Thứ Hai, 7 tháng 11, 2016

YÊU GIẢ THÀNH THẬT CHƯƠNG 6

Chương 6

Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

(Hình nh ch mang tính cht minh ha cho đẹp ==")

Bên trong nhà ăn, một nhóm người đẹp đang nói về tin đồn trong công ty.
Chủ đề của ngày hôm nay là công ty mới tuyển thêm trợ lý CEO.
"Các chị có thấy qua người trợ lý mới kia không? Không biết cậu ta có lai lịch gì?” Đôi mắt của nữ thư ký bộ phận kinh doanh đầy tò mò.
"Cô nói là Bộ Cát Tường phải không? Hôm nay lúc đi làm, đúng lúc tôi đi chung thang máy với cậu ta đó!" Thư ký bộ phận nội vụ khuôn mặt tươi cười như hoa nói.
"Thế nào? Có phải rất đẹp trai không?"
"Nói thế nào đây, cậu ta thuộc dạng cậu ấm lịch sự mà hiền lành, đứng bên cạnh cậu ta có một cảm giác tinh thần sảng khoái nha!"
Dừng một chút, nữ thư ký ánh mắt lóe lên kim quang: "Quan trọng nhất chính là, cả người cậu ta mặc toàn đồ nhãn hiệu nổi tiếng, trên tay là đồng hồ kim cương, tôi nhận ra cái đồng hồ đó là sản phẩm được bán hạn chế trên toàn thế giới, giá mấy trăm ngàn đó. Tôi dám khẳng định, cậu ta là cậu ấm có tiền."
"Thật sao? Quá tuyệt vời! Nhất định lần này tôi phải phát ra mười phần mị lực, đem cậu ta nắm vào trong tay..."
"Các cô đừng có nằm mơ nữa." Nãy giờ không lên tiếng, thư ký của Lâm Diễm, Dư Tuyết chỉ lẳng ngồi nghe các đồng nghiệp nói chuyện, rốt cuộc mở miệng: "Cậu ta là hoa đã có chủ, các cô đừng hi vọng."
"Không thể nào? Tôi có nhìn tay cậu ta, không có nhẫn kết hôn nha!"
"Cậu ta không kết hôn, nhưng có một người yêu rất đáng sợ. Người đó vừa có ngoại hình vừa có học thức lại cực kì giàu có, quan trọng nhất chính là, thủ đoạn của hắn đối với tình địch rất tàn nhẫn nha, tôi khuyên các cô đừng trêu vào thì tốt hơn."
"Tại sao lại như vậy! Tôi còn tưởng rằng lần này có thể tìm được một con rùa vàng* chứ...."
(* con rùa vàng (kim quy): ý chỉ những ngươi đàn ông giỏi, giàu)
Dù bận nhưng Dư Tuyết  vẫn chậm rãi ăn xong bữa trưa, ánh mắt lạnh lùng nhìn dáng vẻ hưng phấn của những người đồng nghiệp này, đầu lại hiện lên hình ảnh lịch sự nhã nhặn của Bộ Cát Tường.
Qua quá trình quan sát tỉ mỉ, cô phát hiện cậu và Lâm Diễm nhìn như không giống nhau, thật ra bản chất lại tương tự nhau, đều là người tâm cao khí ngạo.
Lâm Diễm là người có bề ngoài kiêu căng, cũng là người đàn ông vô cùng suất sắc, bất kể là bề ngoài, thân thế hay năng lực làm việc, chính vì vậy mà tính cách của hắn có chút cuồng vọng.
Mà tính cách của Bộ Cát Tường lại nội liễm nhã nhặn, không nói nhiều với người khác, mọi cử chỉ đều lộ ra bản chất tốt đẹp trong sáng do được dạy dỗ tốt.
Nhìn bề ngoài Bộ Cát Tường tựa như hòa nhã dễ thân cận, thực ra lại là người ngoài lạnh trong nóng, thích thì làm, không ngại ánh mắt của người khác, có lúc lại rất cố chấp, chuyện cậu không thích làm, không có người nào có thể khiến cho cậu làm, bề ngoài ôn hòa nhưng ẩn giấu sự kiêu căng bên trong.
Nhìn Lâm Diễm như bất cần đời, một khi nghiêm túc cũng là một người đáng sợ nha!
Nhớ đến tấm chi phiếu trong tay, Dư Tuyết than nhẹ một tiếng.
Lâm Diễm muốn cô làm người quét đường, giúp hắn loại bỏ những người có ý đồ với Bộ Cát Tường, cái này không phải chứng tỏ trong lòng hắn, Bộ Cát Tường đóng một vai trò quan trọng nhất định sao?
Có lẽ tự hắn không nhận ra, nhưng đi theo Lâm Diễm nhiều năm, cô có thể nhìn ra.
Đổi  người yêu nhanh hơn lật sách, chưa từng thấy Lâm Diễm nghiêm túc với một người nào, chỉ sợ lần này phải gục rồi.
Bộ Cát Tường hẳn là loại người không thỏa hiệp trong tình cảm.
Nếu như Lâm Diễm đối với cậu cũng giống như những người trước đây, thái độ tùy tiện, ba lòng hai ý, cô nghĩ Bộ Cát Tường sẽ không dễ dàng tha thứ.
Như đã nói, bất kể Lâm Diễm đối với Bộ Cát Tường có thừa nhận hay không, thì cô cũng nhìn ra được hai người không có tương lai tốt.
Tương lai của Lâm Diễm là muốn kết hôn với một cô gái có hoàn cảnh môn đăng hộ đối với hắn, giống như vợ chưa cưới hiện tại của hắn là con gái lớn của Tương gia - Tương Nghiên, với thân phận của Lâm Diễm, hắn tuyệt đối không thể kết hôn cùng đàn ông.
Đúng rồi, nếu như Tương Nghiên ở Anh mà biết sự tồn tại của Bộ Cát Tường, không biết sẽ làm ầm ĩ đến mức nào?
***
Sau khi đậu xe xong, Bộ Cát Tường đi vào nhà hàng Ý vì có hẹn ở đây.
Bởi vì nơi đây có cách trang trí thoải mái và độc đáo, cho nên bên trong có không ít các cặp tình nhân.
Dĩ nhiên, món ăn ở nơi này cũng rất ngon.
Đi vào nhà hàng, Bộ Cát Tường nhìn xung quanh một chút, sau đó phát hiện chỗ ngồi của Lâm Đào.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp Lâm Đào ở ngoài quán bar Thiên Đường, Lâm Đào mặc quần áo thường ngày nhìn trẻ hơn nhiều.
"Xin lỗi, tôi đến trễ, trên đường kẹt xe." Lâm Đào nhẹ nhún vai, tỏ vẻ  không để tâm.
Người phục vụ đưa menu cho Bộ Cát Tường, cậu nhìn cũng không nhìn, chỉ gọi một ly cà phê.
"Bữa này tôi mời, không cần tiết kiệm cho tôi nhá!" Lâm Đào cười nói.
"Hiếm khi thấy cậu mời khách, tại sao tôi phải khách sáo với cậu?" Bộ Cát Tường mỉm cười: "Tôi ăn trưa rồi mới đến."
Đưa lại menu cho người phục vụ, cậu nhìn về phía Lâm Đào, Bộ Cát Tường trong lòng tự suy nghĩ xem mục đích cậu ta hẹn cậu ra ngoài là gì.
Trong quán bar, hai người cũng tính là bạn bè, từ sau khi cậu nghỉ làm ở Thiên Đường, hai người cũng không liên lạc, lần này Lâm Đào hẹn cậu ra, cậu có chút bất ngờ.
"Tôi không làm việc ở Thiên Đường nữa, tuần sau sẽ đi Mỹ du học." Lâm Đào làm việc ở Thiên Đường cũng vì kiếm tiền đến Mỹ học.
"Chúc mừng cậu." Bộ Cát Tường thật lòng vui mừng thay cậu ta.
Lâm Đào mỉm cười, quan sát  Bộ Cát Tường hồi lâu, mới nói: "Cám ơn! Tôi nghe nói, sau khi cậu nghỉ làm ở Thiên Đường đã đến ở chung với Lâm Diễm, phải không?"
Trong quán bar, Lâm Đào nhìn ra được giữa Bộ Cát Tường và Lâm Diễm có tình cảm mãnh liệt, cũng dự đoán được hai người sẽ ở chung.
Bộ Cát Tường há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không biết kể từ đâu nên không trả lời.
Lâm Đào thấy cậu yên lặng, nghĩ cậu ngầm thừa nhận : "Hắn đối với cậu tốt không?"
"Cũng không tệ lắm!" Bộ Cát Tường dửng dưng trả lời, đầu mày khóe mắt thỉnh thoảng lại hiện lên vài phần hạnh phúc.
Thấy vậy, đôi mắt Lâm Đào thoáng qua sự cổ quái: "Hắn ta đã có vợ chưa cưới, cậu biết không?"
Bộ Cát Tường nhếch khóe miệng: "Việc này ở công ty cũng không phải là bí mật gì."
"Vậy cậu thật sự yêu hắn ta á?" Biết rõ Lâm Diễm có vợ chưa cưới còn ở chung với hắn!
Đối với vấn đề này của Lâm Đào, Bộ Cát Tường chỉ biết cười khổ.
Cậu biết Lâm Đào hiểu lầm quan hệ giữa cậu và Lâm Diễm, nhưng đối với loại hiểu lầm này, cậu cũng không biết sửa lại thế nào.
Từ nhỏ cậu đã được dạy — — bán thân là hành động đáng xấu hổ, muốn chính miệng cậu nói với người ngoài cậu tự bán mình để đi kiếm tiền, cậu thật sự không nói được.
Hơn nữa, giữa cậu và Lâm Diễm thật sự chỉ là trao đổi sao?
Nếu như nói, giữa bọn họ một chút tình cảm cũng không có, chẳng qua là ham muốn, Lâm Diễm đối với cậu vừa dịu dàng, vừa cưng chiều, ngoài cha mẹ ra, trên thế giới này chỉ có Lâm Diễm đối xử với cậu ôn nhu nhất!
Nhưng nếu nói là yêu, thì tựa hồ tình cảm không quá mãnh liệt, hoặc là nói cậu hy vọng là....
Yêu đi!
Lâm Đào than thở: "Tôi sắp phải rời khỏi Hồng Kông, là bạn bè tôi khuyên cậu một câu, lúc nào có thể rời khỏi hắn thì nên rời khỏi đi! Hắn là cậu ấm có tiền, chẳng qua chỉ là vui đùa, sẽ không thật lòng, cuối cùng người tổn thương chỉ có cậu thôi!"
Bộ Cát Tường cười khổ, lóe lên sự hứng thú để che giấu đau khổ trong lòng.
"Những gì cậu nói tôi đều hiểu!" Chẳng qua có một số việc, cậu không thể nói với Lâm Đào.
Ngay lúc này, một giọng nữ chen vào cuộc nói chuyện của hai người: "Lâm Đào."
Tiếp theo là một đôi tình nhân đến gần bàn bọn họ.
"Lâu rồi không không gặp, Tương tiểu thư." Lâm Đào nở nụ cười chào hỏi: "Tôi tưởng là em vẫn còn ở Anh đấy!"
"Em cũng vừa về Hồng Kông."
Cô gái cười dịu dàng nói: "Em nghe bạn em giới thiệu nơi này không tệ, nên cùng Lâm Diễm đến đây, không ngờ lại gặp anh nha!"
Nghe đến cái tên quen thuộc, vốn là đang cúi đầu, theo bản năng Bộ Cát Tường ngẩng đầu nhìn lại.
Khi nhìn rõ người đến, đôi mắt cậu phút chốc trợn to, không biết là vì bất ngờ  hay là thứ gì khác.
Đó là một đôi tình nhân mà người đàn ông thì hấp dẫn còn người phụ nữ thì xinh đẹp.
Mái tóc dài màu đỏ tím được bới lên một cách tự nhiên của người phụ nữ, cùng chiếc đầm nổi bật, thể hiện khí chất tự tin cùng và vẻ đẹp không thể nghi ngờ, trên gương mặt xinh đẹp là đôi mắt phượng thông minh, khuôn mặt kiêu ngạo nhìn về phía Bộ Cát Tường.
Bộ Cát Tường nhếch môi, ánh mắt liền nhìn sang người đàn ông anh tuấn bên cạnh cô ta — — Lâm Diễm.
Lúc cậu nhìn người đàn ông, người đó cũng nhìn lại cậu, không một cái nháy mắt, ánh mắt lập tức thay đổi.
Thấy Tương Nghiên nhìn Bộ Cát Tường, vì vậy Lâm Đào thay hai người giới thiệu: "Bộ Cát Tường, thiên kim Tương Nghiên của tập đoàn Tương thị, cũng là vợ chưa cưới của Lâm Diễm."
"Xin chào."
Nghe vậy, Bộ Cát Tường cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, cùng bọn họ chào hỏi.
"Hẹn trước không bằng vô tình gặp nhau, nếu không ngại, mọi người ăn chung bữa cơm được không?" Lâm Đào hiếu khách mời.
"Vậy có được không?"Tương Nghiên dịu dàng hỏi ý kiến Lâm Diễm.
Thu hồi ánh mắt đang nhìn Bộ Cát Tường, Lâm Diễm quay mặt sang cho cô một nụ cười đồng ý.
Chú ý tới hành động khác thường giữa Lâm Diễm cùng Bộ Cát Tường, sau khi ngồi xuống bàn, Tương Nghiên quan sát Bộ Cát Tường một lúc lâu, hỏi: "Không phải người trợ lý mới của Diễm là cậu chứ?"

Bộ Cát Tường đối diện với ánh mắt dò xét của cô ta, trong nháy mắt đó, cậu nắm được một ít tin tức.
Tương Nghiên biết quan hệ của cậu và Lâm Diễm!
Bộ Cát Tường kín đáo nhìn về phía Lâm Diễm, có lẽ chú ý đến ánh mắt của cậu, Lâm Diễm nhìn về phía cậu, trong nháy mắt, tầm mắt hay người chạm nhau, Bộ Cát Tường cảm nhận được đối phương cũng có suy nghĩ giống cậu.
Ánh mắt Bộ Cát Tường lóe lên, nở một nụ cười nói: "Đúng vậy, tôi đi làm được hai tuần rồi."
Vừa nói, Bộ Cát Tường vừa cố ý nhìn Lâm Đào, Lâm Đào chột dạ quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Quả nhiên là vậy!
Chuyện chắc chắn là như vậy.
Nước Anh xa như thế, làm sao Tương Nghiên biết được chuyện cậu và Lâm Diễm ở chung, lại ở chung cùng một người đàn ông, người đó còn vào công ty làm.
Chuyện này không hề bình thường, Tương Nghiên chạy tới Hồng Kông cậu có cảm giác không ổn, tìm đến bạn cậu là Lâm Đào để sắp xếp cuộc gặp mặt này.
Mục đích của cô ta, ngoài tìm tình địch là cậu ra, còn muốn xem sức nặng của cậu đến đâu, bên cạnh đó còn muốn lợi dụng để thăm dò phản ứng của Lâm Diễm, sau đó sắp xếp lại kế hoạch của cô ta!
Lúc này, người phục vụ đưa  thực đơn lên, ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Tương Nghiên nhìn một hồi, nét mặt lộ ra chút khó khăn: "Em muốn ăn salad tôm hùm, nhưng em đang giảm cân, không biết anh ăn giúp em một nửa có được không?"
Đối diện với ánh mắt mong chờ của cô ta, dư quang nơi khóe mắt của Lâm Diễm liếc một chút về phía đối diện đang không chớp mắt nhìn bọn họ. Ánh mắt Bộ Cát Tường chợt lóe, tiếp theo đơn giản là nhếch môi cười cười đầy mị hoặc: "Đừng nói là tôm hùm, cho dù la độc dược, em muốn anh ăn, anh cũng sẵn lòng nha!"
"Nói ngon nói ngọt!" Tương Nghiên phụng phịu liếc hắn một cái, nở nụ cười hiện lên lúm đồng tiền như hoa, trong lòng lại kinh ngạc vô cùng.
Ở bên Lâm Diễm lâu như vậy, chưa bao giờ thấy hắn nói lời ngon tiếng ngọt với cô, huống chi là ở trước mặt người ngoài liếc mắt đưa tình với cô, hay cố ý diễn trò cho người khác xem.
Đôi mắt lạnh lùng của Bộ Cát Tường nhìn hai người kia tán tỉnh nhau, ngoài mặt thờ ơ, nhưng mà đôi môi mím chặt lại tiết lộ nội tâm đang buồn phiền.
Trong ngực tràn ngập cảm giác chua xót, giống như cậu đang ghen tỵ.
Trong đầu thoáng qua ý niệm này, làm tim cậu đập loạn nhịp.
Chẳng lẽ cậu yêu Lâm Diễm....
Không phải chứ!
Cậu chỉ bị buộc ở giữa cuộc nháo loạn này, nên trong lòng buồn phiền mà thôi.
Bộ Cát Tường nhíu mày, đem những tâm tình lộn xộn khác thường trong lòng đè xuống.
Sau khi gọi thức ăn xong, Tương Nghiên nói lại đề tài còn dang dở.
"Ở công ty Diễm rất được hoan nghênh phải không? Nhất định không ít nữ đồng nghiệp có chủ ý với anh ấy, phải không?" Cô ta mỉm cười xinh đẹp đem lại cảm giác ưu việt của một người vợ chưa cưới.
"Đúng đấy!" Bộ Cát Tường mỉm cười trả lời.
"Cậu phải giúp tôi trông coi Diễm nha, không nên để cho những người đó bắt mất anh ấy mà không thả."
Thân thể Tương Nghiên mềm mại dựa sát vào Lâm Diễm, một tay thân thiết khoác lên tay Lâm Diễm, son môi lóe sáng trên đôi môi đỏ mọng : "Đều là do Diễm quá đẹp trai, đã có tiền lại còn ham chơi, khắp nơi đều lưu lại tình cảm, mới có thể làm cho những người phụ nữ kia cả ngày hi vọng lấy được người có tiền, hiểu lầm anh ấy gặp dịp thì chơi mà tưởng là thật. Tuy nhiên, cho dù là vậy thì một con chim sẻ cũng không thể biến thành phượng hoàng, chẳng phải đó là chuyện quá hão huyền hay sao? Thật buồn cười, cậu nói phải không, Bộ Cát Tường?"
Ngoài mặt Bộ Cát Tường tỉnh bơ, trong lòng lại trăm nỗi cảm xúc ngổn ngang, ngoài cảm giáckhác thường còn có loại suy nghĩ bị ép buộc ở giữa trò ầm ĩ này.
Trước kia cậu nghe không ít lời đồn liên quan đến Tương Nghiên, hôm nay được gặp, ngoài lập trường là tình địch, thân là một người đàn ông, cô ta đúng là một người phụ nữ thấu tình đạt lý, cùng Lâm Diễm quả thật xứng đôi.
Vẻ ngoài xinh đẹp đáng kiêu ngạo, bối cảnh gia đình ưu việt, dáng vẻ ưu nhã, đối mặt với tình địch cũng biểu hiện tự nhiên hào phóng, mặc dù lời nói có chút khó nghe.
Nhìn cô ta mang theo vẻ khiêu khích cùng nụ cười đầy địch ý, Bộ Cát Tường nhăn mày, ánh mắt kín đáo nhìn về phía người đang thoải mái khởi xướng trò này.
Sau đó trong mắt Lâm Diễm,  cậu  nắm được một số thông tin, tinh thần trong nháy mắt căng thẳng.
Trong ánh mắt Lâm Diễm, có sự giảo hoạt cùng...
Mưu tính?
Bộ Cát Tường bừng tỉnh lửa giận đang từ từ bốc cháy.
Thì ra là như vậy!
Hành động mới vừa rồi của Lâm Diễm, mục đích cuối cùng là lợi dụng Tương Nghiên để thử lòng của cậu.
Người đàn ông đáng giận!
Sau khi biết sự tồn tại của Tương Nghiên, Bộ Cát Tường sớm đã có dự cảm sẽ cùng đối phương thi đấu.
Cho dù cô ta nói khó nghe đến đâu, cậu cũng không nên để ở trong lòng, nhưng cậu không thể tha thứ cho việc Lâm Diễm lại dùng thử đoạn để đùa giỡn thử lòng cậu!
Tuy nói là không để ở trong lòng, nhưng nhìn mặt Tương Nghiên, cậu càng nhìn càng ghét.
Khó chịu đồng thời xông lên đầu, Bộ Cát Tường lại nảy ra một trò đùa dai.
"Những gì cô nói, tôi đều đồng ý. Nếu một người chỉ biết hy vọng vào người khác để thay đổi mình thì quá buồn cười. Nhưng như đã nói, tôi cho là trong tình yêu mọi người đều bình đẳng. Chỉ cần là yêu thật lòng, vậy không cần biết người có nhiều tiền hay không có tiền, đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, loại người tự cho là đúng, cũng có phần quá nông cạn rồi."
Lần nói chuyện này Bộ Cát Tường rõ ràng là nói với Tương Nghiên, nhưng hai mắt lại không chớp nhìn Lâm Diễm.
Chân dưới mặt bàn duỗi ra, bắt chước điệu bộ của nữ nhân vật chính trêu đùa vai nam chính, sử dụng mũi chân duỗi đến chân Lâm Diễm, thỉnh thoảng lại chậm rãi khiêu khích từ bàn chân đến bắp đùi.
Người đàn ông vốn đang ung dung, trên mặt phút chút thoáng qua thần sắc không được tự nhiên, ánh mắt có vẻ hơi chật vật nhìn Bộ Cát Tường.
Sau đó, ánh mắt hắn như đốt người, chợt lóe mấy phần nghiền ngẫm, cười cười nhìn bộ dạng của Bộ Cát Tường, làm Bộ Cát Tường có dự cảm không lành.
Ngay thời điểm khi Bộ Cát Tường muốn rút chân về, tay Lâm Diễm đã lặng lẽ chui xuống bàn, nhanh chóng bắt được cái chân đang quấy phá của Bộ Cát Tường, một tay cởi bỏ giày da của cậu, sờ nhẹ vào lòng bàn chân cậu để trả thù.
Bộ Cát Tường hít một hơi khí lạnh, Lâm Diễm ác ý sờ mạnh hơn, cậu vừa mỏi vừa nhột khó nhịn mà co rúc cơ thể lại, dùng sức rút chân về, ngược lại Lâm Diễm càng dùng sức nắm chặt chân cậu.
Bộ Cát Tường giận dữ trợn mắt nhìn hắn, hắn đắc ý nhìn cậu cười một tiếng, hai tay dù bận vẫn thoải mái thưởng thức nét mặt kiềm chế của Bộ Cát Tường, mang theo vài phần quật cường.
"Thật là quá đáng! Các người xem tôi là không khí phải không?"
Thấy hai người bọn họ trước mắt cô lại mắt đi mày lại tán tỉnh nhau, Tương Nghiên có cảm giác bị vũ nhục, giận đến mức đứng bật dậy, một tay cầm lên ly cà phê nóng trước mặt Lâm Đào tạt thẳng vào Bộ Cát Tường.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, mọi người cũng không ngờ đường đường là đại thiên kim lại đột nhiên lại gây rối, bắt chước bộ dáng của loại đàn bà đanh đá không để ý hình tượng động tay động chân.
Bộ Cát Tường căn bản không tránh kịp, chẳng qua là theo bản năng lấy tay che mặt cho tránh bị phỏng.
Nhưng mà đợi một hồi lại không thấy đau, cũng không xảy ra chuyện gì, Bộ Cát Tường buông tay ra, lại thấy Lâm Diễm không biết lúc nào dùng khăn ăn ngăn ở trước mặt cậu, cho nên cà phê bị khăn ăn chặn lại.
"Rất tốt! Các người rất tốt!" Thấy vậy, Tương Nghiên giận dữ bỏ đi.
"Tương tiểu thư..." Lúc này Lâm Đào mới phản ứng được, nhìn bóng lưng Tương Nghiên giận đùng đùng bỏ đi, nhìn lại hai nhân vật chính, trong lúc nhất thời không biết nên xử sự thế nào.
"Em không sao chứ?" Không để ý đến Tương Nghiên đã bỏ đi, Lâm Diễm để khăn ăn trong tay xuống, ân cần hỏi Bộ Cát Tường.
Trong lòng Bộ Cát Tường vẫn còn sợ hãi lắc đầu, tiếp theo sắc mặt liền thay đổi : "Tay anh!"
Nhìn theo ánh mắt của cậu, Lâm Diễm mới phát hiện tay phải của hắn sưng đỏ một mảng lớn
Hóa ra mới vừa rồi Lâm Diễm chỉ lo che chở cho Bộ Cát Tường, ngược lại làm cho cà phê nóng văng lên tay hắn mà không biết.
"Không sao đâu." Tựa như không chú ý tới cơn đau trên tay truyền tới, Lâm Diễm nhẹ nhàng cười trấn an Bộ Cát Tường.
"Cậu cùng anh ta đến bệnh viện khám xem thế nào đi!" Lâm Đào đề nghị: "Nơi này tôi sẽ xử lý."


"Vậy chúng tôi đi trước." Bộ Cát Tường cũng không nói thêm nữa, vội vàng kéo Lâm Diễm đi bệnh viện.
1011
mat cuoi tren may.gif

Không có nhận xét nào: