranh lóe lên cái gì đó, vừa như tò mò, vừa tựa như cười nhạt.
Ban đầu tìm tới Bộ Cát Tường, đa phần là hợp ý với năng lực của cậu, một phần nguyên nhân khác là nghe nói Lâm Diễm thích loại hình như Bộ Cát Tường, ôm tâm tình làm cho ngựa chết biến thành ngựa sống, cô ta quả thật không đoán được hiệu quả lại như mình mong muốn.
Theo cô ta thấy, trong thời gian qua em trai của cô - Lâm Diễm không bị trói buộc bởi tình yêu,cũng chưa bao giờ ở cùng bất kỳ một người nào, lại ở trước mặt Bộ Cát Tường chỉ được xem như thanh tú mà mê muội, chẳng những ở chung cùng cậu, còn cho cậu vào công ty làm, thậm chí còn vì cậu mà cãi nhau với Tương Nghiên.
Giống như loại hành động này không được khôn ngoan cho lắm, cũng chỉ có yêu mới có thể phạm sai lầm như vậy.
Dĩ nhiên, là cô vui mừng, đồng thời đắc ý, nhưng vẫn có một loại lo lắng quanh quẩn trong lòng.
Bộ Cát Tường có lâm trận phản bội cô hay không?
Nói cho cùng, cô cùng Bộ Cát Tường có quan hệ dựa trên lợi ích, nếu nói cậu sẽ vì Lâm Diễm mà phản bội cô cũng không phải là không thể.
Như đã nói, đối với cô chỉ là chơi đùa, em trai cô giỏi về mưu tính lại si mê một người đàn ông bình thường, vì yêu mà không để ý đến nghiệp lớn, đến hiện tại cô vẫn nửa tin nửa ngờ.
Ánh mắt Lâm Tranh chất vấn nhìn về phía Bộ Cát Tường, trong lòng tự suy nghĩ một hồi, thích thú nói: "Cậu biết không, Tương thị cùng gia đình tôi có giao tình trên phương diện làm ăn, quan hệ rất phức tạp. Em trai tôi cùng Tương Nghiên kết hôn, trong sự nghiệp chẳng những như hổ mọc thêm cánh, đối với nó còn có trăm ngàn đều lợi, đó là nguyên nhân tôi không muốn nó hủy hôn với cô ta. Coi như là bạn, tôi nhắc nhở cậu một tiếng, mặc dù em tôi bây giờ đối với cậu rất tốt, nhưng nó vô cùng mê gái, tôi không cho là nó sẽ đối xử với cậu thật lòng, đến cuối cùng tổn thương chỉ có mình cậu."
Nghe cô ta nói, nét mặt Bộ Cát Tường biến đổi, xanh trắng xen nhau, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi, lúc nhìn lại Lâm Tranh, sắc mặt đã trở lại ôn hòa.
"Tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ những gì chị vừa khuyên, nhưng tình cảm của chính tôi không cần người ngoài can thiệp, quấy rối. Tuy nhiên, chị yên tâm, chuyện tôi đã đồng ý với chị thì nhất định sẽ làm được."
Tuy người phụ nữ này che giấu rất khá, nhưng có những ý nghĩ xấu vẫn không trốn được đôi mắt của cậu
Bộ Cát Tường ở trong lòng cười lạnh, giả dối!
Chẳng lẽ chị thật lòng quan tâm đến cậu sao?
Còn không phải sợ cậu đứng về phía Lâm Diễm nói ra chuyện lớn của chị sao?
Trong nháy mắt suy nghĩ của Bộ Cát Tường bay tới mấy tháng trước trong tình cảnh gặp mặt người nọ — — bên trong căn phòng của quán bar năm sao.
***
Cầm tài liệu đặt lên bàn, Bộ Cát Tường như có suy nghĩ nhìn Lâm Nghệ.
"Có một vấn đề tôi muốn hỏi một chút, vốn chỉ là người ngoài, chuyện nhà các người tôi cũng không nên hỏi. Tuy nhiên tôi có chút tò mò, tại sao ông lại muốn tôi giúp Lâm Diễm đối phó Lâm Tranh?"
Bộ Cát Tường không phải là người có lòng hiếu kỳ, nhưng Lâm Nghệ lại đưa ra một số tiền lớn muốn cậu giúp con trai ông đối phó con gái ông, thật làm người khác đoán không ra!
"Việc này nói ra rất dài dòng." Lâm Nghệ giống như không để ý chuyện nhà ông mà nói cho một người ngoài, kể rõ nguyên nhân trong đó.
Hóa ra, tất cả mọi chuyện đều liên quan đến cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế.
Một năm trước, bởi vì vợ qua đời mà Lâm Nghệ bị đả kích lớn, cộng thêm cảm thấy tuổi tác đã cao, có ý muốn về hưu, an hưởng tuổi già.
Việc này là một chuyện tốt, vấn đề là vị trí của ông do ai thay thế?
Ông có hai người con là Lâm Diễm và Lâm Tranh, bất luận về năng lực làm việc hay thực lực đều ngang sức ngang tài, nếu tùy ý đem Lâm thị giao cho một người, người khác nhất định không phục, vậy thì đối với Lâm thị chỉ hại trăm bề.
Vì vậy Lâm Nghệ đưa ra một phương án, dùng thời hạn hai năm, hai chị em vào Lâm thị làm, lựa chọn một công ty ngang nhau để quản lý, trong hai năm ai có thể làm cho công ty đó có thực lực hùng hậu lại đứng đầu thì sẽ trở thành người thừa kế của Lâm thị.
"Thì ra là như vậy." Bộ Cát Tường gật đầu một cái, sau đó giống như nghĩ tới chuyện gì, nghiêng người nhìn Lâm Nghệ, muốn nói lại thôi.
"Cậu có gì muốn hỏi tôi sao?" Lâm Nghệ hiểu rõ lòng người nhìn về phía Bộ Cát Tường.
"Tôi chẳng qua là cảm thấy, nếu Lâm Diễm cùng Lâm Tranh cạnh tranh với nhau," Bộ Cát Tường dừng một chút, suy nghĩ dùng từ ngữ thích hợp để diễn tả lời cậu muốn nói: "Có phải người ngoài không nên tham gia vào, làm cho bọn họ cạnh tranh công bằng thì tương đối tốt hơn không? Đúng như ông nói, ông là muốn tìm người có năng lực nhất để thừa kế, nếu như Lâm Diễm không thể dựa vào chính hắn để thắng được cuộc cạnh tranh này, thì vị trí thừa kế hắn có làm được hay không?"
Khóe miệng Lâm Nghệ hơi cong, nhìn ánh mắt ông lóe lên ánh sáng làm cho người khác nhìn không hiểu thứ ánh sáng đó có hàm ý gì, nói: "Cậu thật sự là một người hiền lành, một đứa trẻ ngoan nha!"
Rõ ràng là lời khen ngợi, nhưng Bộ Cát Tường lại nghe vào trong tai cảm thấy đối phương đang nói ngược lại.
"Cậu có phải nghĩ tôi trọng nam khinh nữ, ngoài mặt vô tư không thiên vị, nhưng sau lưng lại dùng thủ đoạn mờ ám?" Lâm Nghệ cười hỏi.
"Tôi không có ý này."
Bộ Cát Tường không thừa nhận lên tiếng.
Đùa sao, xem như trong lòng cậu thật sự nghĩ như vậy, cậu cũng sẽ không thừa nhận.
Lâm Nghệ là khách hàng lớn của cậu nha, nếu sơ ý đắc tội ông một chút, không phải tự hủy đi con đường tài lộ của cậu sao?
Lâm Nghệ cười cười nói tiếp: "Tôi thừa nhận đây không phải là một cuộc cạnh tranh công bằng. Tuy nhiên nguyên nhân không hề như cậu nghĩ là tôi trọng nam khinh nữ, mà là Lâm Tranh không phải người được chọn tốt nhất. Hoặc là nói thế này, vấn đề cũng không nằm ở chỗ con gái tôi, mà là con gái tôi có một người chồng quá dã tâm, mà Lâm Tranh lại quá yêu nó, đối với nó nói gì nghe đó. Tôi không muốn công ty một khi rơi vào tay Lâm Tranh, không quá hai năm thì Lâm thị đổi chủ, trở thành vật trong túi con rể tôi."
Nghe đến đây, Bộ Cát Tường biết trong này có nội tình phức tạp, khó trách Lâm Nghệ muốn làm như vậy.
"Tuy nhiên,” Bộ Cát Tường nhăn mặt: "Ông muốn tôi làm gián điệp hai bên, làm cho tôi ở giữa hai chị em họ, lấy được tín nhiệm của họ, độ khó trong này có phải quá cao phải không?"
Nói thật, ngay cả làm sao để đến gần được bọn họ cậu đã cảm thấy có chút khó khăn, chứ đừng nói trong thời gian ngắn làm cho bọn họ xem cậu là người của mình.
"Yên tâm, tôi sẽ có sắp xếp cho cậu."
Sau đó, cũng không biết Lâm Nghệ dùng phương pháp gì, làm cho Lâm Tranh chú ý đến sự tồn tại của Bộ Cát Tường, còn làm cho cô tin rằng cậu là loại hình Lâm Diễm thích.
Sau nữa, tất cả cứ dựa theo vở kịch Lâm Nghệ viết mà phát triển.
Lâm Tranh thật sự tìm đến cửa, ra số tiền lớn yêu cầu Bộ Cát Tường đối phó Lâm Diễm, mà Bộ Cát Tường dĩ nhiên biết thời biết thế mà đồng ý tiếp cận Lâm Diễm.
***
Đem suy nghĩ thu hồi, Bộ Cát Tường buông ly rượu xuống, tiếp theo lấy từ trong túi ra một chiếc đĩa CD: "Đây là số liệu chi tiếp mà Dương Tường cùng tập đoàn MC giao dịch lần này."
Ánh mắt Lâm Tranh sáng lên, cầm lấy chiếc đĩa CD đút vào trong laptop đang để trên bàn, nhanh chóng xem nội dung bên trong.
"Tuần sau chính là kỳ hạn chót trong hợp đồng, đến lúc đó nếu như Dương Tường không cách nào thực hiện hợp đồng, thì phải bồi thường hơn một trăm triệu phải không?" Đem tầm mắt từ trong máy vi tính nhìn về phía Bộ Cát Tường, hai tay Lâm Tranh khoanh trước ngực dựa vào ghế hỏi: "Cậu cảm thấy người khôn khéo như Lâm Diễm sẽ để loại chuyện như thế này xảy ra sao?"
Nghe giọng điệu ngầm hưng phấn của chị ta, Bộ Cát Tường khẽ nhếch cao khóe miệng: "Thông minh cũng có lúc sơ sót, dù là người thông minh đi nữa cũng có một ngày thất thủ. Hơn nữa, sự việc xảy ra thế nào, rất khó nói có đúng không?" Tựa như Bộ Cát Tường nói chuyện thời tiết, phân tích một cách nhẹ nhàng.
"Bất luận Dương Tường có tiền bồi thường hay không thì tin tức này vừa truyền ra, cổ phiếu Dương Tường nhất định sẽ giảm mạnh, đến lúc đó thừa dịp giá thấp chị mua vào, Dương Tường không phải là vật trong túi chị sao? Cho dù Lâm Diễm phản kích, Dương Tường cũng sẽ bị tổn thất nặng nề."
Nghe vậy, Lâm Tranh hớn hở ra mặt: "‘Trò Chơi Chung Kết’ quả nhiên danh bất hư truyền."
"Cô suy nghĩ quá rồi, tôi chỉ là làm việc nên làm mà thôi." Bộ Cát Tường khẽ mỉm cười, nâng ly rượu cùng cô đụng nhẹ một cái: "Chúc cô trở thành bà chủ mới của Lâm thị."
"Cảm ơn sự coi trọng của cậu." Mặt mày Lâm Tranh cười hớn hở, sau đó giống như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm Bộ Cát Tường.
"Tôi có chút tò mò, em trai tôi là người thông minh, nó đối với cậu tốt hơn tất cả những người khác, cậu thật sự không động lòng sao? Nếu như đổi lại là tôi, nhất định tôi không ra tay được!" Giọng điệu của cô dường như vừa hứng thú vừa bất bình thay cho Lâm Diễm.
Bộ Cát Tường ngẩn ra, dường như ngờ chị ta sẽ có câu hỏi như thế, ngay sau đó trên mặt có chút bất đắc dĩ.
Mặc dù ngoài mặt cậu không có gì không ổn định, nhưng trong lòng lại rét lạnh.
Cậu biết, nhìn thì như Lâm Tranh đang tò mò, nhưng nếu cậu không xử lý tốt, công sức mấy ngày này sẽ thất bại trong gang tấc.
Để ly rượu trong tay xuống, hai tay cậu đan chéo, nhìn vào mắt chị ta thoáng qua vài phần đau khổ.
"Nếu như tôi nói một chút tôi cũng không động lòng, chỉ xem như công việc, thì cũng quá mức lừa người dối mình đi. Chẳng qua tôi đã sớm không phải là loại người vì yêu mà buông tha tất cả, đối với tôi bây giờ mà nói, tiền mới là quan trọng nhất, những thứ khác không có gì đáng nhắc đến. Hơn nữa, tôi biết tính cách của Lâm Diễm, sau khi biết thân phận thật sự của tôi, sẽ còn thương hại tôi sao, chị nói, tôi còn có thể làm thế nào? Người không vì mình trời chu đất diệt nha!"
Dừng lại, cậy thay đổi chủ đề: "Tôi hỏi chị một câu, hai người có phải là chị em ruột không? Chị tính toán với hắn như vậy, tựa hồ không quá vẻ vang gì? Chị không sợ sau này hắn oán trách chị sao?"
Lâm Tranh nhẹ nhún vai, khẩy khẩy ngón tay xinh đẹp, nhẹ nhàng chống cằm: "Tôi cùng nó vốn là đang cạnh tranh, cái này gọi là binh bất yếm trá, cho dù về sau biết tất cả chuyện tôi làm, nó cũng không thể oán trách tôi được, đây chính là quy tắc trò chơi, không phải sao?"
Cho dù bọn họ hoán đổi tình cảnh, bị lừa vào bẫy là cô, sau chuyện này cô cũng chỉ có thể oán hận năng lực không bằng người, đây là chuyện đã được định trước!
Trong hai năm nay, ngoại trừ hai người cố gắng hết sức làm cho công ty phát triển, cũng chưa từng gián đoạn việc hãm hại đối phương.
Thấy thời hạn hai năm sắp đến, Lâm Diễm lại đang có lợi thế, cô nhức đầu không thôi, không biết làm thế nào để thay đổi cục diện, trong lúc vô tình cô nghe được từ trong miệng thư ký của cha cô về sự tồn tại của Bộ Cát Tường.
Vào lúc đó, cô biết Bộ Cát Tường chính là người cô cần, mà quả nhiên cậu không làm cho cô thất vọng.
"Sau khi chuyện này thành công, chị hãy chuyển số tiền cuối cùng vào tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ cho tôi đi!" Không muốn gặp lại cô ta, Bộ Cát Tường nói xong câu mấy câu liền đứng lên, kết thúc cuộc gặp mặt lần này.
Sau khi ra khỏi phòng, trong nháy mắt mặt nạ bình tĩnh tróc ra từng mảnh, sức lực toàn thân như biến mất, Bộ Cát Tường mệt mỏi dựa lưng vào tường.
Chết tiệt!
Bộ Cát Tường u ám gắt một câu, cũng không biết cậu đang mắng Lâm Tranh, Lâm Diễm hay mắng chính cậu.
Ánh đèn trên hành lang u ám chiếu vào gương mặt thanh tú của cậu, để lộ ra chút đau buồn.
Cậu nhắm hai mắt, hít một hơi dài, sau đó từ từ thở ra.
Trời mới biết!
Khoảng thời gian này quần nhau với hai chị em khôn khéo xảo trá này, cậu đã chết bao nhiêu tế bào não, nếu tiếp tục như vậy nữa, cậu tuyệt đối sẽ chết sớm nha.
Số tiền này cậu kiếm được cũng không dễ dàng gì, phải không?
Một mặt, vì lấy được sự tin tưởng của Lâm Tranh, trước mặt cô ta phải đề phòng khắp nơi, không thể nói sai một câu nào, làm sai một vẻ mặt nào.
Mặt khác, lại phải cùng Lâm Diễm ở nhà lớn chơi trò chơi gia đình, giả vời như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn.
Có lúc cậu thật sự rất bội phục những người đào hoa, làm sao có thể đồng thời ở giữa hai người hoặc nhiều người mà vẫn có thể xoay trái xoay phải, bọn họ không mệt sao?
Có lẽ cậu không có thiên phú trên phương diện này đi!
Bây giờ, lần thứ N cậu hối hận vì đã tiếp cận vào cái tình cảnh này.
Tuy là thù lao cao dọa người, nhưng cậu nghi ngờ sau chuyện này cậu sẽ mất nửa cái mạng.
Thật ra thì, thật sự làm cho Bộ Cát Tường cảm thấy mệt mỏi, cũng không ở chỗ công việc có độ khó cao, mà là quan hệ với Lâm Diễm!
Không thể yêu nhưng lại không tự chủ được mà yêu mới đau đớn.
Không có nhận xét nào: