Thứ Hai, 7 tháng 11, 2016

YÊU GIẢ THÀNH THẬT TIẾT TỬ

Tiết tử

Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa


(Hình nh ch mang tính cht minh ha cho đẹp ==")
"Cậu chính là Chơi Game Chung Kết?"

Bên trong căn phòng năm sao của quán bar, hai người tuổi tác có thể làm cha con đang ngồi đối diện nhau.

Trên người mặc âu phục nhãn hiệu nổi tiếng, phát ra ánh sáng sang trọng phú quý, người đàn ông vừa uống cà phê vừa quan sát đối diện. Rõ ràng ngồi bên trong căn phòng lại mang theo ánh sáng màu trà từ kính mát của thanh niên, một lát sau phá vỡ sự yên lặng.

Cậu thanh niên từ khi gặp mặt đến bây giờ chỉ lẳng lặng ngồi đó, đối mặt với sự quan sát của người đàn ông vẫn ung dung không vội vã, nhàn nhã thưởng thức tách trà "Không sai, trên mạng gọi tôi như vậy."

Người thanh niên bình thản trả lời.

Gần hai năm qua, trong giới internet có một cậu thanh niên nổi tiếng là hacker kiêm gián điệp thương mại với biệt hiệu "Chơi Game Chung Kết" 

Người đàn ông quan sát cậu, đồng thời cậu cũng nhìn đối phương.

Cậu chưa bao giờ gặp mặt khách hàng , quá trình trao đổi với khách hàng đều thông qua mạng, nhưng lần này lại ngoại lệ gặp trực tiếp người đàn ông này, lúc người đàn ông hẹn gặp cậu cũng thật trùng hợp, đúng lúc cậu cần tiền mặt để chi tiêu.

Thân phận của đối phương cũng là một trong số những nguyên nhân, bởi không phải lúc nào cũng gặp được một người Trung Quốc giàu có.

Quả thật cậu rất tò mò, với thân phận hiển hách này, lại trả một triệu tiền Hồng Kông chỉ vì muốn thấy mặt cậu.

"Tôi có thể thấy mặt thật của cậu không?" Người đàn ông lịch sự đề nghị.

Kính mát che đi hơn nửa gương mặt của cậu thanh niên, làm cho người khác có một loại cảm giác thần bí, nhưng làm người ta càng tò mò muốn biết kết quả, nhìn vào mặt thì không thể nào phát hiện sau lưng cậu giấu giếm cái gì.

Người thanh niên trầm ngâm hồi lâu, sau đó tháo kính mát xuống, lộ ra khuôn mặt làm cho người đàn ông sửng sốt.

Người đàn ông có phản ứng như thế, cũng không phải do cậu thanh niên có dáng dấp xấu xí hoặc quá đẹp trai, nhìn qua vô số người, người như thế nào mà chưa thấy qua.

Chẳng qua ông ta cảm thấy bất ngờ.

Ông chỉ nhìn người thanh niên qua hình, chưa thấy được mặt thật của cậu, từng suy đoán người lấy biệt hiệu 'Chơi Game Chung Kết', hẳn là người còn trẻ lại ngông cuồng, nhưng khi gặp mặt thì phát hiện người này không hề giống tưởng tượng của mình.

Người thanh niên có vẻ ngoài ôn văn nho nhã, cả người có một loại khí chất trong sạch. Người đàn ông nhìn thanh niên như nhìn vào tấm thủy tinh trong suốt, tưởng chừng như có thể thấy rõ tất cả tối tăm trong mắt cậu. Ông ta có chút rung động, bởi ông chưa bao giờ thấy ánh mắt nào trong suốt đến như vậy.

Có thể có được ánh mắt trong suốt không sợ cái nhìn của người khác như thế, thì người đó phải có tâm hồn thuần khiết đến thế nào!

Khi cho ra kết luận này, người đàn ông hài lòng cười một tiếng.

"Tôi có thể hỏi, mục đích ông hẹn tôi đi ra ngoài là gì không?" Khẽ chỉnh lại tư thế ngồi cho đẹp mắt, cậu thanh niên với khuôn mặt không cảm xúc hỏi. Dĩ nhiên cậu biết đối phương nhiều tiền, sẽ không chỉ muốn gặp cậu một lần, thiên hạ làm gì có chuyện ngồi mát ăn bát vàng.

Cậu đã định không gặp mặt, nhưng người đàn ông đại phú đại quý này lại muốn hẹn gặp cậu, cho nên việc nhờ vả chắc chắn cũng không phải bình thường.

Nhưng thù lao kếch xù đã hấp dẫn cậu, và đối với năng lực của mình cậu rất tự tin, cuối cùng cậu vẫn quyết định đi đến cuộc hẹn.

"Nói trước, giết người phóng hỏa, chuyện không có nhân tính tôi không làm." Cậu thanh niên với khuôn mặt không cảm xúc, khẳng định những nguyên tắc làm việc của mình.

Nghe cậu thanh niên nói, người đàn ông khẽ mỉm cười: "Yên tâm, tôi là một thương nhân tuân thủ luật pháp, những chuyện cậu vừa nói tôi không biết làm."

Nếu phải làm, cũng không tự ông ta ra tay!

Người đàn ông để một tờ chi phiếu kếch xù và một phần tài liệu trước mặt cậu thanh niên.
"Đây là tiền đặt cọc và công việc cậu cần làm, sau khi xong việc tôi sẽ trả thêm cho cậu."

Khi liếc đến số tiền trên chi phiếu, khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của cậu thanh niên đã có chút kích động.

Hai triệu đô la!

Không thể nào!

Cùng với sự rung động, cậu cũng ý thức được độ khó công việc mà người đàn ông đề nghị là cao bao nhiêu.

Bình tĩnh lại, cậu mở kẹp tài liệu ra, nghiêm túc xem xét.

"Chuyện này có hơi khó giải quyết, nhưng tôi có thể làm." Buông kẹp tài liệu trong tay xuống, cậu nhìn về phía người đàn ông trong nháy mắt ánh mắt trờ nên sắc bén: "Ông muốn tôi làm, hẳn không chỉ có chuyện này thôi chứ?"

Giọng nói của cậu mơ hồ mang theo chút  khẩn trương, mục đích cuối cùng của người đàn ông chỉ sợ vẫn chưa nói ra.

Người đàn ông lấy một tấm hình màu sắc rực rỡ trong tài liệu ra: "Muốn cậu giúp hắn thắng cuộc cá cược, ngoài ra chính là, chiếm được tình yêu của hắn."

Một lần nữa tầm mắt của cậu rơi vào tấm hình, ánh mắt không khỏi bị hấp dẫn.

Tấm hình kia hẳn là tấm hình chụp lén, tuy là chụp lén, nhưng người trong hình biểu hiện rất xuất sắc và hấp dẫn.

Tấm hình chụp khuôn viên bên trong một tiệm cà phê, nhân vật chính đang ngồi gần cửa sổ, hai mắt nhìn về phía bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì nhưng nhìn hắn ta rất đẹp trai...

Trán hắn ta sáng bóng mà đầy đặn, sống mũi thẳng làm cho người khác có ấn tượng hắn là người nhìn xa trông rộng, môi hơi vểnh thật đẹp, đặc biệt là đôi mắt sắc bén như bộc lộ tài năng, khiến người ta có cảm giác bị chèn ép.

Cho dù chưa thấy người thật nhưng cũng làm cho người khác có cảm thấy nhân vật chính là người vượt trội, cuồng vọng tự tin, không cho người khác coi nhẹ vẻ tuấn tú của hắn.

Cậu có chút thất thần, người đàn ông lộ vẻ hài lòng và nụ cười yếu ớt.

Phục hồi tinh thần, cậu lau mặt: "Ông muốn tôi chiếm được tình yêu của hắn? Ông không phải đang nói đùa chứ?"

 “Nhìn tôi có giống như đang đùa không?” Người đàn ông cười như không cười hỏi ngược lại.

Nhìn sự nghiêm túc trong mắt người đàn ông, cậu âm thầm than thở, chính vì không giống nên mới nhức đầu.

Cậu cau mày, không hiểu đối phương sao lại có suy nghĩ không thể tưởng tượng này.

Không sai, lấy trộm bí mật thương nghiệp là sở trường của cậu, nhưng nói đến trộm một trái tim, cậu không có sự kiên cường đó!

"Khoản tiền này tôi không thể lấy được, ông nên tìm người khác tài giỏi hơn đi.” Cậu lấy kính mát ra, một lần nữa đeo lên, chuẩn bị rời đi: "Hy vọng lần sau chúng ta có thể có cơ hội hợp tác."

"Chờ một chút!" Thấy cậu rời đi như vậy, người đàn ông vội vàng lên tiếng giữ cậu lại: "Cậu có thể cho tôi biết lý do cậu từ chối được không?”

Lúc người đàn ông kinh ngạc vì cậu dứt khoát rời đi, thì cũng tò mò tại sao cậu lại không hề mảy may bận tâm đến bốn triệu đô kia.

Câu hỏi của người đàn ông khiến cậu dừng lại, ánh mắt khẽ động, ngồi xuống lần nữa.

Cũng đúng, nơi này không phải là trên mạng, không thích nói thì rời khỏi lúc nào cũng được, nhưng ở trong cuộc sống thực tế, không nói rõ nguyên nhân mà rời khỏi, hình như có vẻ không lịch sự.

"Ừm, hình như ông không cân nhắc đến vấn đề tính hướng. Tôi tin tôi là người bình thường, cho nên, đối với tôi, nhiệm vụ này căn bản không thể làm được."

Trước tiên không đề cập đến vấn đề tính hướng của cậu và người trong hình, muốn một người bình thường như cậu đi quyến rũ một người - cho dù là vè ngoài hay tài năng đều quá xuất sắc, độ khó phải đã quá cao rồi hay không?

"Tôi căn bản không thể nhận vụ này, hay là ông đi tìm một người khác ngang cơ hắn đi!"
Người đàn ông không cho là đúng cười một tiếng: "Theo tôi điều tra, tính hướng của cậu bình thường thì tại sao không có bạn gái?"

Nghe ra người đàn ông ám chỉ tính hướng mình có vấn đề, cậu hơi tức giận: "Đó là tôi muốn yên tĩnh không muốn yêu đương lung tung, hơn nữa tôi chưa gặp người để tôi yêu mà thôi."
Chứ không phải là bởi vì cậu không thích phụ nữ.

"Nếu bao nhiêu năm qua cậu đã không gặp được người khiến cho cậu yêu, vậy tại sao không cho mình một cơ hội để thử? Thời đại hiện nay, cố chấp yêu một người đàn ông hoặc một người phụ nữ thì quá cổ hủ, cứ làm việc theo cảm tính, chỉ cần cảm giác ổn là được rồi."

Thấy cậu còn muốn nói gì đó, người đàn ông xua tay không để cho cậu chen vào, nói tiếp: "Vả lại chuyện này chỉ có cậu mới có thể làm được." Nhìn cậu, trong mắt người ông có vẻ thâm ý mập mờ.

"Ông có thể đừng nhìn tôi như vậy không?” Cậu dở khóc dở cười.

Bị người khác nhìn mãi, lòng hư vinh thỏa mãn, quả thực cậu không hiểu tại sao người đàn ông này có thể chắc chắn cậu là lựa chọn tốt nhất.

"Cậu chờ tôi một chút." Nói xong, người đàn ông đứng lên đi về phía bên trong căn phòng, khi đi ra, trong tay cầm theo một túi công văn.

"Cậu nhìn đi, sẽ hiểu."

Nhận lấy túi công văn của người đàn ông đưa tới, cậu cũng không mở ra xem, nhăn mày, bất động đoán suy nghĩ thông qua nét mặt của người đàn ông, bình tĩnh cầm chặt, trong mắt hiện lên một phần ý vị sâu xa.

Cậu có cảm giác kỳ quái, nhưng lại không nói được nguyên do.

Cậu mở túi công văn ra, lấy ra một xấp hình.

Cậu nhìn liền biết, hai mươi tấm hình này cũng giống như tấm hình trong kẹp tài liệu kia, nhân vật chính đều là cùng một người.

Nói trắng ra, những tấm hình này đều là do chụp lén.

Nhìn tấm hình, nét mặt cậu từ đơn thuần thưởng thức rồi bất ngờ, nghi hoặc và khiếp sợ.

Phản ứng của cậu mãnh liệt như vậy là bởi vì mỗi tấm hình, ngoài nhân vật chính ra còn có một người trẻ tuổi khác.

Sự tồn tại của người đó không dễ nhận thấy, bởi không phải tấm nào cũng xuất hiện, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể phát hiện ra.

Mỗi hình là một người khác nhau, khiến cho cậu có cảm giác kỳ quái.

"Có phải rất bất ngờ không?" Quan sát vẻ mặt của cậu, người đàn ông mỉm cười sâu xa nói.
Đừng nói là cậu, ngay cả người đàn ông khi thấy kết quả điều tra cũng ngạc nhiên, trên đời này sao lại có chuyện thần kỳ như vậy.

Bất ngờ?

Là kinh sợ mới đúng!

Đây là phiên bản đời thực của “rẽ trái rẽ phải” mà!

Dưới tình huống không biết, hai người xa lạ lại bất ngờ gặp nhau một cách tình cờ.

Nếu như là một người đàn ông và một người phụ nữ, thật sự vô cùng lãng mạn và kỳ diệu, nhưng đổi lại là hai người đàn ông...

Cậu hít một hơi khí lạnh, làm sao đáng sợ như vậy?

"Cậu và hắn ta rất có duyên, hơn nữa tôi tin hắn thích kiểu người như cậu." Người đàn ông định thuyết phục cậu: "Tôi sẽ sắp xếp cho cậu ở bên cạnh hắn, giữa hai người đã có loại duyên phận kỳ diệu, tôi tin rằng việc cậu chiếm được tình yêu của hắn không phải là khó, nếu như cậu đồng ý, thù lao còn có thể thương lượng."

Lắng nghe giọng nói của người đàn ông như thôi miên, hai mắt nhìn chằm chằm vào tấm hình, cậu trầm ngâm hồi lâu. Đồng ý hay không đồng ý là điều cậu đang băn khoăn, cuối cùng, đôi mắt cậu đã tĩnh lặng lại.

"Tôi vẫn không đồng ý. Đùa à, lừa dối người khác làm việc theo cảm tính là việc tôi không thể làm, cũng không muốn làm, hơn nữa..." Nói tới đây, cậu không nói thêm gì nữa, nhưng vẻ mặt lại mất tự nhiên.

Từ nhỏ tính cậu đã ít nói lại cô độc, giao tiếp với người khác vụng về, thế giới tình cảm cũng trống rỗng, cậu như vậy thì làm sao chiếm được tình yêu của người kia?

Chính vì  biết bản thân cậu không đủ điều kiện để quyến rũ nhân vật chính, nên cậu mới từ chối.

"Rất tốt." Không biết suy nghĩ phức tạp của cậu, người đàn ông mỉm cười ấm áp: "Đây chính là một trong những nguyên nhân tôi chọn cậu. Tôi muốn cậu chiếm được tình yêu của hắn, nhưng tuyệt đối không phải bằng cách lừa dối. Tôi muốn cậu thật lòng yêu hắn."



Nghe vậy, bỗng nhiên cậu trợn to cặp mắt, ngạc nhiên mở miệng thật lâu không thể khép lại....

Không có nhận xét nào: