Thứ Hai, 7 tháng 11, 2016

YÊU GIẢ THÀNH THẬT PHIÊN NGOẠI

Phiên ngoại

Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa




(Hình nh ch mang tính cht minh ha cho đẹp ==")
Tỉnh lại từ trong mơ, Bộ Cát Tường chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt đờ đẫn nhìn ngoài cửa sổ.
Bầu trời trong veo, phủ đầy ánh sáng li ti, những ngôi sao xinh đẹp hấp dẫn, cậu để chân trần đi đến cạnh cửa sổ, nhìn ánh trăng phản chiếu dưới nước.
Cậu nhớ lại cảnh trong mơ.
Trong mơ, cậu đi một mình trên đường, con đường thật dài thật tối, dường như vĩnh viễn không thấy điểm cuối.
Đó là nơi lạnh giá lại tiêu điều, cả thế giới giống như chỉ còn lại một mình cậu.
Trong mơ dường như cậu muốn tìm thứ gì, nhưng sau khi tỉnh lại,  cậu không cách nào nhớ được thứ cậu muốn tìm.
Trong mơ thứ cậu muốn tìm làm cho người ta có cảm giác đau thương, cái cảm giác cô đơn thống khổ đó sau khi tỉnh lại cậu vẫn cảm nhận được rõ ràng.
Tại sao lại có cảm giác cô đơn lạnh lẽo trong mơ vậy chứ?
Bình thường giấc mơ phản ánh điều mà con người ta mong muốn trong tiềm thức.
Như vậy, là do lòng cậu thấy cô đơn lạnh lẽo sao?
Cậu vẫn cho là cậu không sợ cô đơn lạnh lẽo, thậm chí cậu là người thích hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại.
Bây giờ nhìn lại, có lẽ năm đó cậu vẫn chưa cảm thụ được cảm giác ưu sầu thôi.
Nếu như không trải qua những khó khăn đau khổ, cũng sẽ không hiểu được cảm giác vui vẻ nó khác nhau thế nào.
Cô đơn lạnh lẽo....
Dường như khi biết được Lâm Diễm, cậu mới cảm nhận được mùi vị nhớ thương một người — —trong ngọt ngào có đau khổ, giữa đau xót có bằng lòng.
Khoảng thời gian gặp mặt hắn gần đây nhất cũng đã qua ba tháng.
Còn hai tháng nữa, hai năm ước hẹn đã đến.
Lúc đầu là do tình thế ép buộc, cậu mới dùng thời gian hai năm để khảo sát thành ý của Lâm Diễm đối với cậu, tưởng rằng hắn kiên trì không đến mấy tháng, nhưng thật sự chứng minh, cậu đánh thấp sự quyết tâm của Lâm Diễm.
Gần hai năm nay, thật sự bên cạnh Lâm Diễm không có ai khác.
Hắn thanh tâm quả dục đến trình độ bị Lâm Nghệ cười cho, sống cuộc sống hòa thượng qua ngày.
Bộ Cát Tường không phải không cảm nhận được tình yêu chân thành của Lâm Diễm, có lúc cậu nghĩ cậu không cần biết đến cái gì gọi là hai năm ước hẹn, cứ như vậy không quan tâm tất cả chạy đến bên cạnh Lâm Diễm, nhưng đây chỉ là ý định mà thôi.
Ngày ước hẹn càng ngày càng đến gần, trong lòng cậu thì càng ngày càng lo lắng.
Trước kia cậu không hiểu tại sao cậu mâu thuẫn như vậy, rõ ràng cậu rất muốn gặp Lâm Diễm, muốn ở bên cạnh hắn, nhưng cậu lại sợ hắn, sợ ở chung một chỗ với Lâm Diễm.
Cho đến hiện tại, có lẽ cậu đã biết.
Cậu sợ, sợ một khi quen với sự dịu dàng của Lâm Diễm, quen có hắn làm bạn, nếu mai sau Lâm Diễm chán ghét cậu, không muốn ở bên cạnh cậu nữa, cậu nhất định không chịu đựng nổi sự cô đơn lạnh lẽo và đau lòng!
Hóa ra tình yêu có lúc làm cho con người ta trở nên mềm yếu như thế!

Trong bầu không khí lạnh lẽo mang theo hương hoa thoang thoảng, đột nhiên Bộ Cát Tường rất muốn ra ngoài.
Cậu ở trong một khách sạn ngoại ô Berlin, bốn phía phong cảnh như tranh vẽ, cảnh vật xung quanh yên tĩnh, lần đầu tiên cậu nhìn thấy nơi này đã rất thích.
Ánh trăng mê người, cậu đi dạo trên con đường mòn trong rừng.
Nghe nói gần đây có trồng rất nhiều hoa bách hợp, trong gió nghe được một mùi hương đậm đà, làm cậu có ý nghĩ muốn tìm đến nơi đó.
Tìm hồi lâu, nhưng Bộ Cát Tường cũng không tìm được chỗ đó.
Cuối cùng, cậu đi đến một khu đất trống.
Tìm một tảng đá ngồi xuống, cậu ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Ánh trăng như thủy ngân chiếu xuống, làm cho cả người cậu đắm chìm trong ánh trăng.
Hiện tại, mùi hương thoang thoảng của hoa cỏ làm cậu như muốn say.
Không tìm được nơi có loài hoa bách hợp làm cậu hơi thất vọng, nhưng cảm giác đó dần dần biến mất, lòng cậu trở nên bình thản hơn.
Cậu chắp hai tay lại, nhìn về ánh trăng mà cầu nguyện.
"Nguyệt thần a! Nếu như người cho con cùng Lâm Diễm ở bên cạnh nhau, chúng con thật sự có duyên phận, thì người hãy làm cho hắn đến bên cạnh con đi! Như vậy con sẽ không sợ nữa, không bàng hoàng nữa. Dù cho sau này ông trời có khảo nghiệm tình yêu của chúng con, con cũng bình thản chấp nhận."
Từ từ mở mắt ra, nghĩ đến hành động vừa rồi của cậu như trẻ con, Bộ Cát Tường không khỏi nở nụ cười, làm sao có thể!
Hiện tại Lâm Diễm đang ở Hồng Kông, làm sao xuất hiện ở chỗ này được đây?
Nghỉ ngơi xong, cậu đứng lên đi về khách sạn.
"Cát Tường!"
Đi vào khách sạn, Bộ Cát Tường nghe được hình như có ai đang kêu tên cậu, chần chừ một chút, cậu đang muốn xoay người lại, lại bị ôm từ phía sau, dường như trong thời khắc đó, có một linh hồn quen thuộc đang nhào về phía cậu.
"Em đi đâu, anh đợi em rất lâu rồi..."
Từ từ xoay người, gương mặt anh tuấn của Lâm Diễm đập vào mắt của Bộ Cát Tường: "Thật sự là anh."
Âm thanh của cậu hơi khàn khàn, tiết lộ tâm tình hiện tại vừa không dám tin vừa quá vui mừng.
Đưa đôi tay khẽ run sờ vào gương mặt làm cho cậu nhớ thương trong từng giấc mơ: "Em không phải là nằm mơ phải không?
Làm sao cậu vừa mới muốn gặp hắn thì Lâm Diễm đã thật sự xuất hiện rồi.
Có phải ông trời đồng ý lời cầu nguyện của cậu rồi không?
Hoặc Lâm Diễm nghe được cậu đang gọi hắn mà đến bên cạnh cậu?
Nghe ra trong lời nói của Bộ Cát Tường có sự nhớ nhung và đôi mắt không che giấu tình yêu của cậu, trong lòng Lâm Diễm kích động, trong lòng tràn đầy tình cảm.
Trước kia hắn từng lo lắng, lo lắng Bộ Cát Tường sẽ lạnh nhạt với hắn, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Bộ Cát Tường, Lâm Diễm cũng không kiềm chế nổi, cúi đầu hôn thật sâu vào đôi môi của Bộ Cát Tường.
Bao nhiêu nhớ thương không kịp nói ra, điều biểu hiện trong nụ hôn nóng bỏng mà nồng nàn.
***
"Anh không phải đang tổ chức hội nghị ở Hồng Kông à, sao đột nhiên lại đến đây?"
Lúc Bộ Cát Tường hỏi lời này, hai người đã trải qua một trận làm tình kịch liệt, nằm trong ngực Lâm Diễm, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn vẫn còn đỏ ửng sau cuộc làm tình, Bộ Cát Tường phát hiện hai chân cậu quấn quanh hắn như không còn cảm giác, dường như sự tồn tại của Lâm Diễm là để an ủi tất cả những gì cậu lo lắng.
Hiện tại nghĩ lại, hành động vừa rồi của cậu thật không thể tưởng tượng nổi.
Cậu làm sao vậy?
Vừa thấy mặt Lâm Diễm không kịp đợi đã quấn lấy nhau, cái loại cảm giác đói khát này....
Sau khi hồi tưởng lại, không khỏi làm cho cậu ngượng ngùng!
"Ngày hôm qua hộ nghị đã kết thúc rồi, anh muốn cho em một ngạc nhiên."
Lâm Diễm đi xuống giường, đến nơi để hành lý của hắn, lần nữa trở lại thì cầm theo một món quà: "Sinh nhật vui vẻ!"
Bộ Cát Tường ngẩn ra, lúc này mới nhớ hôm nay là sinh nhật của cậu.
Là một chiếc đồng hồ nổi tiếng dành cho nam, thiết kế đơn giản mà tao nhã, cậu rất thích.
"Anh vì muốn chúc mừng em mà ngàn dặm xa xôi đến đây tìm em sao?" Ánh mắt trong suốt vì cảm động mà xuất hiện một tầng hơi nước.
"Anh chỉ nghĩ, khi một người ở nơi xa lạ, nếu sinh nhật mà người thân hoặc bạn bè cũng không có bên cạnh sẽ rất cô đơn, cho nên anh đến với em."
Nhìn gương mặt đầy cảm động của Bộ Cát Tường, Lâm Diễm xấu xa cười nói: "Có phải rất cảm động không? Muốn lấy thân báo đáp phải không?
"Mơ đi!" Liếc hắn một cái, Bộ Cát Tường hỏi: "Anh ở lại đây bao lâu?"
Khẽ nhấp môi nghĩ Lâm Diễm sẽ ở lại đây nhiều ngày cùng cậu.
"Anh phải đến New York bàn chuyện làm ăn, ngày mai phải đi. Đừng lộ ra vẻ mặt cô đơn như vậy mà, anh không đi không được, hay em đi với anh đi."
Lâm Diễm không quên dỗ dành cho cậu vui vẻ, ôm Bộ Cát Tường vào trong ngực, hôn vào bàn tay cậu một cái, năm ngón tay đan chặt vào nhau.
Nơi giao nhau của bàn tay truyền đến sự ấm áp, từng chút từng chút tràn vào trong lòng Bộ Cát Tường.
Cảm giác khát khao sự hạnh phúc này như muốn cắn nuốt sự kiên trì của cậu.
Cậu chỉ biết gật đầu, Lâm Diễm chính là của cậu, chỉ là...
"Thời hạn hai năm vẫn chưa đến nhá, anh còn chưa thông qua khảo sát đâu." Lý trí vẫn chiếm lợi thế: "Cho nên anh trở về đi thôi.”

***
Ngày hôm sau.
"Em thật sự không cùng anh trở về sao? Muốn khảo nghiệm anh cũng không nhất định phải ở nơi xa như vậy mà!"
Đứng trước khách sạn, Lâm Diễm chưa từ bỏ ý định tiếp tục năng nỉ Bộ Cát Tường: "Em nhẫn tâm để anh chịu nỗi khổ tương tư hả?"
Tuy nói đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm hai tháng cũng không sao, nhưng trải qua một đêm như tối hôm qua, hắn phát hiện hắn không muốn rời xa Bộ Cát Tường thêm một ngày nào nữa.
"Thế này đi, em nghe nói gần đây có trồng hoa bách hợp, ngày hôm qua tìm rất lâu nhưng em vẫn không tìm được, nếu hiện tại anh có thể tìm được chỗ đó, em sẽ cùng anh trở về, đồng ý kết hôn với anh luôn." Bộ Cát Tường nói ra điều kiện.
"Em tìm lâu như vậy cũng không tìm được chỗ đó, em nghĩ là anh có thể tìm được sao?” Có khó quá không trời?
Nhìn thời gian, tối đa hắn chỉ có một giờ!
"Anh có thể không làm nha!" Bộ Cát Tường nhún nhún vai.
Khi nói ra yêu cầu này, là cậu đang đánh cược, cậu cùng Lâm Diễm thật sự có duyên hay không.
Nếu Lâm Diễm có thể thật sự tìm được, như vậy cậu sẽ ngoan ngoãn nhận sự sắp xếp của số phận, ở cùng hắn.
"Nếu như anh tìm được, em sẽ làm đúng những gì em nói phải không?" Lâm Diễm xác nhận lại.
"Em đã nói thì sẽ giữ lời."
"Tốt lắm!" Lâm Diễm lộ ra nụ cười như đã có dự tính trước trong lòng.
Mười phút sau, hai người đang ở trong biển hoa tỏa sáng xinh đẹp.
Ánh mặt trời từ tầng mây chiếu xuống, làm cho mỗi một bông hoa bách hợp như được phủ thêm một tầng ánh sáng trong suốt.
Gió nhẹ thổi tới, mùi hương hoa quanh quẩn xung quanh Bộ Cát Tường, làm cho cậu có cảm giác như đang mơ.
"Tối qua lúc đi qua đây, em gần như si mê chỗ này không bỏ đi được..."
Lâm Diễm nghe giọng nói của Bộ Cát Tường kể lại chuyện cậu phát hiện ra biển hoa, mắt híp lại lóe lên ánh sáng vui thích.
"Anh đạt rồi phải không?"
"Chúc mừng anh." Hít một hơi thật sâu, việc đã đến nước này, cậu chỉ có thể tuân thủ lời hứa.
Xoay người đối mặt với Lâm Diễm, gương mặt Bộ Cát Tường thoải mái, trong phút chốc giống như hoa bách hợp nở mê người, đưa tay về phía hắn: "Chúng ta về nhà đi!"
________________
Chú thích: hoa bách hợp (hay hoa huệ tây, hoa lys) tượng trưng cho tình yêu xa, trong trắng, chung thủy. Trong văn hóa của người TQ, hoa bách hợp tượng trưng cho trăm năm hảo hợp (vợ chồng hòa thuận hạnh phúc), thường được trang trí trong đám cưới bên Trung
0205l2_01231ca04c

signature_1.gif

7 nhận xét:

  1. Thật sự vô tình lọt vào nhà này
    Tui có một ước nguyện nhỏ bé là vươn tay ra khỏi màn hình bóp chết cái người đặt pass
    Nhưng dù sao cũng cảm ơn chủ nhà

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. bóp cái giề, chế vào được rồi mà, điều này chứng tỏ pass không khó! Chúc mừng chế ihihi !!!

      Xóa
  2. Sao thế nhỉ?? cmt rồi mà nhìn lại thì ko thấy cmt đâu cả??? cô có ẩn cmt chưa xét duyệt ko???
    Tui chưa từng đọc truyện nhà cô, nhưng tui ko nhớ đây là lần thứ n tui giải pass nhà cô =))) Phải công nhận cô đặt pass thâm sâu dữ sợ =))) Tui đã phải bỏ ra tận 10' vừa suy nghĩ vừa đánh máy ko ngừng để rồi sau đó ngớ ra cái sự thật nó phũ kinh khủng ~~~ làm tui tốn cả kg chất xám =))) Cảm ơn cô về những cái pass. Mà sao cô đổi pass miết thế :*

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Blog không ẩn cmt nha chế! T vẫn thấy các cmt của chế nè!

      Xóa
  3. Sau khi đọc hết truyện của chế chỉ cảm thấy hạn hán lời về vấn đề chế đặt pass thôi.

    Trả lờiXóa
  4. truyện hay lắm thank chủ nhà tui mất quá trời chất xám để giải pass luôn ấy hi hi giải đc hết luôn nè

    Trả lờiXóa