Chương 3
Edit: Bút Chì 0804
Beta: Bỉ Ngạn Hoa
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp ==")
Phòng ngủ của Lâm Diễm có phòng tắm bên trong, Bộ Cát Tường ngồi trong bồn tấm mát xa dành cho hai người.
Cậu đem hai triệu kia bỏ vào ngân hàng, sau khi về nhà thông báo cho Nhạc Sinh biết, thu xếp vài bộ quần áo đơn giản rồi cùng Lâm Diễm đến ngôi nhà sang trọng ở giữa sườn núi.
Ăn một bữa tối thịnh soạn, Lâm Diễm đùa giỡn hỏi cậu có muốn tắm chung không, cậu từ chối không ngừng, Lâm Diễm hiểu nên đi tắm trước.
Chờ Lâm Diễm ra ngoài, Bộ Cát Tường mới đi vào phòng tắm.
Trong không khí lưu lại mùi hương của biển, đó là mùi hương thuộc về Lâm Diễm.
Ngơ ngác nhìn mình trong gương, cậu quả thật không thể nào hiểu nổi tại sao Lâm Diễm lại nhìn trúng cậu.
Ngoại hình của Bộ Cát Tường chỉ xem là thanh tú, thuộc về loại đàng hoàng, không tính là xinh đẹp, nhưng nhìn càng lâu thì càng có nét thú vị, nếu như chịu chăm chút kỹ càng, nói không chừng là một anh chàng đẹp trai.
Cậu có làn da trắng nõn mịn màng mà phụ nữ vẫn ao ước, hơi nước trong phòng tắm làm cho làn da cậu toát lên màu hồng nhàn nhạt, nhìn qua rất là mê người.
Một đôi mắt đen sâu thẳm, sáng sáng trong như sao trên trời, trong mắt có phần thấp thỏm lo lắng, mấy phần mệt mỏi, và không biết cậu chán ghét mình hay người khác.
Mặt mũi thanh tú, không có nụ cười nhã nhặn giống quá khứ, cũng không phải nụ cười dửng dưng trước mặt Lâm Diễm, mà là vẻ mặt lạnh nhạt.
Cậu vào lúc này, như đứng trên cao mà nhìn xuống dưới.
Ánh mắt cậu dưới ánh đèn, lóe lên ánh sáng rực rỡ, vẻ mặt đờ đẫn vừa rồi dần dần biến thành kiên định mà sắc bén.
Không lẽ cậu còn do dự, đây không phải là mục đích của cậu sao?
Cậu là đại thiếu gia nhà giàu không lo không buồn, từ khi lưu lạc cậu lại trở thành một tên nghèo khổ, cậu cũng biết, để thay đổi số phận thì chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cậu thề phải kiếm thật nhiều tiền, liều mạng đi làm, nhưng cậu cũng biết chỉ dựa vào sức lao động của cậu thì chỉ kiếm được có hạn, ngay cả chi phí cho cuộc sống ngày thường của hai anh em cũng không đủ.
Sau này trải qua cuộc sống tàn khốc, cậu đã tỉnh ngộ, chỉ cần có thể kiếm được nhiều tiền, chuyện gì cậu cũng đồng ý làm.
Bán thân tuy không phải là cách làm tốt, nhưng có thể trong thời gian ngắn kiếm được nhiều tiền, không phải sao?
Đã từng có người nói qua, có vài cách để làm giàu nhanh chóng.
Cách thứ nhất, số tốt, ngậm muỗng vàng chào đời.
Thông qua việc thừa kế tài sản, việc này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Cậu cũng xem như loại người này, đáng tiếc xuất thân tốt không có nghĩa là cả đời cũng thuận buồm xuôi gió.
Cách thứ hai, làm giàu bằng cách keo kiệt.
Cậu đang thực hiện, thu vào cũng không có khả quan, không biết đến lúc chết có thành công hay không?
Hơn nữa những người như thế cuối cùng sẽ trở thành nô lệ của đồng tiền.
Cách thứ ba, dựa vào may mắn, ví dụ như trúng số độc đắc, nhưng tỷ lệ này không cao.
Cách thứ tư, ở chung với người có tiền. Có lẽ trong xã hội hiện nay, đây là cách làm giàu nhanh nhất.
Cậu không thích cách này, nhưng cậu cần một cơ hội, một cơ hội để cho cậu thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
Lúc làm ở quán bar, người đến tìm cậu không ít, nhưng cậu đều từ chối.
Nhưng nguyên nhân không phải cậu sợ mất danh dự hay thân thể này nọ, mà cậu biết, cậu chỉ có một cơ hội - một cơ hội bán thân với giá cao nhất.
Khi cậu bán chính mình, dĩ nhiên cậu phải vì cậu mà tranh thủ bán cho người ra giá cao nhất, đúng không?
Cuối cùng, khi Lâm Diễm đến.
Lâm Diễm là một người đàn ông hấp dẫn, cũng là một người đàn ông nguy hiểm nhất.
Ở trên người hắn không có chỗ nào là bình thường, cho dù trong một đám con ông cháu cha, hắn vẫn như có thứ ánh sáng vượt trội dễ thấy.
Thông minh, đẹp trai, nhiều tiền, thân thế lừng lẫy, sinh ra là để kích thích lòng tự trọng của những người bình thường.
Lâm Diễm có năng lực quan sát sắc bén và nhìn rõ sự việc, mỗi khi đấu cùng hắn, Bộ Cát Tường cảm thấy hắn dùng đôi mắt hẹp dài của hắn mà nhìn rõ tất cả chiêu trò của cậu.
Cùng đấu với Lâm Diễm, đến cuối cùng sẽ chết, nhưng cũng không biết vì sao mình chết!
Có thể đổi ý sao?
Tuy nói lâm trận chạy trốn không phải là đàn ông, nhưng nghĩ đến tiết mục tiếp theo phải diễn, da đầu Bộ Cát Tường không khỏi tê dại.
Lãng phí một tiếng trong phòng tắm, Bộ Cát Tường mới quyết tâm đi ra ngoài.
Nhưng mà, cậu phát hiện cậu quên mang theo quần áo vào, mà bộ quần áo vừa mặc trên người, cũng đã nằm trong máy giặt.
Uh! Chẳng lẽ muốn cậu đi ra ngoài như thế này sao?
Không tốt lắm thì phải!
Mặc dù mọi người đều là đàn ông, một lúc sau quần áo cũng phải cởi, nhưng cậu không có thói quen ở trước mặt người khác để thân thể trần truồng đi lại nha!
"Em không sao chứ?" Ngay lúc cậu do dự không biết quyết định thế nào, Lâm Diễm chờ lâu rốt cuộc đi vào bắt người.
"A!" Bộ Cát Tường sợ hết hồn, không khác gì tiết mục trong phim, cậu hét to một tiếng, sau đó theo phản xạ vội cầm khăn tắm che lại vị quan trọng của mình.
Đối với hành động khoa trương của Bộ Cát Tường, Lâm Diễm cười tà ác, nói ra lời thoại làm cậu muốn ói máu. "Em xấu hổ như vậy, làm cho anh càng kích thích, sẽ làm chuyện đáng xấu hổ hơn với em đó nha!”
Đối diện với đôi mắt chứa đầy dục vọng không che giấu của Lâm Diễm, gương mặt Bộ Cát Tường lập tức chuyển hồng.
Ý thức được màn kịch sắp diễn ra, lông mi cậu có hơi run run, hai tay không biết làm sao liền nắm chặt khăn tắm, không nói ra được có bao nhiêu đau khổ.
Nhìn dáng vẻ cậu thẹn thùng, suy sụp.
Trong mắt Lâm Diễm, máu đột nhiên sôi trào.
Nhiều năm qua đi đã không còn nhớ từng thưởng thức bao nhiêu bụi hoa, cho tới bây giờ, Lâm Diễm mới thật sự phát hiện, Bộ Cát Tường không cần làm gì, chỉ cần cúi thấp đầu cũng đủ để cho sự kiêu ngạo trong hắn sụp đổ. Hắn không kịp chờ đợi đánh về phía cậu.
Trong nháy mắt bị ôm vào trong ngực, đầu tiên Bộ Cát Tường cứng đờ người, sau đó mới mím chặt môi, nhắm hai mắt lại, thân thể mềm nhũn run rẩy.
"Em sợ sao?" Lâm Diễm liếm nhẹ lỗ tai cậu, làm cậu run rẩy lợi hại hơn.
"Thoải mái một chút, anh cũng không ăn em đâu!" Lâm Diễm cười khẽ bên tai cậu, Bộ Cát Tường càng nhắm chặt mắt.
Sau đó bàn tay của Lâm Diễm lướt qua da thịt mềm mại của Bộ Cát Tường. Bộ Cát Tường hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ có thể nắm lấy bả vai của Lâm Diễm.
Lâm Diễm cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi Bộ Cát Tường một cách nóng bỏng, đói khát mút đầu lưỡi của cậu.
Chưa bao giờ hôn môi một cách kịch liệt như vậy, hô hấp của Bộ Cát Tường trở nên rối loạn, vụng về học theo động tác của Lâm Diễm.
Lâm Diễm nhận ra hành động trúc trắc của cậu, trước khi cậu bị nghẹt thở đã buông tha cho đôi môi của cậu.
Sau đó, Lâm Diễm mới thay đổi suy nghĩ vừa rồi. Hắn định trước tiên phải ở phòng tắm chơi một lần, ôm lấy Bộ Cát Tường ý thức đã không còn rõ ràng, đứng cũng không vững đi về phía phòng ngủ.
Đặt Bộ Cát Tường nằm lên chiếc giường dành cho hai người, Lâm Diễm đè lên người cậu.
"Em thật là đáng yêu..." Lâm Diễm vừa nói lời ngon tiếng ngọt bên tai Bộ Cát Tường, vừa hôn khắp cơ thể cậu, hai tay không ngừng sờ loạn khắp nơi, tìm đến bộ vị nhạy cảm của cậu.
Đều là đàn ông như nhau, hắn dĩ nhiên biết phải lấy lòng Bộ Cát Tường như thế nào.
"Em từng chơi cùng đàn ông chưa?" Nhìn vào phản ứng trúc trắc của Bộ Cát Tường, Lâm Diễm cũng biết cậu chưa bao giờ để người khác chạm qua.
Hai mươi bốn tuổi vẫn còn là xử nam, Lâm Diễm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Phân thân của Bộ Cát Tường bị Lâm Diễm tùy ý đùa bỡn, điên cuồng lắc đầu.
"Vậy còn phụ nữ thì sao?"
Đối với lời chất vấn của Lâm Diễm, Bộ Cát Tường sảng khoái đến nỗi rơi nước mắt: "Không có."
"Vậy anh sẽ từng bước, từng bước dạy cho em!" Lâm Diễm hài lòng cho cậu một nụ hôn nóng bỏng, đồng thời tay trượt về phía sau của Bộ Cát Tường, ấn vào.
"Đau!" Bộ Cát Tường kêu lên, hai tay đè lại tay Lâm Diễm cầu xin.
Bộ Cát Tường xoay cơ thể, đôi mắt sắp khóc: "Không muốn!"
"Đừng sợ, em chỉ cần mở miệng yêu cầu cùng anh làm tình, anh sẽ từ từ chăm sóc cho em."
Lâm Diễm hôn xuống giọt nước mắt của cậu, rút tay về, đầu chôn vào hai chân của Bộ Cát Tường: "Cho đến bây giờ anh cũng chưa từng chăm sóc ai hơn em, em là người đầu tiên đó."
Hắn cầm dục vọng của Bộ Cát Tường ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi có kỹ xảo tuyệt vời làm cho lý trí Bộ Cát Tường dần dần biến mất, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
"Rất thoải mái, rất thoải mái phải không?"
Chẳng mấy chóc Bộ Cát Tường đã bắn ra, Lâm Diễm cười dâm tà, thừa dịp cậu vẫn còn chìm đắm trong sảng khoái, ấn một ngón tay còn dính tinh dịch vào nụ hoa của Bộ Cát Tường, đồng thời dịu dàng hôn đôi môi mềm mại của cậu.
"Thật là đau.... không muốn!" Bất ngờ bị đau, Bộ Cát Tường khóc lên.
"Ngoan, thả lỏng.... Rất nhanh sẽ không đau..." Lâm Diễm dịu dàng dỗ dành dụ dỗ Bộ Cát Tường.
"Buông tay ra, tôi không muốn..."
"Cái này thì không được nha, em đã thoải mái, hiện tại phải đến lượt anh, anh không bỏ qua dễ dàng cho em đâu!" Rút ngón tay ra, Lâm Diễm lấy phân thân của hắn từ từ tiến vào cơ thể Bộ Cát Tường.
Bộ Cát Tường đau đến nỗi nước mắt chảy không ngừng, cậu khóc như cành hoa run rẩy, ngay cả Lâm Diễm cũng không khỏi thương xót.
Vì vậy Lâm Diễm nhiệt tình ôm lấy Bộ Cát Tường đã héo rút, bàn tay di chuyển trên người cậu, làm cho cậu thả lỏng không còn căng thẳng lại có một chút kích thích.
"A..." Cảm giác vừa đau vui sướng lặp đi lặp lại dưới sự va chạm không ngừng, làm cho thần trí Bộ Cát Tường hỗn độn, nét mặt đau đớn, vui thích trộn lẫn vào nhau, tiếng rên rỉ ngọt ngào không ngừng tràn ra từ miệng cậu.
"Cơ thể em nhạy cảm quá nha!" Vừa nói Lâm Diễm vừa ở trong cơ thể cậu rút ra đâm vào, đâm vào không sâu lại rút ra từ từ. Một lần nữa đâm thật sâu vào rồi lại từ từ rút ra.
"Thoải mái ha, bên trong em không ngừng co rút lại này, em lại muốn bắn phải không? Đến đi, hai chúng ta cùng nhau bắn!"
"A!"
Sau khi Bộ Cát Tường bắn, con ngươi không ngừng phóng đại, mơ hồ chỉ thấy khuôn mặt của Lâm Diễm, kiềm chế thoáng qua rốt cuộc đạt được thứ mình mong muốn rồi nở nụ cười.
Lo lắng Bộ Cát Tường là lần đầu tiên, mặc dù muốn ôm cậu làm vài lần nữa, nhưng cuối cùng Lâm Diễm chỉ nếm qua một chút rồi dừng lại.
Giúp Bộ Cát Tường tắm rửa, hắn hy vọng hắn có thể kiềm chế dục vọng, hành động của hắn đối với Bộ Cát Tường giống như đối xử với bảo vật quý giá, lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, khiến Lâm Diễm hắn rất kinh ngạc.
Không biết có phải làm tình cùng đàn ông đối với Bộ Cát Tường mà nói thật sự quá miễn cưỡng, hay là hai năm qua cậu chịu đựng nhiều cực khổ, đêm hôm đó, cậu liền phát sốt.
***
"Thức dậy rồi sao?" Bộ Cát Tường mở mắt ra, một bóng dáng mơ hồ hiện lên trong mắt cậu, ý thức hỗn độn làm cho cậu không biết rõ người đó là ai, giọng nói vừa rồi như từ nơi xa xăm truyền tới.
Mở to mắt nhìn, Bộ Cát Tường mới nhìn rõ người nói chuyện là ai: "Lâm Diễm?"
Giọng nói khàn khàn làm cho cậu giật mình
"Là anh." Lâm Diễm cười yếu ớt, trong giọng nói mang theo sự an tâm cùng vui mừng.
Lâm Diễm đỡ cậu dậy, để cho cậu tựa vào người hắn: "Đến đây, uống chút nước."
Khi uống nước trà ấm áp vào thì đôi môi khô khốc của Bộ Cát Tường tốt hơn nhiều, trong nháy mắt nước ấm chảy vào cổ họng, cậu mới cảm giác được cậu thật sự rất khát.
Bỏ ly xuống, Lâm Diễm điều chỉnh gối, để cho Bộ Cát Tường thoải mái dựa vào.
"Hình như tôi bị sốt." Bộ Cát Tường nghi ngờ nhíu mày, cảm thấy cơ thể không có sức.
"Không phải hình như, mà em đã sốt hai ngày nay rồi." Lâm Diễm mỉm cười nhìn động tác chậm chạp của Bộ Cát Tường.
"Hai ngày?" Bộ Cát Tường kinh ngạc trợn to hai mắt, hình như cậu không tin là cậu sốt lâu như vậy, mà cậu không có ấn tượng gì.
"Đúng rồi, hai ngày nay anh bị đại thiếu gia em đùa giỡn xoay vòng vòng luôn đó nha!" Giọng nói Lâm Diễm nửa oán giận nửa đùa giỡn.
Lúc Bộ Cát Tường bị bệnh, vừa khóc vừa ầm ĩ cũng thôi đi, còn tự ý thay đổi vai vế của hắn_______ kêu hắn là ba, làm cho Lâm Diễm dở khóc dở cười.
"Anh thích em ở trên giường khóc cầu xin anh, chứ không phải bị sốt thì khóc thút thít nha!" Lâm Diễm cười cười nói đùa.
Lỗ tai cậu đỏ lên nhanh chóng, mắt to liếc hắn một cái, tức giận mà không làm gì được hắn.
Động tác tự nhiên của Bộ Cát Tường giống như một người phụ nữ quyến rũ, thấy vậy tim Lâm Diễm không khỏi đập chậm một nhịp, chỉ là hành động vô ý, nhưng có sức hấp dẫn rất lớn.
Lâm Diễm xoa gương mặt vì bệnh mà tái nhợt của Bộ Cát Tường, ánh mắt lấp lánh chuyên chú nhìn cậu, làm cho Bộ Cát Tường lúng túng.
Ánh mắt của hắn giống như ánh mắt mỏi mòn nhìn người yêu, làm tim cậu loạn nhịp, trên mặt truyền tới từng đợt nóng ran, cậu vội vàng né tránh.
Nhận ra cậu không được tự nhiên, Lâm Diễm nhếch môi, buồn nôn hỏi: "Năng lực của anh có được không?"
“Hở?!" Bộ Cát Tường không hiểu gì nhìn hắn.
"Bởi vì là lần đầu tiên của em, nên anh lấy năng lực đặc biệt để chăm sóc em đó!" Lâm Diễm nở nụ cười tà ác.
"..." Trên mặt Bộ Cát Tường đỏ hơn.
"Em làm sao vậy? Mặt em đỏ ửng nhìn thật ngon miệng, làm cho anh càng kích thích."
Bộ Cát Tường trừng mắt một cái, vẫn không tiếp lời.
Cố làm ra vẻ, nhưng cơ thể cậu lại rụt lại, dường như sợ thú tính của Lâm Diễm đại phát.
"Ha ha ha ha, em thật thú vị." Lâm Diễm tâm tình tốt cười nói, không trêu chọc cậu nữa.
Trời sinh tính tình hắn lạnh nhạt bạc tình, nhưng cũng là một người biết thương tiếc cái đẹp. Làm tình là chuyện hưởng thụ, nếu như làm cho cậu ấy cảm thấy sợ thì không còn ý nghĩa nữa, phải không?
"Hai ngày nay em chưa ăn gì, để anh đi lấy chút cháo cho em!" Đứng lên khỏi giường, Lâm Diễm đi ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình cậu, Bộ Cát Tường thở dài một hơi.
Đưa tay vỗ mặt cho hạ nhiệt, cậu nhắm mắt lại.
Rất mệt mỏi!
Bán thân nửa năm rốt cuộc có sai hay không?
Nửa năm sau, cậu thật sự có thể rút lui một cách trọn vẹn sao?
Nếu như người mua không phải Lâm Diễm, mà là một người nhàm chán khác, không thông minh lại keo kiệt, cậu tự tin có thể đối phó; hoặc khắp người đều nghe mùi hôi của tiền, cậu nắm chắc có thể đem người đó đùa giỡn trong tay, không cần đến nửa năm liền một chiêu đá bay người đó.
Nhưng đây lại là Lâm Diễm....
Cuối cùng, sợ rằng người bị ăn vào bụng chính là cậu.
Lâm Diễm quá thông minh, lòng dạ quá sâu, cậu căn bản không hiểu hắn, vấn đề lớn nhất là, tựa như trong vô thức cậu bị hắn quyến rũ.
Cậu cũng không tưởng tượng nổi tình yêu trong tiểu thuyết, đến cuối cùng, không chỉ mất đi trinh tiết mà còn mất cả trái tim!
Tự mình làm bậy thì không thể sống!
Ừ!
Bộ Cát Tường mở mắt ra, thở dài một hơi!
Sớm biết đấu cùng Lâm Diễm khó giành được thắng lợi, nhưng vừa bắt đầu cho dù cậu muốn rút lui thì không phải là thái độ đúng đắn!
Nâng cao chí khí của người khác, đem kiêu ngạo của mình đi dập tắt cũng không phải là phong cách của cậu.
Cậu vỗ mặt mình, cố gắng phấn chấn lên.
Được đến đâu thì hay đến đó!
Nếu trò chơi đã bắt đầu, thì làm theo kịch bản của vở kịch mà diễn thôi!
Trước kia cuộc sống khổ sở đến mấy cậu cũng chịu đựng nổi, chỉ là bây giờ đùa giỡn cùng Lâm Diễm chơi một chút trò chơi tình yêu thôi mà!
Chỉ cần ý chí không dao động, thì không có gì phải sợ, không phải sao?
Cuối cùng cho dù tổn thương tình cảm, nhất định điều kiện đầu tiên là phải yêu sâu đậm.
Nếu như cả hai đều không yêu thật lòng thì sẽ không có tổn thương gì.
Sao không phóng khoáng, thoải mái chơi một trận!
Bộ Cát Tường tự động viên mình.
…
Cửa không đóng chặt, thấy nét mặt thở phào của Bộ Cát Tường, gương mặt tuấn tú của hắn nở một nụ cười bí hiểm khó lường.
Ánh mắt tà ác của người thợ săn, ánh mắt khóa lại con mồi của sư tử.
Ánh mắt sắc bén kia, là ánh mắt phải có được thứ mình muốn.
Lâm Diễm chỉ có ba phút làm nóng người, hắn đối với bất cứ chuyện gì cũng mang lòng nghi ngờ và hiếu kỳ, đồng thời vì quá thông minh, hắn sẽ bị chuyện mới lạ hấp dẫn, nhưng khi hắn hiểu rõ quy luật trong đó, thì hắn sẽ buông tay.
Đồ vật như thế, kiến thức như thế và người cũng như thế.
Bởi vì hắn có ngoại hình đẹp, thân thế hiển hách, cho tới nay, đàn ông hay phụ nữ tìm đến hắn đếm không hết, vì muốn hắn chú ý, hầu như dùng đến mưu kế không có gì lạ, thay đổi khôn lường, cho nên đã làm đã làm hắn hư hỏng.
Dĩ nhiên, nếu như hắn chỉ có tài năng và vẻ đẹp ngoại hình thôi thì không nói, nhưng hắn còn là người cực kỳ thông minh, chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ — — bản chất tà ác.
Hắn lớn lên trong gia tộc lớn, mọi người đều yêu thương hắn cho nên hắn muốn gì được nấy.
Người đàn ông như vậy, làm việc thiện sẽ là chúa cứu thế, làm việc ác chính là Hỗn Thế Ma Vương.
Tuy nhiên, Lâm Diễm không có hứng với hai loại người này.
Bộ Cát Tường có thể là người đầu tiên trong khoảng thời gian ngắn đã nhìn rõ bản chất của hắn, không bị bề ngoài của hắn mê hoặc!
Có thể điểm này chính là nguyên nhân làm cho Lâm Diễm đối với cậu có rất nhiều hứng thú.
Đi qua muôn vàn bụi hoa, không dính vào người dù là một chiếc lá.
Nhiều năm qua, Lâm Diễm chưa bao giờ yêu ai thật lòng, theo như cách nói của hắn, không có người nào có thể khiến cho hắn nghiêm túc.
Khi nhìn thấy Bộ Cát Tường trong quán bar Thiên Đường, hắn bị khí chất trên người Bộ Cát Tường thu hút — —vừa sạch sẽ vừa trong sáng chân thật, nhưng xen lẫn vào đó là hơi thở tối tăm.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Bộ Cát Tường, hắn liền quyết định phải có được cậu.
Nếu như, đây chỉ là sâu khấu để diễn một vai trong vở kịch thì không nói, nhưng hắn lại phát hiện Bộ Cát Tường đối với hắn có ý đồ — —không phải đối với bản thân hắn, mà là những thứ khác.
Bộ Cát Tường tựa hồ không quá để ý đến hắn, không thể không nói hắn đã bị tổn thương lòng tự trọng.
Cố ý giả bộ dửng dưng, dùng việc này dẫn tới sự chú ý của hắn.
Cho dù Bộ Cát Tường che giấu rất tốt, nhưng Lâm Diễm ngang dọc tình trường nhiều năm, vừa nhìn hắn đã biết chỉ là một trò lừa bịp vặt vãnh.
Lâm Diễm cũng không ngại đối phương ra chiêu gì, quan trọng chính là, người ra chiêu là người hắn để ý thì quá tốt.
Lâm Diễm tự nhận là một người phong lưu, nhưng cũng không phải người đàn ông đê tiện, hắn sẽ không ép buộc người khác yêu hắn, còn dùng tiền để mua người yêu, đây lần đầu tiên hắn làm.
Hắn nghĩ đưa quà cho người yêu, đó là tình thú, nhưng dùng tiền để mua người yêu thì quá mức thấp kém.
Nhưng lần này tại sao phải dùng tiền để mua Bộ Cát Tường?
Đây là một trò chơi tình yêu, tiền chỉ là một phần thưởng mà thôi.
Trước đó hắn đã nói, hắn cái gì cũng chơi qua, nhưng chỉ có tình yêu là hắn chưa chơi qua.
Nhiều năm qua, cũng chỉ có Bộ Cát Tường mới có thể làm cho hắn nổi lên có hứng thú này.
Chỉ có Bộ Cát Tường, mới làm cho hắn có suy nghĩ thương xót, bất luận việc này có phải là yêu hay không, hắn hy vọng Bộ Cát Tường sẽ là đối thủ đối thủ ngang sức ngang tài, nếu không, cuộc chơi này quá nhàm chán.
….
Lâm Diễm xoay người đi ra, khóe miệng kéo thành một độ cung xinh đẹp.
Kế tiếp nghĩ đến trò chơi tình yêu hắn phải phòng thủ và tấn công như thế nào, hắn có chút mong đợi.
Không có nhận xét nào: