Chương 2
Edit: Bút Chì 0804
Beta: Bỉ Ngạn Hoa
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp ==")
Một giờ sau, Lâm Diễm và Bộ Cát Tường đã ngồi bên trong quán lẩu.
Lâm Diễm hỏi Bộ Cát Tường muốn ăn gì không? Bộ Cát Tường nghĩ dù sao cũng không trốn được, nên liền chọn lẩu vì lâu rồi chưa được ăn.
Trước kia khi đến mùa đông, cậu với người nhà thường xuyên đến đây ăn lẩu.
Cảnh thì như cũ, mà người đã không còn.
Quan sát trang trí trong quán, Bộ Cát Tường xúc động.
"Cậu quả nhiên là một người thú vị."
Trước khi tới đây, Bộ Cát Tường không nói là quán lẩu, đi vào trong quán, Lâm Diễm nhìn hoàn cảnh trong quán thì nói như thế.
Cải xanh cà rốt chỉ nhìn là thích, chỉ là Bộ Cát Tường cảm thấy trời nóng mà trong quán lại ồn ào, khác với những nhà hàng cao cấp mà Lâm Diễn thường hẹn hò, nhưng ở đây cũng thú vị mà, đúng không?.
Không nghe hắn chê hay khen, Bộ Cát Tường hơi nhăn mày, quyết định không để ý tới.
Lâm Diễm gọi phục vụ, kêu một bàn thức ăn.
Phục vụ ở đây làm việc rất mau lẹ, từ lúc gọi thức ăn đến khi mang lên gần như không cần phải đợi lâu.
"Anh thấy nhiều đồ như vậy, hai người chúng ta sẽ ăn hết sao?" Qua làn hơi nóng, Bộ Cát Tường nhìn Lâm Diễm bỏ nguyên liệu vào trong nồi lẩu.
"Cậu không cần lo, tôi đảm bảo nếu tôi không có tiền trả, cũng không bắt cậu ở lại rửa chén." Lâm Diễm nói đùa.
Vấn đề không phải là chỗ này nha!
Ngược lại, cậu không lo lắng Lâm Diễm không có tiền trả, đơn giản là cậu cảm thấy gọi nhiều món như vậy đủ cho năm sáu người ăn, nếu còn dư thì quá lãng phí.
Hai năm qua, cậu đã học được thói quen tuyệt đối không lãng phí thức ăn hoặc những thứ mua bằng tiền.
Nếu để cho người khác thấy được cuộc sống trước kia của cậu như thế nào thì có thể dùng hai từ 'keo kiệt' để hình dung cậu.
"Tiết kiệm là đức tính tốt của người Trung quốc, giàu là do tiết kiệm mà có, anh chưa nghe qua sao?"
Nghe cậu lẩm bẩm trong miệng, Lâm Diễm đều nhìn thấu cậu qua ánh mắt, giống như khi nhìn thấy một loài động vật quý hiếm: "Cậu thật thú vị, làm cho tôi nhớ đến bà nội đã qua đời của tôi."
"Anh đừng giễu cợt tôi lỗi thời, tôi nói không đúng sao?" Ánh mắt Bộ Cát Tường không có thiện cảm nhìn về phía hắn.
"Làm sao có thể? Tôi rất kính trọng bà nội tôi." Lâm Diễm vừa nói vừa gấp thịt bò đã chín, tôm, cá viên bỏ vào chén cho Bộ Cát Tường: "Ăn được rồi."
Đúng lúc đang đói, Bộ Cát Tường không khách khí vùi đầu ăn.
Hồi lâu.
"Anh không ăn cái gì hết hả?" Ăn được tám chín phần, Bộ Cát Tường dừng lại mới phát hiện Lâm Diễm gần như không có ăn thứ gì, chỉ toàn gấp thức ăn cho cậu.
Hành động của hắn giống như một người đàn ông đối xử với phụ nữ vậy, ý thức được điều này, Bộ Cát Tường cảm thấy có chút khó xử.
"Tôi không đói bụng, tôi thích nhìn cậu ăn." Gương mặt anh tuấn nở một nụ cười cưng chiều thoáng qua.
Không đói bụng còn gọi nhiều thức ăn như vậy, Bộ Cát Tường nhỏ giọng lẩm bẩm một lần nữa, trong lòng tính toán, nếu như còn dư lại thì gói lại mang về, cũng có thể tiết kiệm được tiền mua thức cho tuần sau!
"Cậu biết tôi đang theo đuổi cậu không?" Bỗng nhiên Lâm Diễm hỏi.
"Hiện tại anh nói, tôi mới biết."
Bộ Cát Tường sửng sốt một chút, tay phải theo bản năng cầm ly bia trước mặt, cố gắng hết sức để cho giọng nói nghe bình thường.
"Dường như cậu không cảm động, cậu ghét tôi sao?"
Bộ Cát Tường không lên tiếng, chỉ cầm ly bia uống.
Thật ra thì ngược lại, cậu không phải là ghét Lâm Diễm, chỉ là cách gặp mặt của hai người không đúng, lúc hắn hại cậu bị cấp trên mắng, cậu không phải là người hẹp hòi, qua ngày sau thì không sao rồi.
Nói thật cậu rất nể Lâm Diễm.
Người khác nghĩ cậu không đủ thông minh, cho nên từ nhỏ đến lớn, đối với những người thông minh, gần như cậu bị bệnh sùng bái, mà Lâm Diễm lại là người thông minh nhất cậu từng gặp, nếu hắn không có ý đồ với cậu, cậu thật sự rất muốn kết bạn với hắn.
"Tôi rất có hứng thú với cậu." Điều chỉnh tư thế ngồi cho tao nhã, gương mặt anh tuấn của Lâm Diễm như người thợ săn nhìn trúng con mồi, vẻ mặt nhất định muốn có được: “Thứ tôi muốn cho tới nay không có gì là không đạt được. Ra giá đi, cậu cần bao nhiêu tiền?”
Nếu như Bộ Cát Tường là người mạnh mẽ, có đạo đức, khi nghe những lời đó của hắn giống như làm nhục cậu, lẽ ra cậu phải giận điên lên, dùng một ngón tay chỉ vào hắn mắng hắn đến bất tỉnh.
Hoặc cậu là người ham giàu, lúc này nhất định mặt mày vui vẻ mà nịnh hót, cặp mắt hiện rõ $$, không đợi Lâm Diễm nói đến giá tiền.
Nhưng Bộ Cát Tường chỉ bình tĩnh, buông ly rượu xuống, giơ một ngón tay lên trước mặt Lâm Diễm.
"Một triệu? Được." Lâm Diễm nhẹ nhàng trả lời đồng ý.
Thế nhưng Bộ Cát Tường lắc đầu, từng chữ từng chữ nói ra: "Mười triệu tiền Hồng Kông."
Nghe được giá tiền, Lâm Diễm không khỏi trợn to mắt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Không phải cậu đang nói đùa chứ? Cậu cảm thấy cậu đáng giá này sao?"
Hỏi như vậy, đơn giả là hắn đang tò mò không biết Bộ Cát Tường dựa vào đâu để nói ra giá trên trời như thế.
Người đứng đầu Thiên Đường là John, nghe nói cũng chỉ được mấy trăm ngàn mà thôi, huống hồ những người mẫu đang ăn khách cũng không dám đưa ra cái giá này nha!
Bộ Cát Tường khoanh hai tay trước ngực, lấy tư thế thoải mái nhất dựa vào lưng ghế: "Là anh cho là tôi xứng đáng với cái giá này mới đúng chứ!"
Lâm Diễm bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt dưới ánh đèn tà khí mà lấp lánh.
Làm sao mà hắn không biết chứ, Bộ Cát Tường có làm thế này là để cho hắn thấy khó mà lui, chỉ là hầu như hắn chưa thấy ai giống như Bộ Cát Tường, dám đòi hỏi nhiều nhiều như vậy, nên khen cậu có can đảm hay cười cậu không biết không biết trời cao đất rộng đây?
"Được, mười triệu thì mười triệu."
Ánh mắt Bộ Cát Tường lóe lên, sau đó cắn môi dưới, không có vẻ mừng rỡ như điên, chẳng qua là lãnh đạm nói: "Đây là tài khoản của tôi, anh gửi tiền vào đi, có gì lần sau chúng ta nói tiếp!"
Thái độ của Bộ Cát Tường xem như chuyện đương nhiên, nói cậu không xem việc này ra gì, không bằng nói cậu chắc chắn Lâm Diễm sẽ không gửi mười triệu vào tài khoản của cậu.
Là người bình thường thì sẽ không gửi!
Nhưng sự thật chứng minh, Lâm Diễm không phải người bình thường.
***
"Anh, sao không ngủ thêm một lát? Bây giờ mới tám giờ." Bố Nhạc Sinh mới mười bảy tuổi, đã cao hơn Bộ Cát Tường nửa cái đầu, chiều cao còn có khuynh hướng phát triển tiếp.
Có lúc Bộ Cát Tường sẽ nghi ngờ bọn họ căn bản không phải là anh em ruột thịt, nếu không cùng một nơi sinh ra, làm sao em trai lại phát triển tốt như vậy?
"Không được." Bộ Cát Tường xoay người ngáp một cái, sau đó dụi mắt rồi bắt đầu ăn bữa sáng.
"Anh." Bố Nhạc Sinh lo lắng nhìn cơ thể gầy gò của cậu: "Em có người bạn học giới thiệu cho em một công việc làm thêm, em có thể đi làm không?"
"Không được, nhiệm vụ của em bây giờ là đi học, còn việc làm, sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn." Bộ Cát Tường không chấp nhận yêu cầu của em mình.
Trẻ con bây giờ, sống trong phúc mà không biết hưởng.
Cậu chỉ có một mong muốn duy nhất là không cần làm việc, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống nhàn nhã.
Nhưng lúc nào ông trời cũng trêu ngươi, trong thực tế, cậu phải chịu cuộc sống cực khổ, một ngày chỉ có thể ngủ hai ba tiếng, nếu như được lựa chọn, cậu tình nguyện làm học sinh, chỉ đi học, không cần lo cái gì, thật là tốt biết bao!
"Em không muốn thấy anh cực khổ như vậy mà em không thể giúp gì được. Em cũng là đàn ông, cái nhà này em cũng có phần, anh để cho em đi làm, có được không anh?" Bố Nhạc Sinh chưa từ bỏ ý định nói.
"Đồ ngốc." Biết trách lầm em trai, Bộ Cát Tường xoa đầu em mình: “Đó là công việc như thế nào? Nếu không quá vất vả thì cũng được."
"Chẳng qua là đi dạy thêm mà thôi, không vất vả."
"Vậy cũng tốt!"
"Cám ơn anh!"
Vào lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
"Em đi mở cửa." Bố Nhạc Sinh đứng lên đi mở cửa.
Một lát sau, cậu quay lại: "Anh, có người tìm."
Ai vậy?
Lại có người tìm cậu, thật kì lạ.
Từ sau khi dọn đến đây, ngoài chủ nhà mỗi tháng đến đòi tiền, chưa hề có ai đến tìm cậu đâu.
"Thấy tôi, nét mặt này của cậu là vui mừng hay bất ngờ đấy?" Giọng nói hài hước sau lưng Bố Nhạc Sinh truyền tới.
Lâm Diễm mặc nguyên một bộ quần áo màu vàng bước ra từ sau lưng Bố Nhạc Sinh.
Bộ Cát Tường chưa từng thấy qua một người nào mặc đồ màu vàng thích hợp hơn Lâm Diễm, mặc ở trên người hắn khiến hắn thêm mấy phần nhu hòa, tà khí trong mắt hắn cũng giảm bớt không ít.
Tuy nhiên có vóc dáng người mẫu như hắn thì mặc quần áo gì nhìn cũng đẹp.
"Anh làm sao biết địa chỉ nhà tôi?" Bộ Cát Tường kinh ngạc trợn to mắt nhìn hắn.
"Tìm một địa chỉ, đối với tôi mà nói không phải việc gì khó." Lâm Diễm tự tin nhếch khóe miệng không có việc gì có thể là khó được hắn.
"Anh?" Bố Nhạc Sinh dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát nụ cười của Lâm Diễm, cùng vẻ mất tự nhiên của Bộ Cát Tường.
Không muốn để cho Bố Nhạc Sinh lo lắng, Bộ Cát Tường suy nghĩ một chút, quyết định quả quyết: "Anh chờ tôi một lát, tôi thay bộ đồ khác sẽ cùng anh ra ngoài. Nhạc Sinh, em không phải còn đi học sao? Còn không trở về phòng thay quần áo!"
Bố Nhạc Sinh nhăn mày, không nói thêm gì liền trở về phòng.
Không tới ba phút, Bộ Cát Tường đã mặc quần áo tử tế, sau đó lôi Lâm Diễm ra cửa, không, phải nói là mời hắn cùng cậu ra cửa.
***
"Anh dẫn tôi tới đây làm gì?"
Bộ Cát Tường vốn là muốn dẫn Lâm Diễm đến nhà hàng gần đây nói chuyện, nhưng Lâm Diễm lại nói phải dẫn cậu đến nơi khác.
Cậu cho là hắn không quen đến những loại nhà hàng này, Bộ Cát Tường cũng suy nghĩ không nhiều, cùng hắn lên xe. Ai ngờ Lâm Diễm lại dẫn cậu đến ngân hàng.
"Đợi một lát cậu sẽ biết." Lâm Diễm cười một cách thần thần bí bí.
…
Một lát sau, quản lý ngân hàng cùng hai người bảo vệ cầm theo cái cặp da đi vào, tiếp đó đặt cặp da lên bàn trước mặt bọn họ.
"Đây là hai triệu đô la. Mời Lâm tiên sinh xem qua." Nói xong, ba người liền rời đi, để lại hai người cùng hai triệu đô la.
Bộ Cát Tường nghi hoặc, Lâm Diễm đẩy chiếc cặp da tới trước mặt Bộ Cát Tường.
Khi Lâm Diễm mở cặp da ra, bên trong lộ ra màu sắc rực rỡ của tiền giấy, ánh mắt Bộ Cát Tường cũng không thể rời khỏi, vẻ mặt lãnh đạm ngày thường giờ phút này không khỏi trở nên đầy màu sắc.
Đầu tiên là cậu trợn mắt há hốc mồm, sau đó hai mắt bắt đầu phát ra ánh sáng vàng, mở miệng lại khép miệng, nhưng không nghe rõ cậu đang nói gì.
Nhìn vẻ mặt của cậu làm cho người ta không thể không than thở, tiền bạc quả nhiên có sức hấp dẫn nhất trên đời, không người nào có thể kháng cự lại sức hấp dẫn của nó.
"Thích không?" Lâm Diễm lấy cảm giác của người thợ săn ưu việt, từ trong cặp cầm ra một xấp tiền, đặt vào tay Bộ Cát Tường.
"Thích!" Bộ Cát Tường đã bị tiền trước mắt thu hút hoàn toàn, căn bản đã không còn suy nghĩ được gì, chỉ biết trả lời máy móc.
Thừa dịp cậu thất thần, Lâm Diễm lợi dụng sơ hở đỡ Bộ Cát Tường sờ vào vài sợi tóc đen tuyền tuyệt đẹp của cậu: "Chỉ cần cậu đồng ý thành người của tôi, tất cả số tiền nơi này đều thuộc về cậu."
"Cho tôi tất cả sao?" Đầu óc Bộ Cát Tường vốn nóng lên, lúc này đã hơi nguội xuống, lý trí đã quay về, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Chỗ này là hai triệu đô la, nhiều hơn mười triệu đô la Hồng Kông mà cậu yêu cầu, Lâm Diễm sẽ không làm ăn lỗ vốn.
(Tỉ giá: 2.000.000 USD = 15.747.544 HKD.-tham khảo tại đây)
"Đúng!" Khóe miệng Lâm Diễm khẽ cong/khẽ nhếch, tràn đầy tự tin nghĩ rằng cuối cùng cậu nhất định đồng ý.
Ai có thể đối mặt với hai triệu đô la, không phải chi phiếu mà mặt không đổi sắc?
Đưa Bộ Cát Tường tới nơi này, Lâm Diễm căn bản đã nhìn rõ cậu không muốn ở bên hắn, cho nên hắn dứt khoát đem tiền đặt ở trước mặt Bộ Cát Tường.
Hắn cũng không tin, ý chí của một người, thật có thể chiến thắng sự cám dỗ của tiền, còn là nhiều tiền như vậy.
"Cậu còn có thêm điều kiện gì không?"
Bộ Cát Tường lẳng lặng nhìn Lâm Diễm, ánh mắt xoay chuyển giữa thờ ơ nguội lạnh và đề phòng.
"Cậu so với tưởng tượng của tôi thì suy nghĩ rõ ràng nhỉ!" Lâm Diễm khen ngợi cậu, ánh mắt ẩn chứa vài phần hài hước.
Lâm Diễm tuy khen nhưng khi nghe vào tai, Bộ Cát Tường luôn cảm thấy tựa như hắn châm chọc cậu rất đần.
Cậu nhíu mày lại: "Việc này là bình thường, nếu lấy quá nhiều cũng được đi, nhưng phải trả giá thêm, không phải sao?"
"Nhưng đạo lý này, không phải ai cũng hiểu được." Trong giọng nói Lâm Diễm có sự cuồng vọng tự cho mình hơn người khác: "Rất nhiều người cũng hy vọng bỏ ra một ít, thì sẽ lấy lại nhiều hơn."
Muốn lấy vào nhiều thì có thể, nhưng muốn lấy miễn phí thì về nguyên tắc là không thể nào, nhưng trên thế giới này còn có rất nhiều người không hiểu.
Có vài người thích chiếm lợi từ người khác, rốt cuộc bởi vì nhỏ mà mất lớn.
Bộ Cát Tường nhún nhún vai, người khác như thế nào không liên quan tới cậu,cậu cũng không có thời gian để tâm tới, cậu chỉ muốn biết Lâm Diễm có mục đích gì.
"Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi."
Lâm Diễm rút điếu thuốc ra, châm một cách thuần thục, tư thế hút thuốc ưu nhã không thua gì minh tinh điện ảnh, phun ra một làn khói thuốc: "Cậu cảm thấy tôi là người thế nào?"
Bộ Cát Tường lấy tay che mũi vì không thích mùi thuốc lá: "Chúng ta mới quen biết, tôi không thể nói được."
Chú ý tới hành động của cậu, Lâm Diễm dập tắt điếu thuốc: "Không sao, cậu nói đi."
"Ấn tượng đầu tiên, anh rất hung hăng, thích dùng tiền đánh người."
"Tôi nghĩ chỉ có phụ nữ mới thù dai như vậy." Lâm Diễm mỉm cười.
Bộ Cát Tường nhăn mày, không để ý sự trêu chọc của hắn, tiếp tục nói: "Anh giành chiến thắng rất tốt, để lấy lòng một người thì anh sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn. Trong trò chơi của anh, anh muốn tìm ra món đồ cho anh cảm thấy thú vị. Nếu xem xét từ một góc độ khác thì tâm hồn của anh cực kỳ trống rỗng và vô vị."
Cậu không chút lưu tình phê phán, nhưng Lâm Diễm không có vẻ gì là giận, ngược lại vô cùng hứng thú, vỗ tay một cái: "Nói tôi phong lưu, đùa giỡn tình cảm người khác, tôi đã nghe nhiều. Đúng vậy, cậu phân tích rất xuất sắc, tôi rất ít khi nghe người khác nói tôi như vậy!"
Thấy Lâm Diễm vẫn thản nhiên như không, đối với lời nói của cậu không đau không nhột, Bộ Cát Tường thay đổi chủ đề.
"Anh rất mạnh mẽ, trong vô thức anh luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, là một người xuất sắc làm cho người ta phải sợ." Cuối cùng Bộ Cát Tường kết luận.
"Như vậy, trong những người bị tôi hấp dẫn không bao gồm cậu phải không?" Gương mặt anh tuấn của Lâm Diễm toát ra vẻ tà khí, nở nụ cười trêu đùa.
"Có lẽ." Bộ Cát Tường cho hắn một câu trả lời mập mờ.
Lâm Diễm điều chỉnh tư thế ngồi, nghe câu trả lời của Bộ Cát Tường.
"Năm nay tôi hai mươi sáu tuổi, nhưng tôi cảm thấy đời người quá mức nhạt nhẽo. Trong cuộc sống này, những món ăn ngon tôi đã thử qua toàn bộ, chơi bời tôi cũng thử qua, chuyện làm cho tôi cảm thấy thú vị, gần như là không có."
Thật là đáng thương! Trong lòng Bộ Cát Tường phun ra một câu.
"Từ lúc thấy cậu, thì tôi có một loại cảm giác, cậu nhất định có thể làm cho cuộc sống của tôi trở nên thú vị." Cặp mắt Lâm Diễm gian tà khóa lại Bộ Cát Tường, ôn nhu nói.
"Anh không phải muốn nói, anh yêu tôi chứ?" Được yêu thương như vậy, Bộ Cát Tường vừa mừng vừa lo.
"Có thể nói như vậy! Tôi hy vọng có thể chơi một trò chơi tình yêu, để nếm thử một chút mùi vị khi yêu."
Thứ duy nhất hắn chưa từng thử qua chỉ có tình yêu, đúng lúc gặp được Bộ Cát Tường khơi dậy hứng thú của hắn.
"Nếu như anh muốn nói chuyện yêu đương, với điều kiện của anh, chỉ cần nhẹ nhàng ngoắc tay, lập tức có một hàng dài trai xinh gái đẹp cho anh lựa chọn, cần gì phải chọn tôi?"
Nói đến tiền, Bộ Cát Tường không có nhiều, nhưng cậu vẫn có nha!
Với vẻ đẹp cỡ cậu, ở đầu đường, khi một tấm biển rớt xuống thì có thể đè chết mười mấy người, được chưa!
"Tôi cũng có quyền lựa chọn" Lâm Diễm cười khổ một tiếng.
Cố chấp với Bộ Cát Tường, có lẽ bởi vì hắn thích loại hình này đi!
Người yêu trong mắt hóa Tây Thi, không phải sao?
Hoặc là, Bộ Cát Tường không phải loại người ngoắc một cái sẽ tới.
"Nhưng tôi chỉ sợ tôi không phải là người yêu lý tưởng của anh, tôi cũng không chăm sóc anh, sẽ không làm cho anh vui vẻ, càng không có năng lực làm cho cuộc sống của anh trở nên tình thú hơn nhá!" Trên căn bản, Bộ Cát Tường không phải là người thú vị, cậu không muốn trở thành công cụ giải sầu, e là có chút khó khăn.
"Chấp nhận hay không, để cho tôi quyết định đi, tôi cho rằng cậu có bản lĩnh này, cậu là người thú vị nhất tôi từng gặp qua." Chăm sóc hắn, làm hắn vui vẻ, hắn đã gặp nhiều nhưng không người nào có thể làm hắn hứng thú quá một tháng, mà hắn có dự cảm, ở bên Bộ Cát Tường, ít nhất ba tháng hắn không khó chịu.
"Anh cảm thấy tôi thú vị chỗ nào?" Vấn đề này, Bộ Cát Tường đã muốn hỏi từ lâu, nhưng Lâm Diễm lại không có ý muốn trả lời, chỉ cười cười cho qua, tựa như hắn thấy những lời này hết sức thú vị.
"Chúng ta chơi một trò chơi đi! Thời gian là nửa năm, trong khoảng thời gian này, nếu như cậu có thể làm cho tôi yêu cậu, thì phần thưởng của cậu tất nhiên sẽ là tôi. Nhưng nếu như là cậu yêu tôi, mà tôi không yêu cậu, phần thưởng của cậu là hai triệu đô la, thế nào?"
Phí chia tay là hai triệu đô la?
Bộ Cát Tường vuốt cằm, hai mắt nhìn chằm chằm vào số tiền mặt trên bàn.
Chỉ cần chơi cùng Lâm Diễm nửa năm, thì sẽ có được hai triệu, thế giới này có việc gì lợi hơn việc này sao?
Đừng nói cậu thấy tiền liền sáng mắt, không có nguyên tắc, cậu đã bị cuộc sống nghèo khó dọa sợ rồi.
Đồng ý với hắn, chỉ cần nhẫn nại nửa năm, cậu có thể dùng khoản tiền này cho em trai học đại học, mà hắn thì có thể hoàn thành được mong muốn của hắn.
Mua một biệt thự ở Anh, sau đó giống như trong phim, mỗi ngày có thể ngồi ở vườn hoa, uống một ly trà, nhìn phong cảnh tươi đẹp, cuộc sống đúng là lãng mạn ngọt ngào!
Hai năm qua, cậu có thể cắn răng chịu đựng, cũng bởi vì cậu tin, một ngày nào đó cậu cũng có thể đạt được giấc mơ này, không phải sao?
Lúc này trong đầu của Bộ Cát Tường chỉ nghĩ đến việc làm sao lấy được hai triệu đô la, còn Lâm Diễm này thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của cậu.
"Thế nào rồi?" Lâm Diễm hỏi nhưng nội tâm mười phần chắc chắn.
"Mấy năm gần đây, tôi học được một chuyện, đó là không bao giờ nên đối địch với tiền."
"Cậu đồng ý sao?" Tuy là hỏi nhưng giọng điệu là khẳng định.
"Thịnh tình khó mà từ chối! Hơn nữa, tuy tôi không tính là thông minh, nhưng cũng không phải ngu ngốc." Bộ Cát Tường cười nói.
Nụ cười kia không giống bình thường, nửa như mỉa mai, nửa lại giống chế nhạo, một chút kiêu căng, một phần tối nghĩa, còn lại một phần không đoán được là dạy người khác, dạy cho Lâm Diễm phải biết cảm giác thất tình.
Trong lúc bất chợt, Lâm Diễm kích động muốn ôm Bộ Cát Tường ngay lập tức, hắn cũng không biết tại sao phải đói khát như vậy.
Hắn không phải là một người biết kiềm chế, nếu như đây là quán bar, nói không chừng hắn sẽ đến gần và đẩy Bộ Cát Tường ngã xuống giường.
Nhưng nơi này không phải quán bar, hơn nữa hắn ghét cảm giác không khống chế được mình, để cho tình cảm nắm giữ tất cả cũng không phải phong cách của hắn.
Đưa tay cầm ly trà trên bàn uống một hớp, trà đã nguội, uống vào đắng chát, nhưng đúng lúc làm dịu xuống xao động trong lòng.
Không có nhận xét nào: