Thứ Hai, 7 tháng 11, 2016

YÊU GIẢ THÀNH THẬT CHƯƠNG 10

Chương 10

Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa


(Hình nh ch mang tính cht minh ha cho đẹp ==")

Ngày cuối cùng.
Bộ Cát Tường cứ mãi không yên, thời gian trôi qua đã lâu, thời hạn đánh cuộc cùng Lâm Diễm sẽ kết thúc vào hôm nay, không biết tại sao, từ sáng sớm, cậu có một loại dự cảm xấu.
Bỗng dưng...
Chuông cửa vang lên, Bộ Cát Tường đột nhiên lấy lại tinh thần.
Mở cửa, khách đứng ngoài cửa cũng không phải người mà Bộ Cát Tường nghĩ đến.
"Anh!" Nửa năm không thấy Bộ Nhạc Sinh, Bộ Cát Tường ngây người như phỗng bị ôm một cái.
“Sao đột nhiên em..." Bộ Cát Tường hỏi thăm, trông thấy người phía sau em trai cậu im bặt.
"Em yêu, có nhớ anh không?" Gương mặt đẹp trai của Lâm Diễm hời hợt cười, lại cho người ta cảm giác kinh hoảng, thất kinh khi nhìn thấy nụ cười đó.
"Anh..." Bộ Cát Tường kinh hoảng trừng mắt to nhìn Lâm Diễm
Dường như không chú ý giữa bọn họ có bầu không khí không bình thường, Bộ Nhạc Sinh cười hỏi: "Hai người không nghĩ là vào nhà nói chuyện sẽ hay hơn sao?"
Bộ Cát Tường mất hồn mất vía dẫn hai người bọn họ đi vào phòng khách.
"Anh, hành lý để ở đâu?" Nghe vậy, Bộ Cát Tường liền dẫn em trai đến phòng khách lầu hai.
"Tại sao đến đây cũng không nói trước cho anh một tiếng?" Giọng nói của Bộ Cát Tường chứa chút khiển trách.
"Anh Lâm nói muốn cho anh một bất ngờ." Nhạc Sinh nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Anh, anh cùng anh Lâm thế nào rồi?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?" Bộ Cát Tường không muốn trả lời vấn đề này nên nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, Làm sao em lại đi cùng Lâm Diễm?"
"Thật ra em luôn liên lạc với anh Lâm, ngày hôm trước, anh Lâm đến Canada thăm em, nghe em nói muốn gặp anh, vì vậy chúng em cùng đi, hai người không có chuyện gì hiểu lầm phải không?" Bộ Nhạc Sinh chưa từ bỏ ý định trở lại chuyện lúc nãy.
"Anh ta nói gì với em?" Bộ Cát Tường nhíu mày lại.
Bộ Nhạc Sinh lắc đầu một cái: "Anh Lâm không nói gì, là em đoán."
Dừng một chút, Bộ Nhạc Sinh đề nghị: "Hay là anh đi xuống với anh Lâm đi, em muốn nghỉ ngơi một chút."
***
"Em không thoải mái sao? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"

Mang suy nghĩ lung tung, Bộ Cát Tường trở lại phòng khách, da đầu cậu tê dại chìm đắm trong cái nhìn của Lâm Diễm.
Bộ Cát Tường có chút bối rối lắc đầu một cái: "Tôi không sao, anh muốn uống gì không?"
Cậu không phải không nghĩ tới, với năng lực của Lâm Diễm, trong vòng một tuần lễ là tìm được cậu, cũng từng tưởng tượng lúc gặp mặt thì nói chuyện như thế nào.
Chỉ là khi chuyện xảy ra, cậu lại có cảm giác vô lực.
"Không cần!" Lâm Diễm dù bận vẫn nhàn nhã thưởng thức dáng vẻ đứng ngồi không yên của Bộ Cát Tường.
Hắn có thể tưởng tượng hiện tại Bộ Cát Tường không yên lòng, nhưng vẫn còn không đủ!
So với những đau khổ mà hắn phải chịu, cho dù đem Bộ Cát Tường treo ngược lên đánh bằng roi hắn cũng chưa tiêu hận.
"Về chuyện ở Nhật Bản lần đó...." Vùng vẫy một hồi, ôm tâm tình hùng hồn, Bộ Cát Tường chủ động nhắc tới chuyện đánh cuộc.
"Đừng vội!" Lâm Diễm nhếch môi nở nụ cười xinh đẹp, trong đó ẩn chứa lạnh lùng băng hàn, làm cho Bộ Cát Tường lạnh cả sống lưng.
"Trước khi nói ra chuyện em phải làm, chúng ta đi đến chỗ này trước đi!"
Bộ Cát Tường bị mang đến một tiệm thẩm mỹ nổi tiếng ở Luân Đôn, từ mái tóc cho đến gương mặt, cho đến cả người đều được tân trang lại, không hài lòng lắm với bộ quần áo trên người cậu, Lâm Diễm dẫn cậu đến một cửa hàng thời trang mà hắn thường đến, để cho các chuyên viên làm mới hình tượng của Bộ Các Tường.
Khi Bộ Cát Tường lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Lâm Diễm, thật sự như hai người khác nhau, cả người cậu tản ra khí chất cao quý mà ưu nhã, trong khoảnh khắc, nếu nói Bộ Cát Tường là vương tử của một nước nào đó, không chừng cũng có người sẽ tin.
"Good!" Lâm Diễm tán thưởng, sờ vào gương mặt không được tự nhiên của Bộ Cát Tường.
Một giờ sau, Lâm Diễm cùng Bộ Cát Tường đi đến một khách sạn năm sao.
"Xin lỗi! Chúng tôi đến trễ!" Lâm Diễm cùng người đang ngồi trong phòng khách chào hỏi.
Bộ Cát Tường nghĩ rằng đi theo Lâm Diễm đến đây chỉ có mình cậu, để hưởng thụ thế giới của hai người, nhưng đi vào trong phòng mới phát hiện đã sớm có người đợi ở bên trong, một cảm giác mất mác phút chốc dâng lên.
"Tôi cũng vừa mới đến!" Người nọ cười ha ha một tiếng đôi mắt nhìn Bộ Cát Tường đột nhiên sáng lên.
Đó là một người đàn ông da đen toàn thân tỏa ra mùi tiền, làm cho người khác có ấn tượng mãnh liệt là một kẻ háo sắc.
Lâm Diễm dẫn Bộ Cát Tường vào phòng, một đôi mắt háo sắc nhìn Bộ Cát Tường, làm cho toàn thân cậu nổi một tầng da gà.
"Đây là John, Tổng giám đốc của tập đoàn KC, còn đây là Bộ Cát Tường."
Lâm Diễm nở nụ cười nhàn nhạt giới thiệu hai người với nhau.
Bộ Cát Tường quay đầu nhìn Lâm Diễm, dùng ánh mắt bày tỏ không muốn ở lại chỗ này.
Ánh mắt của người da đen muốn nuốt chửng cậu, làm cho cậu chán ghét, cậu không thoải mái, nếu còn ở đây nữa, cậu không đảm bảo cậu có thể kiềm chế được mà đánh người nọ!
Lâm Diễm nheo mày, ánh mắt lạnh lùng khiếp người cảnh cáo, muốn cậu yên tĩnh đợi ở chỗ này.
Bộ Cát Tường thoáng chốc sợ run, một phần lạnh lẽo bao phủ cả người cậu.
Một bữa cơm, căn bản Bộ Cát Tường không thể ăn nổi.
"Tôi về phòng trước, cậu...." Trong thoáng chốc, John thầm thì thổi vào bên tai, tiếp theo Bộ Cát Tường cảm thấy ánh mắt của người nọ nhìn cậu, trắng trợn dung tục, ánh mắt lạnh lẽo còn có mục đích khác, sau đó mới rời khỏi phòng.
Khi chỉ còn lại hai người, Lâm Diễm thu lại nụ cười trên mặt, hắn cầm một chìa khóa khác đẩy Bộ Cát Tường vào căn phòng trước mặt.
Bộ Cát Tường đề phòng nheo mắt lại: "Anh muốn làm gì?"

"Tập đoàn KC cùng Lâm thị đang bàn bạc một vụ làm ăn lớn, có thể bàn bạc thành công hay không thì phải xem em tối nay chăm sóc John có vui vẻ không."
Lời nói của Lâm Diễm giống như lưỡi dao sắc bén, bất ngờ không kịp đề phòng đâm thẳng vào tim Bộ Cát Tường.
"Anh..."
Nói đùa gì vậy?
Nhưng ánh mắt lạnh lùng như băng của Lâm Diễm làm cho Bộ Cát Tường không nói được lời nào.
Một hồi sau, cậu mới chứng thực hỏi: "Anh nghiêm túc sao?"
"Là em đã nói, trong vòng một tuần lễ nếu tìm được em thì mặc cho anh xử trí, không phải sao?"
Ánh mắt vô tình lạnh như băng của Lâm Diễm nhìn vào mặt Bộ Cát Tường, đôi mắt dịu dàng đã biến mất, thay vào đó là cảm giác sảng khoái khi trả được thù.
"Chuyện anh muốn chính là em ở cùng John, dù sao loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên em làm, dĩ nhiên, anh sẽ trả tiền."
Lâm Diễm dùng đầu ngón tay thon dài đánh nhẹ vào mặt cậu: "Em đã được anh dạy dỗ, đừng để anh mất mặt a! Lần này nếu như em làm John hài lòng, sau này anh sẽ giúp em giới thiệu thêm vài người nữa nha!"
Bộ Cát Tường chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, dường như thế giới đầy ánh sáng trong nháy mắt sụp đổ, cơ thể cậu dần dần vỡ thành từng mảnh nhỏ...
"Thật sự anh hận tôi đến như thế sao?" Bộ Cát Tường nghe được âm thanh vừa xa vừa tựa như gần bên tai, cẩn thận phân biệt, đó là giọng nói khàn khàn vô lực của cậu.
"Cho đến giờ cũng không ai có thể lợi dụng được anh, dám có can đảm làm nhục anh, anh nhất định sẽ trả lại gấp đôi." Lâm Diễm nhếch khóe miệng tạo nên một độ cong lạnh lùng.
"Hay em nghĩ rằng, em làm ra loại chuyện đó mà anh vẫn bỏ qua cho em? Nếu như em thật sự nghĩ như vậy thì không khỏi quá ngây thơ đi, nực cười."
Bộ Cát Tường chậm rãi khẽ đảo mắt, nhìn Lâm Diễm bằng đôi mắt đau thương xen lẫn tuyệt vọng.
"Anh có yêu tôi không?" Một hồi lâu sau, Bộ Cát Tường dường như khôi phục bình tĩnh.
"Cho đến hiện tại, em muốn được cậu trả lời gì từ anh?" Lâm Diễm dịu dàng lại sắc bén cười hỏi: "Hay là nói, em muốn tranh thủ lòng thương hại của anh, làm cho anh thay đổi ý định?"
Đầu ngón tay ưu mỹ của Lâm Diễm vuốt ve lên đôi môi tái nhợt của Bộ Cát Tường: "Em có phải cảm thấy khó chịu  oan ức lắm không? Thật ra thì anh cũng thích em, nếu như em không ngu xuẩn chọc giận anh như vậy thì anh cũng có thể giữ em bên bên cạnh thỉnh thoảng chơi cùng em, đáng tiếc..."
Lâm Diễm nói những lời tổn thương vào bên tai cậu, lần này Bộ Cát Tường cũng không giống như mới vừa rồi đau đến không muốn sống, chỉ là cảm giác hốt hoảng, tự nhiên chạm đến cánh cửa trong lòng, chậm rãi, từng chút từng chút đông lại....
Hóa ra, cảm giác cuối cùng của tan nát cõi lòng còn khó chịu hơn là làm người ta chết.
Bộ Cát Tường cong môi lên một nụ cười trống rỗng, âm thanh bình thản mà nguội lạnh.
"Anh không yêu tôi." Nếu không, sẽ không đối với tôi như vậy: "Vậy tôi từ chối để làm gì?"
Lúc ấy, chẳng qua hai người chỉ thỏa thuận bằng miệng, cậu không làm, Lâm Diễm cũng không làm gì được.
Lâm Diễm nở nụ cười tàn nhẫn: "Em không đồng ý cũng không có vấn đề gì, vậy em trai yêu quý của em nhất định sẽ vui lòng làm giúp em. Tuy nhiên đến lúc đó, cũng không chỉ có một mình John đâu, có thể là một đám đàn ông tốt bụng đấy!"
"Tôi sai rồi, tôi phải sớm biết anh là một kẻ lãnh huyết vô tình, nhưng tôi lại ngây thơ cho là nêu anh không yêu tôi cũng sẽ thương hại tôi một chút."
Bộ Cát Tường nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Tại sao tôi lại ngu ngốc như vậy? Rõ ràng biết yêu anh sẽ không có kết quả tốt. Vẫn còn đi yêu anh."
Nếu có thể làm lại, cậu chỉ sợ cũng không kiềm hãm được rơi vào lưới tình mà người đàn ông này lập nên, cho nên mới đáng hận!
Dường như bị cảm xúc đau thương tuyệt vọng của Bộ Cát Tường làm cho rung động, Lâm Diễm thay đổi chủ ý nói: "Anh chính là người mềm lòng mà, như vậy đi, bây giờ nếu em chịu quỳ xuống cầu xin tha thứ, anh sẽ suy nghĩ lại tha cho em lần này."
Nghe vậy, Bộ Cát Tường cũng không vui sướng khi trút được gánh nặng, nhìn sâu vào mắt Lâm Diễm, nở một nụ cười tuyệt vọng, sau đó quay đầu rời khỏi phòng.
Đột nhiên cậu đi một cách dứt khoát như vậy, Lâm Diễm chỉ có thể ngạc nhiên nhìn cậu rời đi.
Cảm giác sảng khoái khi trả được thù mới vừa nãy, trong nháy mắt tan biến không còn dấu tích, ngẫu nhiên trong ngực tràn ngập tức giận không hiểu, dường như còn có buồn bã.
Không phải như vậy!
Dựa theo kịch bản, Bộ Cát Tường hẳn là sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ, xin lỗi hắn vì những hành động của cậu vào lúc đó, cầu xin hắn tha thứ mới được.
Nhưng Bộ Cát Tường đã làm gì?
Sau khi bày tỏ, lại không cần câu trả lời mà rời đi!
Nên nói cậu quật cường hay ngu xuẩn đây?
Sau một lúc lâu, suy nghĩ lung tung lắng xuống, Lâm Diễm cười khổ: "Anh nên tóm em thế nào đây?"
Đôi mắt sâu xa lóe lên một tia sáng chói mắt.
Loại người như Bộ Cát Tường hắn chưa từng thấy qua, có lúc khôn khéo dễ bảo, có lúc quật cường khiến người ta phải nhường nhịn, nhìn như hồ đồ, thật ra là một người tài giỏi chỉ ngụy trang bằng có vẻ ngoài đần độn.
Nói cậu tâm cơ thâm trầm, nhưng cũng rất đơn thuần giống như đứa con nít không rành sự đời.
Một năm trước, bởi vì hắn không nhìn thấu cậu mà khinh địch, nên mới ngã vào tay cậu.
Sau chuyện này, tuy hắn thuận lợi lên nắm quyền Lâm thị, chỉ là không biết tại sao, trong một năm qua, bất luận là cái gì hắn cũng không hề quan tâm đến, buồn bã không vui, trong lòng luôn nặng trĩu, không nói ra được cảm giác gì.
Trong lúc bất chợt, hình ảnh Bộ Cát Tường thoáng qua trong đầu hắn, Lâm Diễm đổ thừa là vì hắn đã thất bại trên tay cậu nên mới canh cánh trong lòng.
Lại một lần nữa, Tương Nghiên gợi ý là sắp đến thời gian kết hôn giữa hai người, căn cứ vào thỏa thuận của bọn họ, sau khi hắn lên nắm quyền Lâm thị thì phải cưới cô ta.
Tương Nghiên là người đủ tư cách làm vợ của hắn, cô ta làm người khác có cảm giác động lòng, cũng xứng đôi với hắn.
Một người kiêu ngạo lại xinh đẹp, bối cảnh gia đình ưu việt, lại thông minh, bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn kết hôn cùng người phụ nữ như vậy.
Kỳ quái chính là, rõ ràng Tương Nghiên là người ưu tú trên mọi phương diện, nhưng khi Lâm Diễm đối mặt với cô ta, lại có cảm giác chán ghét.
Lâm Diễm cho đến hiện tại cũng không bao giờ miễn cưỡng chính mình, trong lúc phát hiện không muốn kết hôn cùng người phụ nữ này, hắn liền chia tay cùng cô ta, dĩ nhiên, trong đó cũng tốn không ít tiền bạc cùng công sức.
Hơn mười ngày trước, tại đầu đường Kobe của Nhật Bản, hắn tình cờ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, vội vã nhìn lại, hắn mới thấy rõ vẻ ngoài của người nọ, trong lúc nhất thời không nhớ rõ đối phương là ai.
Lúc mới đầu, Lâm Diễm cũng không chú ý, đột nhiên mấy ngày kế tiếp, trong đầu luôn thoáng qua bóng dáng mơ hồ của người nọ, khi mấy ngày sau gặp được Bộ Cát Tường trong nhà hàng, hắn mới bừng tỉnh hung thủ làm cho tinh thần hắn mấy ngày qua không yên.
Lúc thấy Bộ Cát Tường, hắn phát hiện chưa bao giờ hắn hưng phấn như vậy, tính tình hắn thay đổi chỉ vì không thấy bóng dáng chàng trai kia trong một năm.
Mà khi nhìn thấy Bộ Cát Tường và Diệp Dương ở bên nhau, tâm tình phấn khởi cùng phiền não đan xen vào nhau, hắn không khỏi nghi hoặc, Bộ Cát Tường đối với hắn lại có ảnh hưởng lớn như vậy.
Sau đó hai người đơn độc sống chung, lúc ánh mắt trong suốt của Bộ Cát Tường nhìn chăm chú vào hắn, một phần hoài niệm từ từ dâng lên trong lòng, cảm giác đó trong nháy mát giống như sắp hòa tan vào nhau.
Bỗng nhiên, rất nhiều chuyện vào trước kia không chú ý, dần dần lộ ra.
Có lẽ năm đó ở chung cùng Bộ Cát Tường, lúc bắt đầu là hắn có mưu đồ, đa số gặp dịp thì chơi, thậm chí sau cùng quyết định hẹn ước cùng Bộ Cát Tường ở Anh cũng là vì thể diện, do tình thế thúc đẩy.
Hắn tin tưởng, Bộ Cát Tường chỉ là món đồ chơi trong vô số món đồ chơi của hắn, không có chỗ nào đặc biệt hơn.
Khi trở lại Anh, phát hiện Bộ Cát Tường không đúng hẹn chờ hắn, hắn cũng chỉ suy đoán nguyên nhân, không tìm hiểu rõ ràng.
Sau khi tiếp nhận Lâm thị, hắn làm nhiều công việc hơn, sẵn tiện ném chuyện của Bộ Cát Tường ra sau đầu.
Hắn vẫn nghĩ là trên đời này, không có người nào có thể đi vào trái tim hắn.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, những năm gần đây tâm tình hắn thay đổi khôn lường, lúc trước buồn bã không vui, đến khi gặp được Bộ Cát Tường thì lại phấn khởi, những biến hóa này nếu hắn vẫn không biết Bộ Cát Tường đối với hắn có ý nghĩa gì, như vậy thì vừa rồi, khi chính miệng Bộ Cát Tường thừa nhận yêu hắn, đã làm cho cảm giác sâu nhất trong lòng hắn rung động, không phải là yêu thì còn có thể là cái gì đây?
Lâm Diễm như có điều suy nghĩ từ bên cạnh bàn đứng lên, không biết khi Bộ Cát Tường nhìn thấy trong phòng không phải là John như hắn đã nói, thì sẽ có phản ứng thú vị gì đây?
Nghĩ tới đây, trên mặt Lâm Diễm nở nụ cười rạng rỡ.
Không sai!
Đây chỉ là một màn kịch, mục đích là hù dọa dạy dỗ lại Bộ Cát Tường một chút.
Hắn có thể thừa nhận yêu Bộ Cát Tường, nhưng người kiêu ngạo như hắn không nuốt trôi hành động của Bộ Cát Tường khi xâm phạm hắn ở Nhật Bản.
Nếu không dạy dỗ Bộ Cát Tường, cậu sẽ được cưng chiều mà kiêu.
Hắn không cho phép bất kỳ người nào leo lên đầu hắn ngồi, cho dù người đó là người hắn yêu cũng không được.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của hắn.
"Con đang ở đâu?" Điện thoại thông, giọng nói lo lắng của Lâm Nghệ liền truyền vào tai Lâm Diễm: "Con rốt cuộc đã làm gì Cát Tường?"
Lâm Diễm nhíu mày, thấy cha tức giận, làm cho hắn có dự cảm xấu: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi, Cát Tường gọi điện thoại cho cha, thằng bé nhờ cha chăm sóc cho Nhạc Sinh và Diệp Dương. Thằng bé nói rất lạ, cha sợ nó làm chuyện ngoài ý muốn..."
Nghe vậy, trong lòng Lâm Diễm khẽ động, nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng lúc đi của Bộ Cát Tường, nhanh chóng ngắt cuộc nói chuyện với Lâm Nghệ, vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài, gọi điện cho vệ sĩ chia nhau đi tìm Bộ Cát Tường.
Căn cứ theo lời nói của phục vụ, hẳn là Bộ Cát Tường vẫn chưa rời khỏi khách sạn, nhưng Lâm Diễm làm thế nào cũng không tìm được tung tích của cậu.
Cuối cùng, Lâm Diễm thấp thỏm bất an một mình đi lên sân thượng.
Gió đêm thổi, trên trời giăng đầy sao, ánh trăng mông lung.
Lâm Diễm khẩn trường nhìn quanh bốn phía, đột nhiên, tầm mắt hắn kinh ngạc dừng lại ở một chỗ nào đó.
Khi ý thức được hắn thấy gì, trong lòng Lâm Diễm kinh hãi.
Bộ Cát Tường ngồi trên lan can đưa lưng về phía hắn, hai chân lắc lư ở không trung, gió đêm thổi qua, làm cho quần áo cậu lay động theo, bóng người nhỏ gầy tùy thời điều có thể biến mất bất cứ lúc nào, dường như làm sao cũng không bắt lại được.
Bộ Cát Tường đưa một tay về phía trước, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.
Nếu như nơi này là bãi biển thì tốt quá.
Từ cử chỉ và vẻ mặt cậu lúc này, hẳn là nếu ngã cũng không sao, nhưng đổi lại đây là sân thượng của khách sạn mười tầng, vậy hành động của cậu trong mắt người khác chỉ có thể nói là kinh khủng.
Đột nhiên, Bộ Cát Tường nghiên người về phía trước, hai tay mở ra giống như muốn ôm cái gì.
Mắt thấy cậu sắp rơi xuống, ngã tan xương nát thịt, một sức mạnh kịp thời kéo cậu về phía sau. Bộ Cát Tường chưa kịp phản ứng, hắn đã kéo cậu ngã xuống sân thượng.
"Em làm việc ngu ngốc gì vậy!" Lâm Diễm ngồi trên sân thượng la to, đem Bộ Cát Tường ôm thật chặt vào ngực.
Trong lòng hắn vừa kinh sợ, vừa đau đớn, máu toàn thân dường như chảy ngược tán loạn trong người, tim đập thình thịch, trong bóng đêm phát ra âm thanh lanh lảnh.
Lâm Diễm thở hổn hển, nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ sợ hãi giống như vừa rồi.
Nếu như vừa rồi hắn không kịp thời kéo Bộ Cát Tường lại thì hậu quả....
Chỉ cần nghĩ rằng mất đi Bộ Cát Tường thì cái cảm giác mãnh liệt trong ngực lại sôi trào, làm hắn gần như nghẹt thở, vô cùng kinh sợ, hắn như muốn điên lên.
Trở lại không khí hiện tại, Lâm Diễm nhìn Bộ Cát Tường chửi một chuỗi lời thô tục.
Bộ Cát Tường ngây ngốc nhìn hắn, Lâm Diễm cho tới bây giờ điều là bộ dáng ung dung không vội vã, phong độ nhẹ nhàng, nếu có tức giận, cũng bày ra một bộ dáng ưu nhã, làm sao lại giống như hiện tại?
"Tại sao phải cứu tôi? Anh khẩn trương như vậy, giống như tôi là người yêu của anh ấy." Bộ Cát Tường như có điều suy nghĩ nhìn hắn, nghe lời hắn nói, dường như rất để ý đến cậu nha.
Nhận lấy ánh mắt chấn vấn của Bộ Cát Tường, Lâm Diễm do dự một chút, sau đó thở dài.
"Anh thích em, hoặc là nói anh yêu em, mặc dù anh biết có hơi trễ." Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn tỏ tình với người khác, Lâm Diễm cảm thấy miệng khô lưỡi khốc: "Chuyện vừa rồi, thật xin lỗi, chỉ đùa một chút thôi, anh thật sự không phải muốn em đi cùng người đàn ông khác, chỉ vì anh quá tức giận cho nên mới làm thế...."
Lắng nghe những lời áy náy của Lâm Diễm, nghe hắn nói yêu cậu, nghe hắn bởi vì tức giận nên mới dùng phương pháp dọa cậu.. .v.v, Bộ Cát Tường bỗng nhiên muốn cười to.
Chỉ là cậu cũng không phân rõ, cậu cười hắn là một người đàn ông bướng bỉnh đến hiện tại mới biết được tình yêu, hay cười cậu ngu ngốc, vừa rồi không biết nguyên nhân gì lại đau lòng muốn chết, có ý định tự sát.
Thật là một trò khôi hài mà!
Khi nụ cười biến mất, trong đầu cậu trống rỗng, mệt mỏi.
Một lúc lâu, Bộ Cát Tường giãy ra khỏi cái ôm của Lâm Diễm, đứng lên, thanh âm cậu có vẻ mệt mỏi.
"Cho đến hiện tại tôi là một người không có chí khí, cũng không có tham vọng, sống ngày nào hay ngày ấy; mong muốn lớn nhất cả đời tôi chính là làm một con sâu gạo có cuộc sống nhàn nhã thoải mãi. Trong hơn hai mươi năm qua, tôi vẫn luôn nghĩ như vậy. Có lẽ trời cao nhìn không thuận mắt tôi ham ăn lại lười biếng, cho nên sau khi cha mẹ tôi qua đời, tôi chịu không ít đau khổ. Thật ra thì, khi con người đã lớn lên thì không thể núp mãi dưới sự che chở của cha mẹ, phải có chút trách nhiệm, cuộc đời của mình thì mình phải tự gánh vác, phải không?"
Bộ Cát Tường cười khổ, thần sắc ảm đạm, ánh mắt ngẫu nhiên di chuyển, lạnh nhạt pha lẫn mấy phần tang thương.
Bộ Cát Tường vốn là một cậu ấm nhà giàu, có một gia đình hạnh phúc.
Cha làm chủ một công ty lớn, mẹ là một đại luật sư.
Mẹ là người bảo vệ công lý, là một luật sư không nhượng bộ trước việc ác — — bà chẳng những tuân theo luật pháp, đối với hai anh em bọn họ cũng dạy dỗ rất nghiêm khắc.
Mà Bộ Cát Tường cũng không có thói quen xấu của con nhà giàu, còn giữ được sự trong sáng chân thật, tính tình thẳng thắn, công lao lớn nhất chính là nhờ bà dạy dỗ.
Nửa đời trước Bộ Cát Tường đều học ở trường nổi tiếng, thành tích tuy không phải là rất tốt, nhưng không kém đến nỗi khiến cha mẹ lo lắng.
Cậu nghĩ học giỏi không có nghĩa trong thực tế cũng làm giỏi.
Dĩ nhiên, cũng có thể do cậu không cố gắng học mà tìm cớ.
Cuộc sống an nhàn, không cảnh giác làm cậu không ý thức được nguy cơ, thậm chí cậu ngây thơ cho là tất cả mọi chuyện trên thế giới này cũng sẽ không thay đổi, tất cả khó khăn điều có cha mẹ chống đỡ, cậu không buồn không lo làm một tiểu vương tử.
Khi tai họa đến, cậu vẫn đần độn sống qua ngày, mong muốn hy vọng gì cũng không có, đơn giản là sống.
Cuộc sống tuy bình thản không có gì nổi bật, nhưng lại rất hạnh phúc!
Cho dù người ngoài cho là cuộc sống của cậu tiêu cực, nhưng mỗi người có một cách sống riêng mà,  đúng không?
Cậu chính là loại người có tính tình không màng danh lợi, lãnh đạm nhìn người khác buồn vui đau thương, bình tĩnh mà sống cuộc sống của cậu. Cậu như một người khách qua đường hưởng thụ đời người.
Cho đến một ngày, tai họa từ trên trời rơi xuống, chỉ một buổi tối, gia đình hạnh phúc của cậu sụp đổ.
Cha mẹ đều cùng qua đời trong một tai nạn giao thông, vào thời gian đó, cậu mới biết, cuộc sống hạnh phúc của cậu chỉ do cậu nghĩ, cậu cảm giác chỉ còn lại một mình cậu mà thôi.
Hóa ra, công ty của cha cậu nợ không ít, vì trả nợ, Bộ Cát Tường phải bán đấu giá tất cả tài sản mới miễn cưỡng trả được nợ.
Tuy vẫn còn nợ, nhưng cậu đã trở thành người không nhà để về nghèo xơ nghèo xác.
Sau đó, cậu cùng em trai phải dựa vào bà con.
Bình thường những người đó nhận không ít ân tình của cha mẹ cậu, nhưng nhanh chóng nói hoàn cảnh khó khăn, gợi ý không thể chăm sóc thêm cho hai anh em họ.
Bộ Cát Tường được nuông chiều, không quen nhìn sắc mặt người khác mà sống, ngay đêm đó thì rời khỏi nhà chú, kết quả hai anh em phải ngủ đầu đường xó chợ.
Khi đó, mỗi ngày trước khi cậu ngủ, đều có một hy vọng — — hy vọng sau khi tỉnh lại, tất cả đều trở lại bình thường, cha mẹ còn sống, cả nhà bọn họ bốn người sống chung thật hạnh phúc, hiện tại tất cả chỉ do ông trời đùa giỡn, chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Chỉ là mỗi khi thức dậy cậu đều thất vọng.
Trong quá trình đó, nhiều ngày vừa lạnh vừa đói, bàng hoàng trước cuộc sống đầu đường, rốt cuộc cậu nhận ra một nguyên tắc — — thời gian sẽ không quay ngược lại, cha mẹ đã mất, sự thật cậu tan cửa nát nhà đã không thể thay đổi.
Cậu cũng không phải cậu ấm nhà giàu gì, không ai giúp đỡ bọn họ, cậu chỉ có thể dựa vào đôi tay của cậu.
Không đành lòng nhìn em trai theo cậu ở đầu đường xó chợ, cậu mặt dày đi mượn tiền bạn để thuê phòng.
Cũng không biết do cậu làm người thất bại, hay những người đó quá thực tế, họ đều tránh mặt không gặp cậu.
Hết cách, cậu chỉ có thể đến vay tiền của công ty tài vụ.
Sau đó, thì dùng khoản tiền này trở học phí cho em trai, và các loại chi phí sinh hoạt khác, mỗi ngày cậu đều làm việc hai mươi tiếng.
Thân thể mệt mỏi cậu cũng cắn răn chịu đựng, nhưng tinh thần bị hành hạ thì mới làm cho con người ta khó mà chịu đựng.
Đau đớn khi mất cả cha lẫn mẹ, thế giới quen thuộc ngày xưa chỉ trong một đêm sụp đổ, loại cảm giác đó giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Muốn sinh tồn trong thế giới xa lạ này, đối với một người bình thường đã là chuyện không dễ dàng, càng đừng nói đến một cậu ấm được nuôi chiều từ khi mới sinh.
Quá khứ an nhàn, cuộc sống giàu có, làm cho cậu tuy có vẻ ngoài trưởng thành, nhưng suy nghĩ chỉ như một thằng bé mới lớn.
Trong lúc bất chợt, lại muốn cậu gánh vác trách nhiệm, tất cả đều phải dựa vào cậu, cái này không thể nghi ngờ giống như muốn một đứa tiểu học đi làm việc của một người có trình độ đại học, việc này gian khổ không thể tưởng tượng nổi.
Hai năm qua, cậu đã trải qua chua xót không thể hình dung được trong một vài câu nói?
Tất cả cậu phải học lại từ đầu, hoàn cảnh mới thói quen cuộc sống mới, xử lý công việc không được coi là khó khăn, làm cho cậu không thích ứng chính là mối quan hệ giữa người với người ..v.v, tất cả việc này cũng làm cho cậu hết sức mệt mỏi.
"Sau đó, cơ hội đến, tôi có sở trường về máy tính nên lợi dụng nó, làm một tên gián điệp thương mại, những năm gần đây, vì tiền, rất nhiều việc mà trước kia tôi xem thường, chuyện trái lương tâm, tôi cũng làm nhiều lần a!"
Tuy Bộ Cát Tường nói hời hợt, nhưng Lâm Diễm biết, là một người trời sinh không màng danh lợi, một cậu ấm không rành đời, hôm nay lại biến thành một người tâm cơ, một gián điệp, gian khổ trong đó đâu thể nói một câu do hoàn cảnh, mà thay đổi cả tính cách con người.
Lâm Diễm nhìn Bộ Cát Tường, không khỏi nhiều hơn một phần thương xót cùng tán thưởng.
"Hơn một năm trước, bác Lâm cùng tôi có giao dịch, nội dung có hai chuyện, thứ nhất muốn tôi giúp anh đối phó với chị anh." Bộ Cát Tường vừa nói vừa quan sát phản ứng của hắn, thấy hắn không kinh ngạc, chắc đã biết từ trước rồi!
Quả nhiên, Lâm Diễm cười đùa nói: "Nếu anh có một người cha như vậy, thì anh cùng chị anh bị hai người đùa bỡn trong lòng bàn tay cũng không coi là oan uổng. Chỉ là anh có chút tò mò, ngày đó nếu như không phải cha muốn em giúp anh, vào phút cuối, em có đứng về phía anh không?"
Lúc tra được Bộ Cát Tường đang ở trong biệt thự của hắn, không khó để Lâm Diễm liên tưởng đến nhiều chuyện, bao gồm chuyện của hai năm trước, chuyện ở Nhật Bản, chắc cũng do cha động tay động chân vào, hơn nữa cha hắn cũng thừa nhận điều này.
Đối với chuyện này, tuy Lâm Diễm có một chút bất mãn, nhưng cũng biết nỗi khổ của cha hắn, chỉ là hắn quan tâm đến trái tim của Bộ Cát Tường.
Bộ Cát Tường lướt qua nhìn ánh mắt muốn thăm dò của hắn, trầm ngâm một hồi: "Đó là giả thiết, hiện tại tôi không có câu trả lời."
Không để cho Lâm Diễm nói lại đề tài này, Bộ Cát Tường nói tiếp.
"Chuyện thứ hai bác Lâm muốn tôi làm, là lấy được tình yêu của anh."
Trong lòng Lâm Diễm chấn động, suy nghĩ thay đổi thật nhanh, trong lòng có vô số ý nghĩ.
Sau đó, đối diện với một Bộ Cát Tường ung dung không vội vã, ánh mắt thản nhiên không thẹn với lòng, gương mặt tuấn tú cười nhẹ một tiếng: "Em không phải là loại người vì tiền mà bán đứng tình cảm của mình."
Nghe được câu trả lời ngoài dự liệu, Bộ Cát Tường không khỏi cười khổ.
"Không sai, tôi từ chối, muốn làm một người có tâm như sắt đá không biết động tình, tôi không có bản lãnh này."
Lâm Diễm chớp mắt, đôi mắt rực rỡ giống như bầu trời đêm, làm Bộ Cát Tường hơi thất thần.
"Em nói những điều này, mục đích là muốn anh hận em, không dây dưa với em nữa phải không?" Thanh âm của Lâm Diễm êm dịu mà không dao động: "Anh không phải là loại người vì vài ba lời nói của người khác mà lùi bước, trước kia em giao dịch cùng cha anh, anh không quan tâm, anh chỉ cần biết, thế giới này có em làm cho anh động lòng, và anh muốn em là đủ. Anh sẽ không tha cho em, em không được đi đâu, chỉ có thể ở lại bên cạnh anh!"
Lời nói bá đạo nhưng không mất đi thâm tình, ai có thể không xiêu lòng, đúng không?
Trong thế giới này, có thể tìm được một người để cậu yêu đã là không dễ, nếu như người đó cũng yêu cậu thì còn khó hơn, nếu như người đó có thể hiểu và bao dung cho cậu, cả đời chỉ thích mình cậu, vậy chỉ có thể gọi là kỳ tích.
Bộ Cát Tường yêu Lâm Diễm, mà Lâm Diễm cũng giống vậy, hắn cũng yêu Bộ Cát Tường.
Chuyện đến nước này, nếu đây là một câu chuyện cổ tích, Bộ Cát Tường hẳn sẽ chấp nhận lời tỏ tình của Lâm Diễm, hai người sẽ sống với nhau thật hạnh phúc.
Đáng tiếc đây là thế giới hiện thực, cho nên Bộ Cát Tường từ chối Lâm Diễm.
"Tôi rất cảm kích khi anh yêu tôi, nhưng chúng ta không thể." Giọng nói thong thả mà quyết tuyệt.
Lâm Diễm nhíu chặt lông mày, hắn không hiểu người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, ngay cả lời tỏ tình buồn nôn hắn cũng nói hết rồi, Bộ Cát Tường còn không vừa lòng cái gì?
Phút chốc sau, hắn nghĩ tới chỗ nào có vấn đề.
"Mới vừa rồi anh đắc ý đùa giỡn, là anh quá phận, tại đây anh trịnh trọng xin lỗi em. Em sẽ không vì anh đùa giỡn mà xử tử hình anh chứ, một cơ hội chuộc tội cũng không cho anh sao?"
Bộ Cát Tường sửng sốt một chút, dường như không nghĩ tới một người kiêu căng như Lâm Diễm lại xin lỗi cậu.
Cậu nghiêng người dựa trên lan can, ngẩng đầu nhìn ánh trăng như ẩn như hiện trên bầu trời, thở dài một hơi.
Cậu luôn luôn muốn biết một người thông minh tuyệt đỉnh như Lâm Diễm, luôn có thể đem suy nghĩ của người khác đoán trước được bảy tám phần.
Không sai!
Sắp xếp tối nay của Lâm Diễm quả thật đã làm cho lòng cậu nguội lạnh, nhưng cũng làm cậu thức tỉnh, rõ ràng bọn họ không thích hợp ở cùng nhau.
"Hành động vừa rồi của anh, nếu nói một chút tôi cũng không quan tâm đó là nói dối, nhưng lúc ở Nhật Bản, tôi trêu chọc anh một lần, làm cho trong lòng anh không thoải mái, hiện tại coi như trả lễ lại, không ai thiếu nợ ai."
Lâm Diễm vốn là một tâm cao khí ngạo, hắn làm như vậy, Bộ Cát Tường không phải là không thể hiểu, chẳng qua về phương diện lý trí có thể hiểu, nhưng trong lòng thì không thể tiếp nhận được.
Cậu không quên được lúc ấy Lâm Diễm đã làm cậu đau lòng ra sao.
Bất luận là lý do gì, Bộ Cát Tường quả thật từng giống như một thằng trai bao, vì tiền mà bán thân thể và lòng tự trọng của mình, sống dưới sự che chở của Lâm Diễm. Chuyện lần này đối với một người yêu thích sạch sẽ như Bộ Cát Tường mà nói, luôn luôn canh cánh trong lòng cùng với nghi ngờ, cuối cùng Lâm Diễm lại dùng ngôn ngữ độc ác đâm trúng tử huyệt của cậu, lòng tự trọng của cậu đã bị tổn thương.
Có lúc, ngôn ngữ so với súng đạn còn tổn thương người hơn!
"Em nói như vậy, chính là không chịu tha thứ cho anh." Lắng nghe lời cậu nói, trong mắt Lâm Diễm đầy cô đơn.
Hắn không bao giờ hối hận vì chuyện hắn làm, chỉ có lần này, hắn hối hận.
Chỉ vì nhất thời xúc động mà phạm vào sai lầm không cách nào bù đắp, thiếu chút nữa từ đây về sau sẽ không còn được gặp lại Bộ Cát Tường!
Hắn chỉ muốn phát tiết cơn giận trong lòng, hạ nhuệ khí của Bộ Cát Tường, đáng tiếc hắn đánh giá thấp sự quật cường của cậu, không ngờ cậu sẽ phản ứng mạnh như vậy.
Tại sao Bộ Cát Tường không giống như những tình nhân trước kia của hắn?
Chỉ cần hắn tặng quà thì vui vẻ bỏ qua hết chứ?
Đừng nói chi hắn đã xin lỗi một cách thành ý đến thế, nào có ai giống như Bộ Cát Tường quật cường như vậy?
Tuy nhiên, nhìn từ một góc độ khác, Bộ Cát Tường tình nguyện chết cũng không chịu cùng một người đàn ông mà cậu không thích lên giường, trước kia lại chịu ở chung với hắn, hay là nói cậu thật sự rất yêu hắn?!
Nhớ đến Dư Tuyết từng phân tích Bộ Cát Tường, cô ta nói cậu là một người tâm cao khí ngạo, trong tình cảm tuyệt đối không chịu thỏa hiệp dù là nửa bước.
Lúc ấy, hắn không quan tâm, nghe cho có, hôm nay xem ra, lời này không sai.
Nhìn gương mặt lạnh tanh của Bộ Cát Tường, Lâm Diễm than thầm.
Đấu đá với cậu nhiều lần như vậy, làm sao hắn không nhìn ra tâm ý đã quyết của Bộ Cát Tường!
Có thể Lâm Diễm hắn một khi nhận định chuyện gì, thì tuyệt đối sẽ không buông tay.
Một năm trước hắn nhẹ nhàng buông tay, lúc này nếu buông tay như vậy, hắn không nghĩ là hắn cùng Bộ Cát Tường có thể quay trở lại nữa.
"Chỉ cần em chịu tha thứ cho anh, chuyện gì anh cũng đồng ý làm." Lâm Diễm thề.
Nghe vậy, Bộ Cát Tường khổ sở nhăn mày.
Lâm Diễm hiểu rõ cậu, cũng giống như cậu hiểu Lâm Diễm vậy, nếu như cậu không đưa ra một lý do chính đáng, Lâm Diễm sẽ không bỏ qua.
Cậu mệt mỏi, không muốn dây dưa cùng Lâm Diễm.
Trầm ngâm một lúc, Bộ Cát Tường ôn hòa phân tích: "Vấn đề giữa hai chúng ta không phải ở chỗ ai đúng ai sai, chỉ là chúng ta không hợp nhau."
Lâm Diễm cong khóe miệng, làm bộ nhớ lại: "Lời này anh nhớ đã nghe qua ở đâu, đúng rồi, anh cùng người khác chia tay rất thích nói như thế nha!"
Sử dụng loại chuyện hoang đường này, muốn đánh bại hắn, không có cửa đâu!
Bị hắn nói như thế, trong lúc nhất thời Bộ Cát Tường không biết nên nói gì tiếp theo, yên lặng một hồi lâu, cậu thở dài: "Hoặc là nói thế này đi, tôi rất cảm kích anh đã yêu tôi, người tôi yêu cũng yêu tôi thì còn gì hạnh phúc hơn. Nhưng nếu như có thể, tôi làm sao lại không muốn ở cùng người tôi yêu? Chỉ là yêu nhau thì dễ dàng, chung thủy lại khó khăn....
"Em sợ anh thay lòng?" Lâm Diễm cười khổ, lại tìm được một lý do hắn không thể cãi lại!
Trước kia tình sử của hắn huy hoàng, Bộ Cát Tường đối với hắn không có lòng tin là dễ hiểu, nhưng chuyện đó là trước kia, không có nghĩa là sau này hắn cũng lăng nhăng giống như vậy.
"Tôi biết, thế giới này không có chuyện gì là vĩnh viễn, nhưng tôi không chịu nổi người ở chung với tôi, mỗi ngày phải lo lắng người đó thay lòng, không yêu tôi nữa. Nếu yêu thương mà mệt mỏi như vậy, tôi thà không yêu."
Lâm Diễm sẽ là người yêu cuối cùng của cậu, lời như vậy nếu là trong mơ cậu cũng không nói ra được.
Những năm gần đây, cuộc sống quá phiêu bạt, làm cho Bộ Cát Tường khát vọng cuộc sống bình thường, mà Lâm Diễm không phải là người an phận, muốn hắn sống cuộc sống không thú vị cùng cậu, chỉ sợ là mơ giữa ban ngày!
Hơn nữa, tính cách cậu cũng không khôn khéo, có lúc lại không giỏi quan sát sắc mặt, có thể đoán được kết quả của hai người, không phải là vì cuộc sống tình cảm, mà chính là Lâm Diễm chán ghét một người không thú vị như cậu đi!
"Tại sao anh nhất định sẽ thay lòng? Không thể dựa vào chuyện xảy ra trong quá khứ, nếu như vậy quá buồn cười, đối với anh không công bằng." Lâm Diễm cảm thấy nhức đầu.
Hắn không phải là không biết, Bộ Cát Tường lo lắng như thế hắn cũng có trách nhiệm rất lớn, nhưng chỉ như vậy mà Bộ Cát Tường không tin hắn, làm cho làm cho vừa tức vừa mệt mỏi.
"Đây thì xem là cái gì, em thiết kế, làm cho anh mệt mỏi, làm cho anh yêu em, em không muốn thì bỏ đi, vậy em xem anh là cái gì?"
Ánh mắt Lâm Diễm đen nhánh tỏa ra ánh sáng nóng rực, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu mà tố cáo: "Em ngay cả dũng khí thử cũng không có mà đã dễ dàng buông bỏ đoạn tình cảm này, đây chính là tình yêu của em đối với anh sao? Nói gì mà sợ anh thay lòng, trách nhiệm cũng đẩy cho người khác, sau đó làm bộ dáng như người bị hại, em cũng quá gian xảo đi!"
Hắn thử sử dụng phép khích tướng.
Nghe vậy, Bộ Cát Tường lại oan ức mà tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền, cũng không biết là tức giận hay là khó chịu.
"Anh sẽ không buông tay, em là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng làm anh động tâm, anh nghiêm túc, anh sẽ không buông tha cho em." Âm thanh trở nên dịu dàng, như thâm trầm mà dẫn dụ.
"Hơn nữa, nếu như anh thật sự buông tay, em sẽ vui vẻ sao? Người như anh xuất sắc như vậy, yêu em như vậy, em thật sự không hối hận sao? Đừng lừa gạt lòng mình, Cát Tường, em yêu anh, cho anh một cơ hội, để cho anh chứng minh thành ý của anh. Anh đồng ý với em, chỉ cần em sẵn lòng, một người đàn ông như anh sẽ đem lại hạnh phúc tuyệt vời cho em, anh sẽ để cho em trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này."
Nghe Lâm Diễm nói, Bộ Cát Tường mím chặt môi, hai tay siết chặt lại buông ra: "Tại sao anh lại không chịu buông tha cho tôi, đừng ép buộc tôi!"
Lâm Diễm làm sao có thể làm như vậy?
Hắn làm sao có thể nói những lời nói làm cậu không có khả năng trốn tránh, một bên vừa động lòng, một bên vừa ngon ngọt?
Đúng vậy, cậu rất xảo quyệt, cậu muốn lấy được tình yêu của Lâm Diễm, khi lấy được cậu lại từ chối, cậu không có lòng tin có thể cho Lâm Diễm vĩnh viễn yêu cậu!
Nếu sớm hay muộn gì cũng phải mất đi, cậu tình nguyệt lúc đầu cậu không có.
Hóa ra, cậu nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, bây giờ cậu đã thay đổi chủ ý.
Nếu Lâm Diễm muốn cùng cậu chơi một bản nhạc tình yêu, vậy cậu thành toàn cho hắn.
Cậu muốn nhìn cái gọi là yêu của Lâm Diễm, rốt cuộc là yêu bao nhiêu!
Nhưng muốn cậu buông tha tự do, cậu mệt mỏi nha, cái giá kia cũng không phải nhỏ đâu!
"Tôi có thể cho anh một cơ hội, nhưng anh phải làm cho tôi tin anh, xem anh có đáng giá hay không!” Bộ Cát Tường hung tợn cười nói, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi giống như đi quyết đấu.
"Em có điều kiện gì cứ việc nói, anh nhất định sẽ thỏa mãn em." Lâm Diễm thản nhiên mỉm cười.
Hắn có thể đoán Bộ Cát Tường có thể ra điều kiện xảo quyệt để làm khó hắn, nhưng vì yêu hắn không tiếc.
Càng hiểu Bộ Cát Tường, hắn càng  ngạc nhiên tính tình tâm cao khí ngạo lại giống nhau như thế, còn giống nhau về khao khát tự do.
Rất nhiều người chỉ thấy hắn đối với sự việc ba phút lại thay đổi, tình nhân bên cạnh thay đổi lại một người rồi đến một người.
Đó là bởi vì hắn không muốn bất kỳ một vật gì, hay một người nào trói buộc.
Trước lúc này, hắn thậm chí còn cho rằng trên thế giới này không một người nào có thể ràng buộc tự do của hắn, cho đến khi Bộ Cát Tường xuất hiện, hắn cam tâm tình nguyện mà vì cậu dừng lại.
Hắn hiểu Bộ Cát Tường từ chối hắn, không chỉ vì chuyện phát sinh vừa rồi, hoặc là đối với hắn không có lòng tin mà là Bộ Cát Tường không muốn bị trói buộc, nhất là tình cảm, có thể hắn đã yêu Bộ Cát Tường, quyết tâm thu hồi sự tự do của hắn, Bộ Cát Tường làm sao có thể giữ được hắn, hắn không quan tâm?
"Chúng ta kết hôn đi!" Bộ Cát Tường chậm rãi nói lên điều kiện thứ nhất.
"Chúng ta thật sự có thần giao cách cảm, anh cũng đang nghĩ em sẽ cầu hôn anh!" Lâm Diễm nghĩ cũng không nghĩ, nở nụ cười đáng yêu.
"Anh thật sự không cần suy nghĩ thêm sao?" Bộ Cát Tường có chút không dám tin nhìn hắn, không phải nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu sao, Lâm Diễm làm sao lại có dáng vẻ vừa lòng như vậy?
"Không cần, nếu em sẵn lòng, ngày mai chúng ta cử hành hôn lễ, thế nào?" Lâm Diễm đề nghị.
Bộ Cát Tường cắn môi một cái: "Tôi là một người có dục vọng chiếm giữ rất mạnh, nếu như chúng ta kết hôn, từ nay về sau anh chỉ có thể thuộc về một mình tôi, cơ thể của anh, linh hồn của anh cũng phải thuộc về tôi, nói cách khác, sau này không cho anh cùng bất kỳ người nào có quan hệ dây dưa, chỉ có thể có một mình tôi, anh làm được không?"
"Hóa ra em yêu anh như vậy, anh thật sự rất cảm động, Cát Tường!" Lâm Diễm bày ra dáng vẻ cảm động: "Dĩ nhiên, từ nay về sau anh chỉ yêu một mình em, những người khác, nhìn anh cũng không nhìn."
Nghe vậy, Bộ Cát Tường cắn môi dưới , dường như Lâm Diễm dễ dàng đáp ứng cậu như vậy, làm cho cậu luống cuống.
"Nếu chúng ta trở  thành vợ chồng, vậy tôi muốn một nửa tài sản của anh, không tính là quá đáng phải không?” Sau một hồi, Bộ Cát Tường nói lên yêu cầu thứ hai.
"Không tính là quá đáng." Lâm Diễm nở một nụ cười không đứng đắn: "Nếu toàn bộ của anh đều là của em, những vật ngoài thân kia anh còn quan tâm sao?"
Bộ Cát Tường trợn to hai mắt, nhìn Lâm Diễm như nhìn quái vật.
Không phải thường nói bởi vì tiền tài mới mất tình yêu sao, thế mất tiền thì sao?
Người khác sẽ vì bảo về lợi ích mà không từ thủ đoạn nào, tại sao Lâm Diễm không tuân theo lẽ thường này?
Cậu muốn một nửa tài sản của hắn, hắn sao lại đồng ý, còn đáp ứng nhanh như vậy, cái này còn được xem là người sao?
Hít sâu một hơi, Bộ Cát Tường giãy giụa khi sắp chết: "Thời hạn quan sát hai năm, nếu như trong vòng hai năm, tôi không ở bên cạnh anh, anh không tìm người khác, hai năm sau, chúng ta sẽ kết hôn!"
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Người phong lưu như Lâm Diễm làm sao cam tâm chịu cô đơn hai năm?
Ngẫm lại không thể nào, cho dù hắn không chủ động đi trêu hoa ghẹo nguyệt, với điều kiện của hắn chưa chắc không có ai xum xoe?
Người đàn ông mà không chịu nổi khảo nghiệm.
Thời gian lâu hơn tình cảm cũng sẽ biến mất, sau hai năm, Lâm Diễm đối với cậu sẽ thay đổi.
Nếu như Lâm Diễm thật sự làm được, hắn vẫn thích cậu, vậy cậu sẽ liều mình cùng hắn!
"Một lời đã định!" Lâm Diễm nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, che giấu tinh quang trong đáy mắt.
Bộ Cát Tường chỉ làm theo ý cậu, cậu thông minh như vậy cũng không khó hiểu, có thể cho tới hiện tại Lâm Diễm làm việc đều dành đường lui cho hắn.
Hắn tin, cho dù một người đàn ông có gặp khó khăn hơn nữa, cũng không thể đối địch với hai chữ thành ý.
Nếu như được Bộ Cát Tường thừa nhận, cho dù gian khổ cũng đáng giá.
Nhạy bén bắt được nét cổ quái thoáng qua trên mặt Lâm Diễm, Bộ Cát Tường trong lòng bỗng nhiên run lên, đột nhiên có cảm giác như đưa dê vào miệng cọp, tuy nói ngoài mặt thì cậu chiếm được không ít thứ tốt.
Kết thúc
Hai năm sau.
Ánh mặt trời sáng rỡ, các đài truyền thông lớn vây quanh nhà thờ nào đó tại Luân Đôn, đông đến nỗi nước chảy không lọt.
Vì muốn là người đầu tiên lấy được tư liệu của hôn lễ thế kỷ này, các ký giả không quản gian khổ, hai tiếng trước đã đợi ở đây.
Buổi hôn lễ này được chú ý như vậy, thứ nhất chủ nhà là chủ công ty lớn ở Anh, nghe nói tiền làm hôn lễ lần này tới mấy triệu bảng Anh, tham dự hôn lễ toàn là đại nhân vật trong xã hội thượng lưu.
Thứ hai, mọi người đều tò mò người nào may mắn có thể đánh bại thiên kim của Tương thị, trở thành con dâu của Lâm thị.
Liên quan tới cô dâu, mọi người có nhiều cách nói, nhưng lại không giống nhau.
Có người nói cô ta quốc sắc thiên hương, xuất thân là người thượng lưu, bất luận là công hay tư đều là người giúp đỡ tốt cho Lâm thị trên mọi phương diện, không, cũng có người nói cô dâu là người bình thường, hơn nữa còn là đàn ông...
Bất kể bên ngoài trông mong đợi chờ như thế nào, thì trọng tâm của câu chuyện là nhân vật chính đang nghỉ ngơi bên trong phòng nghỉ  đi qua đi lại, nhíu chặt lông mày, thế nào cũng không nhìn ra là một chú dâu đang vui mừng.
Hôn lễ lần này làm cậu vừa mong đợi vừa khẩn trương.
Lúc này, cửa phòng mở ra, chú rể cực kỳ đẹp trai đi vào: "Em yêu, hôn lễ sắp bắt đầu, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi."
Bộ Cát Tường ngẩng đầu nhìn người tới: "Có vẻ đây không phải là tin tốt."
"Em yêu, chẳng lẽ em nghĩ đến chuyện chạy trốn?" Chú rể cười nhìn người yêu đang ầm ĩ khó chịu.
Bộ Cát Tường không nói nhìn hắn, cậu thừa nhận là rất muốn làm như vậy: "Đều tại anh hết!"
Còn nói gì là tình cảm lãng mạn, căn bản đều là nói bừa!
Lâm Diễm trong hai năm qua  thật sự có thể dùng ngu si trong tình yêu để hình dung.
Trong hai năm đó, Lâm Diễm làm theo quy củ, đúng khuôn phép, không có tai tiếng gì, ghê tởm hơn chính là, bất luận cậu đi đến chỗ nào, hắn cũng có biện pháp tìm được cậu.
Người đàn ông mạnh mẽ dây dưa, qua quá trình hai năm liều chết, cuối cùng Bộ Cát Tường vẫn bị hắn đánh bại, đồng ý trở lại với hắn.
Ban đầu căn bản là bàn bạc xong chỉ làm một hôn lễ đơn giản, như thế nào lại biến thành một hôn lễ long trọng như vậy!
"Thật xin lỗi! Anh cũng không nghĩ cha làm hôn lễ long trọng thế này!" Lâm Diễm cười hôn lên mặt Bộ Cát Tường: "Mà cũng không sao, em không thấy đây là một cơ hội tốt à, em có thể tuyên bố với toàn thế giới anh là người của em, từ đây sẽ không có ai đánh chủ ý lên anh nữa nha!"
Bộ Cát Tường tức giận liếc hắn một cái, sau đó không biết nghĩ đến cái gì mà thở dài.
"Cùng kết hôn với anh, em cảm thấy khó chịu như vậy sao?" Giọng Lâm Diễm đau xót hỏi.
Bộ Cát Tường bị chọc cười, lắc đầu: "Không phải như vậy, em chỉ lo lắng một chút, anh biết mà."
Cậu cố gắng chọn lựa từ ngữ thích hợp: "Yêu thương là một chuyện, kết hôn lại là chuyện khác."
"Cái này có phải gọi là... Chứng sợ hãi trước khi cưới không?" Lâm Diễm ôm cậu vào ngực: "Tin tưởng anh."
Bộ Cát Tường không hiểu lắm nhìn hắn, Lâm Diễm mỉm cười giải thích: "Chỉ cần hai người thật sự yêu nhau, tin tưởng lẫn nhau, thì trên thế giới này còn chuyện gì có thể chia rẽ chúng ta đúng không?"
Hiểu ý hắn, khóe mắt Bộ Cát Tường có chút ướt: "Anh nói ra được những lời như thế, làm cho người ta có cảm giác khó tin!"
Cho đến hiện tại, Lâm Diễm vẫn chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác nha!
"Em nha!" Lâm Diễm tức giận đưa tay xoa xoa tóc Bộ Cát Tường, khó khăn lắm mới có một lần xúc động mà lại..
"Hai đứa mau ra đi, đến giờ rồi..."
"Ra liền!" Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhìn vào mắt đối phương thấy có chút căng thẳng.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn, hai người đi về phía trước, đi về con đường tương lai hạnh phúc.

________________________________________________________
Gợi ý pass Phiên ngoại: viết ngược lại 'Tiền không mất đi chỉ chuyển từ tay người này sang tay người khác'

Đáp án không hoa không dấu không cách nhoa ~ ihihi

Chế nào vào được thì comment nhoa ihihi. Nhớ đừng comment đáp án đúng, nếu không tôi lại phải đổi pass khổ lắm ~
10101011

12 nhận xét:

  1. Thật hại não với chế mà 😑

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. khó quá bỏ qua đi chế

      Xóa
    2. pass phiên ngoại là ngược nghĩa hay ngược từ vây chủ nhà?

      Xóa
    3. Pass phiên ngoại là viết ngược lại nha chế ~

      Xóa
  2. Bạn cho mình hỏi pass có bao nhiêu từ đc ko? Chứ viết ngược lại cái nghĩa ko biết viết sao cho đúng nữa???

    Trả lờiXóa
  3. mình viết y chang nhu ban nói nhung vẩn chưa vao duoc

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừm ~ Pass theo gợi ý là viết ngược lại nha chế ihihi

      Xóa
  4. *Trồi lên* *Thoi thóp* Iem chỉ muốn hỏi là bạn bút chì share word có yêu cầu pass mới hêm TT^TT. Nếu có chỉ mong là pass dựa trên nội dung truyện thôi. Cảm ơn các bạn đã edit và beta truyện nhe, truyện này cũng hay lắm, chúc mừng hoàn truyện *Tung bông, tung hoa, tung lá, tung cành* :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. sẽ cân nhắc ý kiến của chế! hy vọng chế sẽ tiếp tục ủng hộ bộ Chồng Quỷ của Antico!

      Xóa
  5. Pass phien ngoai chủ nhà chỉ danh lua dan chúng thoi... Ácing... Dể nhận ra lắm mấy chế

    Trả lờiXóa
  6. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa